Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 55: Khởi nghiệp với quang gánh




Chương 55: Khởi nghiệp với quang gánh

Bỉnh Di từng cử đi rất nhiều người do thám tình hình ở các vùng lân cận, kể từ khi cùng Chương hành động bên Siêu Loại, Bỉnh Di đã sắp xếp lại cách thức hoạt động của quân do thám. Họ sẽ nằm vùng tại nơi đó, cố gắng hoà nhập thành dân bản địa và sẽ có người khác đến lấy tin tức đem về. Sau một khoảng thời gian ngắn, Bỉnh Di thấy khối lượng thông tin đưa về nhiều hơn. Tất nhiên, những hoạt động của Bỉnh Di đơn thuần dò la động tĩnh của các sứ quân lân cận chứ chưa chú ý đến đời sống của dân trong vùng đó cũng như những bất mãn của một số bộ phận nhỏ dân cư, nhất là người nghèo.

-Tại sao và bằng cách nào ông Thái sư cách đây trăm dặm đường đất lại biết Tả Đô đốc Phạm Tu đứng đầu Thiên Gia Bảo Hựu quân? Như các chú nói, lần trước họ đến thì chú Phục tiếp đón, cũng là người đứng đầu của chúng ta. Gần một tháng trước Tả Đô đốc mới chính thức lộ diện khi quân Thiên Đức dựng cờ mà nay quà đã đến nhà, các chú phải suy tính cho kỹ.

-Cháu cứ nói tiếp đi. - Triệu Quang Phục có vẻ nóng ruột.

-Chúng ta cho người đi dò la nơi khác thì họ cũng cho người dò la chúng ta, điều này cũng dễ hiểu, song họ dò la bằng cách nào? Thông qua ai? Mỗi người là một rắc rối, chúng ta thu nạp vài trăm người là thêm vài trăm rắc rối. Tới đây cần phải chú ý đến việc phòng gian bảo mật hơn nữa và túm hết đám đến đây dò la tin tức.

-Điều này ta biết nhưng đối phương cũng lắm mưu nhiều kế, họ thừa sức giả trang để dò la. Cậu có kế sách gì? - Bỉnh Di hỏi.

-Anh làm sao thì họ làm vậy nhưng em sẽ phải túm những người ấy khai thác ngược lại hoặc tung tin giả. Chúng ta tuyệt đối không để những nơi khác biết chúng ta đang làm gì, hãy để họ đoán già đoán non.

Chương hỏi mọi người ở trong vùng có bao nhiêu chợ thì mỗi người nói một kiểu, chứng tỏ đàn ông xứ này ít đến nơi ấy, cũng không hề để tâm. Chương đề nghị cho gọi Duệ lên gặp, cần thì cả Xuân. Một lát sau hai cô gái đã có mặt, họ trả lời câu hỏi của Chương dễ dàng. Chương vênh mặt:

-Phụ nữ Vạn Xuân thật lợi hại, các bác các chú cũng nên để tâm và lắng nghe các bà các cô.

Người nào người nấy đều giả đò như không nghe thấy lời Chương vừa nói. Cậu lấy một tờ giấy rồi nhờ Duệ và Xuân vẽ tạm sơ đồ những chợ trong vùng. Hầu như tất cả các chợ đều nằm ven sông, mỗi chợ lại họp vào ngày khác nhau, thường là bốn ngày họp một lần. Thực lòng thì Chương cũng chưa từng đặt chân đến chợ nên chưa thể hình dung chợ Vạn Xuân ra sao song cậu nghĩ sẽ rất sơ sài vì cả vùng do Thiên Gia Bảo Hựu quân kiểm soát cũng chưa đến một vạn dân.

Một cái bàn tre được kê giữa nhà, mọi người cùng đứng quây lại, hai đèn dầu được đặt cạnh bên. Chương bắt đầu chỉ từng vị trí đánh dấu chợ và nói:

-Nhất định họ sẽ thu thập tin tức từ các chợ thông qua các câu chuyện vô thưởng vô phạt mà các bà các cô vô tình tiết lộ. Hẳn họ sẽ là những người buôn bán những món hàng từ nơi khác đến đây. Sau phiên chợ họ lại di chuyển đến các chợ khác, đây là một vỏ bọc vô cùng tinh vi mà các việc quân cơ, tình hình làng mạc có gì chúng ta cứ ra chợ hỏi ắt biết. Cháu nhớ trước đây ngay cả việc Tả Đô đốc vào thắp hương trong đền, hương hoá ra sao mà cháu ở Đường Vỹ cũng biết.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau ái ngại, quả thật họ chưa từng chú ý đến những điều này.

-Trước tiên phải nói với tất cả các bà, các cô, các chị em trong ba làng Vạn từ nay những chuyện làng không được nói với người lạ, nhất là người vùng khác. Kế đến phải lưu tâm đến những người hay hỏi chuyện, thích nghe chuyện trong làng ngoài giáp sau đó bí mật cắt cử người theo dõi hành tung của họ. Họ đi đâu, làm gì, gặp ai đều phải được viết lại một cách cẩn thận. Cuối cùng cho người đi xác minh lại. Nếu họ đúng là gian tế thì hoặc là bắt ngay hoặc phải chờ lệnh ở trên đưa xuống mới được hành động.



-Đẹp không anh?

-Hả? Cái gì đẹp?

-Anh không thấy em khác gì à?

Chương nhăn mặt nhưng cũng chẳng thể biết Thiên Bình khác cái gì, cậu thậm chí còn không nhớ nổi khi nãy Bình vận bộ đồ gì, cậu đành chống chế:

-À thì… nói chung những người đẹp vận gì cũng đẹp cả.

Duệ cũng vén rèm từ trong buồng đi ra, nét mặt có phần e thẹn khiến Chương có đôi chút khó hiểu. Bà Dung đoán chừng Chương chưa đoán ra nên tươi cười rót cho cậu thêm bát nước.

-Đôi quang gánh hôm trước cháu nhờ cái Ngọc làm đã làm xong rồi đấy.

Chương ho sặc sụa, thì ra là vậy.

-Hai đứa nó vừa mặc thử, vừa lắm.

Chương khụt khịt vì bị sặc, cậu cố cười gượng nói chiếu lệ, đỉnh lảng sang chuyện khác.

-Hai em ấy thích là được rồi ạ.

Nhưng Thiên Bình có vẻ không muốn tha cho cậu, cô nàng lượn qua lượn lại trước mặt và liên tục hỏi có đẹp không? Duệ thì đứng cạnh bà Dung, nét mặt rạng rỡ thi thoảng lại nhìn trộm Chương khiến cậu có đôi chút lúng túng.



-Thật không ngờ anh Chương lại có thể nghĩ ra thứ này, có đúng là anh chưa từng lấy vợ không?

Duệ hỏi, Chương đành phải nói rằng trước đây mẹ và em gái cậu có dùng nên cậu biết. Thiên Bình nghe vậy liền dừng việc nhảy ngót chạy lại hỏi:

-Khai mau, tại sao anh có thể vẽ ra được thứ vừa vặn như vậy? Có phải anh đã nhìn lén bọn em không?

-Đừng có vu vạ, chị Ngọc đã giúp anh việc ấy chứ anh không biết. A, mà khoan đã, có thật đôi quanh gánh rất tốt không? Ý là… nó tốt cho các bà các cô ấy?

-Chỉ cần là đồ anh Chương tặng là bọn em thích rồi.

Bình vẫn nói những câu ỡm ờ khiến Chương đỏ mặt vì có bà Dung ngồi đối diện, tuy nhiên bà Dung lại thản nhiên như thể chẳng nghe thấy gì. Chương đành hỏi Duệ để thoát khỏi cảnh đáng xấu hổ này:

-Bên Siêu Loại có bao nhiêu dân em nhỉ? Áng chừng.

-Hiện tại thì em không biết nhưng trong thư tịch thì hai chục năm trước cả Siêu Loại, bao gồm cả nơi chúng ta đang kiểm soát có khoảng bảy vạn dân.

Chương lẩm nhẩm một hồi rồi nói:

-Cứ cho là sau hai chục năm thì dân Siêu Loại tăng lên thành mười vạn, phân nửa là đàn bà con gái thì có năm vạn, trừ đi trẻ em và các bà cụ thì ít nhất Siêu Loại cũng phải có gần ba vạn phụ nữ tuổi từ mười sáu đến… ờ… đến bốn mươi lăm.

-Anh lại tính làm gì? – Bình thắc mắc.

-Nếu đôi quang gánh này thật sự tốt cho các bà, các cô và các chị em thì chúng ta nên làm ra rồi bán cho họ.

-Sao có thể? Em chỉ muốn riêng bọn em có thôi, anh không được làm cho những người khác.

Chương đề nghị Duệ và Bình lên chõng ngồi dù Thiên Bình phụng phịu. Chương nói ra ý định vừa mới loé lên trong đầu, ấy là phụ nữ làng Vạn cần phải mở một xưởng để làm ra những đôi quang gánh và quần tam giác bán cho phụ nữ. Từ làm đến bán đều do phụ nữ vì đàn ông không để tâm đến những chuyện này.



-Nên làm hai loại, một loại vải thông thường và số lượng lớn bán cho tất cả những ai cần, một loại làm từ vải tốt, bán giá gấp ba lần cho những ai lắm tiền. Cơ hội làm giàu thực sự đến rồi, chúng ta sẽ không cần phải xin tài lực từ Tả Đô đốc. Trước tiên bán cho dân vùng Siêu Loại, đám thương nhân biết được mối lợi ắt sẽ tìm đến mua đem bán ở vùng khác.

-Liệu có kiếm được nhiều tiền không anh Chương? - Duệ rụt rè hỏi.

-Làm ra một bộ hết bao nhiêu vải thì kê ra, bán một bộ lãi một bộ. Những bộ vải tốt thì giá gấp ba lần. Chắc phải hỏi chị Ngọc mới biết được. Hai em nghĩ mà xem, nếu ba vạn dân ở Siêu Loại này mỗi người mua một bộ, giả dụ một bộ chỉ năm đồng thì được bao nhiêu?

-250 quan. - Duệ bấm đốt ngón tay nhẩm tính rất mau. – Là 250 nén bạc đấy anh ạ.

-Như vậy có tính là nhiều không? Anh không hiểu rõ về tiền.

-Một cân thóc bằng một đấu gạo, một cân bằng mười sáu lạng, một trăm sáu mươi hoa. – Bà Dung bị cuốn theo ý tưởng của Chương nên bổ sung thêm. – Ngoài chợ bây giờ gạo 10 đồng một đấu.

-Như vậy là tương đương gần 1 tấn thóc ạ?

Chương nhớ mang máng một tấn thóc ở Thủ đô chắc cũng chỉ hai triệu đồng, sao có thể được ít như vậy?

-Gạo ở Vạn Xuân rất quý, một ngày tính ra mỗi người chỉ ăn chừng một lạng gạo trộn với khoai, sắn, ngô cháu ạ. Cả tấn thóc không phải là ít, số đó có thể nuôi được ngót hai vạn người ăn trong một ngày.

Chương rời chỗ ngồi ra tựa cửa suy nghĩ, một lúc sau cậu bảo Bình đi gọi chị Ngọc đến bàn bạc. Chương quyết tâm khởi nghiệp ở Vạn Xuân với nghề làm quang gánh vì cậu tin có thể bán hết cho dân Vạn Xuân và sau đó cả Hoa quốc ở phía Bắc. Muốn binh hùng tướng mạnh ắt phải lắm tiền nhiều thóc lúa.

Ngọc sau khi nghe Chương trình bày ý định cũng đồng ý, nếu lập xưởng chuyên làm thì Ngọc sẽ huy động được hàng trăm các bà, các cô trong ba làng Vạn. Bà Dung sẽ đứng ra lo việc này. Quang gánh bán lấy tiền hoặc đổi lấy thóc gạo, ngũ cốc đều được. Tất cả quang gánh được làm ra đều phải thêu hai chữ “Duệ Bình” làm ăn phát đạt sẽ mở rộng xưởng, thuê thêm bà con trong vùng.

Từ chủ tướng đến các đầu lĩnh Thiên Gia Bảo Hựu quân đều nhăn mặt khi biết Chương sẽ buôn bán thứ chỉ dành cho phụ nữ song họ không tiện nói ra miệng. Chỉ biết là một thời gian sau đó, quang gánh Duệ Bình được bán nhiều trong vùng Siêu Loại, mang lại một nguồn thu khá lớn cho quân Thiên Đức sau khi chi trả lương thưởng khá hậu cho những người làm ra. Điều bất ngờ hơn nữa, ấy là thương nhân họ Nguyễn ở vùng Siêu Loại cũng mua thử và trao đổi hàng với thương lái Hoa quốc. Sau hơn nửa năm kinh doanh, nguồn lợi từ ý tưởng của Chương đem về, bao gồm cả bạc và lương thực nhiều gấp đôi gia sản của ba làng Vạn cộng lại khiến Phạm Tu chỉ biết lắc đầu ngao. Thông qua việc này, vị thế của bà Dung, của Ngọc được thừa nhận và dần dà trở thành hậu phương vững chắc cho Thiên Gia Bảo Hựu quân.

Nửa tháng sau đêm ở nhà bà Dung, toàn bộ nữ binh và nữ nhân trong Thiên Đức quân mỗi người đều có ba bộ quang gánh và trong mắt họ, bất cứ điều gì vị chủ tướng tuổi mới hai mươi đưa ra đều không khác gì thánh chỉ.

Phụ nữ Vạn Xuân vốn vậy? Thật không biết. Nếu bạn không thể trở thành một bậc quân vương, đem cả giang sơn cho người đẹp đổi lấy một nụ cười mà chỉ là một người đàn ông bình thường nơi thôn dã, bạn cũng nhận được một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành chỉ bằng những hành động vô cùng nhỏ, nhưng trên hết là sự quan tâm thực lòng. Nếu lấy lòng được phụ nữ thì giang sơn Vạn Xuân này xem như một nửa đã nằm trong tay Thiên Đức quân.