Chương 82: Sếnh và Thổ
Nói về bọn Chương và quân Thiên Đức
Tiếng trống ngũ liên thùng thùng như thúc giục, đuốc bên bờ Bắc thắp sáng rực cả một góc khi gà vừa gáy sáng. Các trạm gác chuyển tin gấp về quân doanh báo rằng đã thấy quân Vũ Ninh vương dựng một tháp cao ba trượng ở khoảng giữa làng Đường Vỹ và Long Ngô Động bởi nơi ấy có bến sông, bờ thoai thoải dễ cho việc đổ quân.
Bọn Chương biết phía bờ Bắc ở đoạn sau tháp canh là đầm lầy, quân bờ Bắc ắt phải dàn trải quân binh. Nhờ bọn Trương Lôi và Chu Diện cung cấp những hiểu biết về quân Vũ Ninh vương, Chương nhận định cánh quân t·ấn c·ông sẽ là mũi thứ yếu, chỉ là chưa nắm rõ quân số.
Trương Lôi cho biết, Sứ tướng Nguyễn Quốc Khánh có Tả tướng quân Kiều Công Ngạn và Hữu tướng quân là Dương Ngôn. Nếu họ nhắm Thiên Gia Bảo Hựu, ắt Kiều Công Ngạn dẫn quân. Cánh thứ yếu sẽ do Dương Ngôn chỉ huy vượt sông. Dương Ngôn ít nói, tính tình khó đoán định. Bọn Trương Lôi, Chu Diện hay Lý Văn Ba trước đây trong quân của Kiều Công Ngạn nên hiểu biết về cách dùng binh của Dương Ngôn cũng hạn chế.
Trước đó Trương Lôi cũng nhận định, quân bờ Bắc sẽ dùng thuyền nhỏ xếp với nhau, thang tre nối các thuyền làm cầu phao. Cho đến khi Chương biết được tin tức từ Lâm Uyển Như, cậu đưa ra bàn bạc với các chỉ huy. Sau cùng cả bọn kết luận, Dương Ngôn sẽ dẫn số quân bằng khoảng một nửa đến hai phần ba so với quân của Kiều Công Ngạn.
Trương Lôi, Lý Văn Ba, Chu Diện, Triệu Văn Khoát leo lên bụi tre nhìn sang bờ Bắc và báo rằng đúng kỳ hiệu của Dương Ngôn. Trong tiếng trống thùng thùng bên kia sông không ngừng vang vọng thì Chương cho họp khẩn các chỉ huy tại ven bụi tre làng Long Ngô Động.
Chương nói:
-Chúng ta trước sau có một nghìn bốn trăm quân, chưa rõ địch kéo sang bao nhiêu nhưng các ông cần phải nhớ vài điều. Một, bảo toàn lực lượng là trên hết, không ham đánh. Hai, đánh rắn phải đánh dập đầu, nhắm chủ tướng của địch mà công, bỏ qua quân sĩ. Ba, tích cực chiêu hàng binh sĩ, bắt được phải đối đãi tử tế.
Tướng sĩ đều nghe lệnh.
-Bờ Bắc hay bờ Nam đều là dân Vạn Xuân, phải g·iết thì g·iết nhưng tha được thì tha song tướng lĩnh phải bắt sống, chống thì diệt. Thời gian qua các ông đã chăm chỉ tập luyện, bây giờ là lúc ta muốn cho địch quân biết đối đầu với quân Thiên Đức đáng sợ như thế nào, tất cả nghe rõ chưa?
-Rõ!
-Hẹn gặp lại!
Bọn Cự Lượng đứng nghiêm chào Chương, Chương chào lại rồi giải tán, ai vào việc nấy. Chỉ còn lại Duệ, Bình và Trung đội Thần Vũ người nào người nấy nai nịt gọn gàng sẵn sàng chờ lệnh. Chương vẫy Thái Hương lại, xoa đầu cô bé rồi ra lệnh:
-Truyền lệnh cho anh Yết Kiêu, khi nào toàn bộ địch quân sang sông hết mới được hành động.
Thái Hương nhận lệnh, ba chân bốn cẳng nhắm hướng đầm lầy mà chạy. Bấy giờ Chương mới nói với Thiên Bình:
-Trời còn chưa sáng rõ, tầm nhìn của địch còn hạn chế. Em cho pháo nhẹ câu qua những khóm tre nhắm vào cầu phao, chỉ dùng đạn đá nhỏ.
Thiên Bình và Trung đội Thần Vũ lần thứ hai được Chương ưu tiên mở màn. Trung đội với hơn tám mươi nữ binh được trang bị hai pháo hạng nhẹ, dễ khiêng vác và huỷ khi cần thiết. Cơ số đạn không nhiều, mỗi nữ binh tự nhận chuẩn bị hai đạn, chủ yếu là đá nhỏ và chông tre nhỏ để đảm bảo tính cơ động.
Hai khẩu pháo bắn đá đặt ngay trên con đường đất ngăn cách bờ sông với làng Long Ngô Động sẵn sàng nhả đạn. Những binh sĩ đứng trên bụi tre giúp hiệu chỉnh trong khi quân của Dương Ngôn bắc cầu phao. Đuốc cháy trên sông bập bùng thành ba hàng dọc. Theo ánh đuốc thì quân bờ Bắc đã làm cầu phao được hai phần ba, còn khoảng bốn mươi trượng nữa sẽ sang được bờ Nam.
Thiên Bình lệnh bắn một viên.
-Sang hữu khoảng mười trượng!
Thiên Bình lệnh bắn viên thứ hai.
-Sang hữu thêm hai trượng!
Viên thứ ba được bắn cầu vồng qua ngọn tre, dưới sông có tiếng động lạ.
-Trúng thuyền nhỏ rồi, tăng tầm bắn!
Thiên Bình lệnh cho bắn liên tục, dưới sông có những tiếng ùm ùm vang lên nghe rất rõ. Trời còn tối, địch quân biết bị t·ấn c·ông song không rõ là gì vẫn bắc cầu phao.
Hai khẩu pháo hạng nhẹ bắn cấp tập, đạn rơi tản mát, viên thì trúng thuyền, viên rơi xuống sông và có viên trúng địch quân nhưng rất ít. Chương vẫn lấy làm hài lòng vì thứ cậu cần là những nữ binh này có thể bắn pháo, còn bắn tốt hãy còn cần thời gian tập luyện.
Bắn hết đạn đá, Thiên Bình lệnh cho nữ binh khiêng pháo rút về sau Long Ngô Động. Nơi ấy có xe trâu kéo pháo và đạn chông về hướng núi.
Trời sáng rõ, quân của Dương Ngôn đã lập được điểm đầu cầu trong làn mưa tên của Đại đội Thần Sách và Thần Vũ, bị thiệt hại vài ba chục người.
Ba đội tiền quân với giáo dài và khiên gỗ của Dương Ngôn từ bờ sông chậm rãi tiến lên giao chiến trực diện với Đại đội Thần Sách. Đại đội này vừa đánh vừa lùi về cánh đồng nằm giữa hai làng Đường Vỹ và Long Ngô Động.
Quân của Dương Ngôn sang mỗi lúc một đông.
Thiên Bình dẫn đội Thần Vũ ẩn nấp ở mé Đông làng Long Ngô Động bất ngờ xông ra dùng tiễn bắn tới tấp vào sườn phải đội tiền quân của địch, hạ được vài ba chục người rồi rút về sau làng theo lối cũ. Họ nhận lệnh không được cận chiến dù họ đủ sức. Đội tiền quân của Dương Ngôn không dám truy kích vì sợ phục binh và cũng vì trung quân hãy còn ở dưới bờ sông.
Đại đội Thần Sách với quân số khoảng bốn trăm, vừa đánh vừa lui quân đến khi có tiếng chiêng gõ liên hồi thì trở giáo rút chạy.
Chỉ huy tiền quân của Dương Ngôn là Đại tướng quân Bàn Phù Sếnh, người tộc Dao, mới hai mươi lăm tuổi tưởng thấy kẻ cầm đầu là Lý Văn Ba, kẻ trước đây thuộc tả quân nay đã trở giáo. Cho Ba là kẻ hèn nhát, lại thấy địch quân có cả nữ nhân nên có phần xem thường, tức giận thúc quân truy kích.
Trung quân của Dương Ngôn cũng đã lên được đường đất, đang ổn định đội hình chờ chủ tướng.
Bàn Phù Sếnh dẫn gần năm trăm quân truy rát phía sau, vừa mới qua khỏi rặng tre phía sau hai làng Đường Vỹ và Long Ngô Động thì bị phục kích từ hai bên sườn. Sườn phải là đội nữ binh dùng xạ tiễn bắn rồi lại rút. Sườn trái bị Trung đội Nhất của Đại đội Thiên Đức với hơn trăm quân xông thẳng vào.
Bọn Lý Văn Ba cũng quay ngược lại đánh trực diện. Trong thế ba mặt bị vây công, Bàn Phù Sếnh lệnh lui hòng hợp với trung quân ở phía sau nhưng tình thế khá khó khăn khi một nhóm khoảng dăm chục quân bất ngờ từ trong luỹ tre xông ra chặn hậu. Nhóm này không giao chiến mà phóng lao xong liền nhập luôn vào đội phục binh.
Bàn Phù Sếnh bị nhắm đến, rõ là địch quân nhắm tướng. Gạt được một ngọn lao, tránh được một mũi tên nhưng địch quân nhắm đánh rất rát. Bàn Phù Sếnh bị kẻ nào đó nhào đến vật ngã, trong chớp mắt v·ũ k·hí bị tước, một bàn tay cứng như thép nguội chặt mạnh vào phần cổ khiến Bàn Phù Sếnh ngất luôn.
Tiền quân của Phù Sếnh rút chạy bỏ lại hơn năm mươi quân c·hết và b·ị t·hương. Bản thân Sếnh bị bọn Lý Văn Ba khiêng chạy về hướng núi.
Dương Ngôn nhận tin tiền quân bị phục liền dẫn trung và hậu quân tiến nhanh trên cánh đồng. Tiến được khoảng ba dặm thì thấy Thiên Đức quân dàn trận ngang phía trước. Dương Ngôn thấy địch chỉ có khoảng bảy trăm quân, ước lượng phù hợp với những tin nhận được trước khi xuất quân liền dàn quân thành ba khối, tả - trung - hữu, ngay đối diện. Cách nhau chỉ ba mươi trượng, đủ một tầm tên bắn.
Dương Ngôn thấy bọn Trương Lôi, Lý Văn Ba liền mắng chửi thậm tệ. Trương Lôi chỉ đáp:
-Hữu tướng quân, ngài trách ta trở mặt, ngài có cái lý của ngài, ta có cái lý của ta. Hôm nay đối chiến hoặc ngài chiến thắng hoặc chiến bại, võ tướng không nhiều lời.
-Ngươi là hạng cắc ké, Sứ tướng đối đãi với ngươi không tệ. Nay ngươi chống lại bọn ta có khác nào quân chó má cắn bậy.
-Chủ tướng của ta có lệnh, binh sĩ của Dương Ngôn kẻ nào quy hàng sẽ được tha mạng, kẻ nào chống lại đều diệt trừ.
Bị một kẻ từng dưới trướng đồng liêu gọi thẳng tên huý chẳng kiêng nể gì, Dương Ngôn lấy làm tức giận. Ngắm bọn Trương Lôi ít quân, dàn trận ngang không có chiều sâu đội hình, Dương Ngôn cho gióng trống thúc tả và hữu quân cùng tiến đánh tạo thế gọng kìm. Bản thân Dương Ngôn dẫn trung quân đánh trực diện.
Đội xạ tiễn hơn ba trăm quân của Dương Ngôn được lệnh bắn áp chế cho bộ binh cầm khiên gỗ tiến lên. Bọn Trương Lôi bắn tiễn ngược lại nhưng không gây tổn thất nào cho Dương Ngôn.
Nhắm yếu thế, bọn Trương Lôi rút nhanh, Dương Ngôn thúc quân đuổi theo. Bọn Trương Lôi vừa chống đỡ vừa rút, Dương Ngôn được đà đánh mạnh hơn với quân số áp đảo. Dương Ngôn muốn vây bọn Trương Lôi vào giữa rồi mặc sức chém g·iết.
Dương Ngôn bỗng thấy bên mạn hữu xuất hiện một toán khoảng hơn trăm kỵ binh chủ yếu là nữ nhân thúc ngựa phi nước đại đánh vào mặt sau hữu quân.
-Bọn khốn này ít quân đến nỗi đàn bà cũng tham gia ư? Bắt hết lũ đàn bà con gái đó lại.
Cánh tả có năm trăm quân do Đại tướng quân Nguyễn Lạc Thổ chỉ huy quay lại đánh với đội kỵ binh vừa đến.
Hai bên cận chiến, Lạc Thổ tính cho quân khép chặt hai cánh nhưng lệnh mới ban, ý định còn chưa thực hiện thì chỉ huy quân cánh tả bị trúng tiễn giữa ngực.
Nguyễn Lạc Thổ thét quân xông lên bắt lấy cô gái vận y phục đỏ sẫm, đầu chít khăn vàng vì cô ả có vẻ là đầu lĩnh. Thứ nữa ả này vung tay một cái là có quân sĩ trúng phi đao.
Lạc Thổ thét lớn, cô gái cũng nhận ra điều ấy và giơ thứ gì đó nhắm Thổ bắn ngay. Thổ không vừa, dùng khiên gỗ đỡ được mũi tên nhưng Thổ ngạc nhiên khi mũi tên thứ hai đã bắn đến rất nhanh. Thổ lách người tránh được nhưng một mũi tên khác trúng vào đùi phải, còn chưa kịp có hành động gì tiếp theo thì một mũi tên khác trúng ngay bắp tay.
Thổ ngạc nhiên quá đỗi bởi thứ binh khi cô gái đang cầm trong tay, thứ ấy bắn quá nhanh và cô ả rõ là một tay thiện xạ. Thổ nghiêng đầu tránh được một mũi tên nhắm vào mặt nhưng một mũi tên khác cũng trượt qua bả vai.
Thổ thấy toàn thân bắt đầu ngứa ngáy, lập tức biết tên có độc vội thét binh sĩ cẩn trọng. Quân của Thổ không kịp khép vòng vây bởi đội kỵ binh đã quay ngựa rút chạy và không ngừng bắn tiễn chặn đường. Bọn họ không mất một người nào, Thổ không thể hiểu nổi cách hành binh của đám quân này và thứ binh khí họ dùng.
Cơn ngứa ngáy lan khắp người Thổ.
Trận đánh diễn ra chớp nhoáng làm Thổ thiệt mất hơn bốn mươi binh sĩ. Có thể thấy đối phương đang tiêu hao sinh lực của bọn Thổ chứ không có ý cảm tử.
Bọn Trương Lôi bỏ chạy về hướng núi, Dương Ngôn dẫn quân truy kích. Lạc Thổ giao lại quyền chỉ huy cho phó tướng bởi đã b·ị t·hương và khắp người đã nổi mề đay.
Dương Ngôn cho phép Lạc Thổ trở lại bến sông cùng những binh sĩ b·ị t·hương. Thổ bước thấp bước cao cùng hơn ba chục quân sĩ khác quay về điểm xuất phát nhưng được nửa đường thì gặp biến.
Một cô gái trẻ dẫn hơn chục nữ binh cưỡi ngựa từ mé Đông chặn đường. Thổ lệnh cho binh sĩ b·ị t·hương mở đường máu nhưng mau chóng nhận ra cơ hội mong manh khi gần chục quân sĩ bị cô gái ngồi trên ngựa b·ắn h·ạ dễ dàng. Cô này cũng cầm một thứ nỏ giống với cô gái vận y phục đỏ sẫm khi nãy. Thứ này bắn quá nhanh, tiếp cận không được.
Thổ và gần hai chục binh sĩ buộc phải vứt binh khí đầu hàng. Đối với một võ tướng thì nỗi nhục bị đàn bà bắt sống khó mà nuốt trôi được. Thổ định t·ự s·át nhưng cô gái nói với Thổ:
-Chủ tướng ta nói quân sĩ b·ị t·hương sẽ được trả về, đừng có uống phí mạng sống của bản thân. Các người hãy còn may đấy.
Nhận thấy Thổ nổi mề đay khắp người, cô gái đưa cho Thổ một nhúm bột và nói đó là thuốc giải.
-Cô gái, ta thân là võ tướng, bị đàn bà bắt sống như này thật mất mặt. Tuy vậy ta là người rạch ròi, cô cho ta thuốc giải hẳn là không diệt ta. Ta nghe danh Tả Đô đốc đã lâu, nay bại dưới quân của ngài cũng đành tự an ủi là vinh hạnh.
-Tả Đô đốc không phải chủ tướng của ta.
-Vậy… vậy là ai? - Thổ ngạc nhiên.
-Thiếu uý Mạc Thiên Chương, chủ tướng Thiên Đức quân.
-Người đó là ai?
-Ngươi sẽ sớm biết. Bây giờ cứ ngoan ngoãn theo lệnh ta, đảm bảo các người sẽ toàn mạng. Chúng ta không đánh người b·ị t·hương, xong trận chiến các người có thể trở về nếu muốn.
-Cô gái, cô tên gì?
-Ta tên Duệ.
-Ban nãy ta bị hạ bởi một cô gái trạc tuổi cô, cô ấy cũng có thứ giống cô, thứ này là gì?
-Ngươi không cần biết, ngươi thật may mắn khi trúng tên của Thiên Bình mà còn sống. Hoặc có thể cô ấy không muốn diệt ngươi.
-Thiên Đức quân các cô còn có cả con gái đánh trận. - Thổ nhếch miệng cười. - Đánh cũng rất tốt. Ta thua rồi.
-Các người có dẫn bao nhiêu binh mã đến cũng vậy thôi. Bọn ta chỉ là quân cận vệ được lệnh đi nắm tình hình. Nếu ta đoán không lầm thì giờ này quân của Kiều Công Ngạn hẳn xác phơi đầy nội. Còn Dương Ngôn chủ tướng của ngươi…
Cô gái chỉ về hướng núi và nói thêm:
-Mong là ông ta còn cơ hội sống như ngươi.
-Không thể nào! Quân của các người, cả đám Thiên Gia Bảo Hựu chỉ đâu đó hai nghìn. Ban nãy ta thấy ở đây đã bảy, tám trăm thì bên làng Vạn còn được bao nhiêu mà cô nói Tả tướng quân thua được chứ?
-Bọn ta thật là có chừng ấy quân, chỉ bằng một phần ba các người nhưng các người còn bao nhiêu trở về được thì chốc nữa ngươi sẽ biết thôi.
-Cô không sợ bọn ta sẽ trốn về báo tin ư?
Cô gái nhìn Thổ, ánh mắt tràn đầy tự tin:
-Các người về kiểu gì? Bơi qua sông rộng trăm trượng ư? Tốt hơn là cứ đến gò cao kia ngồi chờ, các ngươi sẽ chỉ về được khi chủ tướng cho các người về.
Nguyễn Lạc Thổ nay ba mươi tuổi, ở trong quân mười năm có lẻ, đủ hiểu lời cô gái mới nói ám chỉ việc đường lui đã bị chặt đứt.
-Ta có lời khuyên, các người cứ ngồi yên ở đây mà nhìn về phía núi, chốc nữa sẽ hiểu. Hẳn các người biết bọn Trương Lôi, Chu Diện nhỉ?
-Một đám hèn nhát, tham sống s·ợ c·hết thì đáng gì nhắc tới?
-Họ không hèn nhát, chỉ là chủ tướng của ta đã khiến họ nể sợ. Họ b·ị b·ắt sống và tự nguyện đầu quân. Ngươi hãy nhớ, là bọn ta bắt sống toàn bộ, muốn thoát không được.
Lạc Thổ có nghe trong quân nói bọn Trương Lôi b·ị b·ắt khoảng hơn sáu trăm. Còn đám Chu Diện thì tuyệt không có tin tức, tưởng bị diệt hẳn nào ngờ nay thấy gã sống sờ sờ.
-Bọn Chu Diện b·ị b·ắt sống hết ư?
-Ba trăm mười quân chỉ bị diệt vài kẻ, còn lại b·ị b·ắt hết, không có cơ hội chống cự. Bọn ta khi ấy chỉ có một trăm năm mươi quân thôi.
-Sao có thể?
-Ngươi sẽ còn thấy nhiều điều lạ. Nếu ngươi nguyện ý, ngươi sẽ như ông Trương Lôi, trở thành tướng trong quân Thiên Đức.
-Không đời nào, ta đây…
-Đâu cần vội thế, rồi ngươi sẽ thay đổi chủ đích mà thôi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
-Cô gái, cô mới mười tám đôi mươi hẳn chưa trải sự đời nhiều. Đừng mù quáng tin vào chủ tướng của cô.
-Ai mù ai tinh mắt hãy còn chưa biết. Ngươi nghe danh Tả Đô đốc, vậy ngươi nghĩ một vị tướng triều đình như ngài ấy có nhìn nhầm người không?
-Được, ta sẽ chống mắt xem các người có thể làm gì? Ta không tin bọn ta bại trong tay một đám trẻ miệng hôi sữa như các người.
-Ngươi nói đúng, chủ tướng của ta chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi. So với chủ tướng của các người quả thật còn quá trẻ nhưng sa trường chẳng ai đem tuổi tác ra phân cao thấp. Các người thua ngay kể từ khi chưa bắt đầu cơ, chờ xem.
Nguyễn Lạc Thổ không nhìn cô gái nữa mà mắt đăm đăm hướng về Linh Sơn cửu đỉnh nơi xa kia. Lạc Thổ có biết đám quân tạp nham Thiên Đức khoảng hơn trăm kẻ tụ tập, vác đá xây luỹ nơi sườn núi. Giả như bọn Trương Lôi đầu quân thì binh lực không đến một nghìn, chống sao được hơn hai nghìn tinh binh của Hữu Tướng quân Dương Ngôn chứ?