Chương 54: Quà của Thái sư
Đúng như Chương nghĩ, Duệ đã thuyết phục được ông Đồ Sính đến kể chuyện xưa cho Đại đội Thiên Đức nghe. Ông đồ sẽ tự viết ra những điều tai nghe mắt thấy và cũng mong những tráng niên có thể hiểu. Như Duệ nói, ở Vạn Xuân ít người biết chữ, vậy nên vị trí của ông đồ trong làng ngoài xã đều được trọng vọng. Ông đồ tham gia thì nhiều người khác sẽ nghe danh, họ cũng mạnh dạn hơn trong việc kể một câu chuyện nhỏ.
Điều này Chương hiểu rất rõ, cậu bảo Duệ khéo léo gửi ngũ cốc biếu ông đồ, nên đưa cho bà cụ, nói là quà tạ lễ của quân Thiên Đức.
-Nếu người nghe đông quá sẽ phải chia nhóm ra, những câu chuyện hay, được mọi người ghi nhớ và thích thì soạn ra một quyển sau này dùng em ạ. - Chương dặn. - Đặc biệt truyền thuyết trăm trứng, em phải nhờ thầy Sính kể.
-Em đã nói với ông cụ rồi song ông cụ bảo chưa từng nghe truyền thuyết ấy và rằng anh có mục đích gì.
-Anh tin là em biết phải đáp ra sao, đều trông cậy vào em cả.
Duệ đỏ mặt vì được khen trước nhiều người, Bình ngồi cạnh húng hắng ho. Chương nhắc lại một lần với tất cả Ban chỉ huy đại đội:
-Đây không phải là câu chuyện ta nghĩ ra, mỗi dân tộc đều có nguồn gốc, dân ta là con rồng cháu tiên, anh em bốn biển là người một nhà mới hiểu được tiếng của nhau. Trên mạn ngược có thể nói thứ tiếng khác, ấy là vì thất lạc mà quên đi nguồn cội. Ta đề nghị anh Lượng, sau khi thầy Sính kể thì anh phải nhắc binh sĩ trong quân học thuộc. Sau này gặp bất cứ người dân nào trong giáp cũng phải tìm cách kể lại. Ai kể được cho nhiều người nhất thì tuyên dương trước cờ vào thứ Một hàng tuần.
Chờ Duệ, Bình và Nguyệt ghi chép, Chương nói với Lượng và thuộc cấp:
-Sắp tới nhờ các anh nói với anh em, mỗi người đẽo gọt giúp ta một miếng gỗ nhỏ như thế này. - Chương đưa tờ giấy cho mọi người cùng xem, trên giấy có vẽ một hình chữ nhật nhỏ, đục một lỗ. - Việc này cũng không gấp lắm nhưng cần làm sớm.
-Cái này là cái gì vậy thầy? - Lượng hỏi
-Thứ này mỗi binh sĩ cần có một cái mang theo bên mình, nên đeo ở cổ. Một mặt khắc tên song thân phụ mẫu, tuổi và quê quán. Mặt sau khắc tên họ và tên tiểu đội, trung đội.
-Làm miếng gỗ này thì dễ nhưng không phải ai cũng biết chữ thầy ạ.
-Chữ viết thì những người biết sẽ viết lên hộ, tất cả sẽ dùng chữ Bụt. Nay mai nếu có giao chiến còn nhận ra nhau, quân sĩ b·ị t·hương còn biết thuộc quyền ai quản lý và… - Chương thở dài. - Nhỡ anh em nào có nằm xuống thì cũng phải biết tên họ chứ.
Lượng và mọi người nhìn nhau, quả thật họ chưa từng nghĩ đến chuyện này.
-Ta không biết trước đây Vạn Xuân khi giao chiến sẽ ra sao nhưng 15 sứ quân đều chung một dòng máu. Vạn bất đắc dĩ mới phải đánh nhưng chiêu hàng, dụ hàng được vẫn là tốt nhất. Giao chiến thì có t·hương v·ong, tuyệt đối không được để những người b·ị t·hương và t·hiệt m·ạng ở lại. Các anh cũng nên nói với quân sĩ dưới quyền.
-Được, chúng ta sẽ làm xong sớm cái này, thầy cho một tuần sẽ đủ.
Chương định nói thêm vài chuyện thì thân vệ báo có người từ làng Vạn truyền tin đến bảo Chương về làng một chuyến. Đoán là Tả Đô đốc có việc gấp mới gọi giờ này nên Chương vội đi luôn. Duệ và Bình cũng theo.
Hơn ba chục tuấn mã phi nhanh trong đêm trở về làng Vạn, chừng hơn một khắc đã nhìn rõ ngọn đa in trên nền trời. Thời gian trôi qua chưa được bao lâu mà chồi non đã thi nhau mọc, mấy lần trước đi ngang qua Chương cũng thắc mắc.
Gặp Phạm Hữu Thế ở cổng làng Nhất, Chương xuống gặp vì có việc cần nhờ cậy.
-Ta nghe nói anh Thế bơi lặn giỏi lắm nhỉ? Hôm nào anh có thời gian, nhờ anh sang dạy cho quân Thiên Đức bơi giúp ta thì thật là quý hoá.
-Anh Chương ơi, làng Vạn có cái gì hay, cái gì ngon thì anh đều tìm cách đem đi sạch trong khi anh còn chưa làm rể làng này.
-Ta chưa làm rể nhưng ta là con dân làng này rồi, ý là ta đã xem như vậy.
-Thôi được, ta sẽ cùng anh em qua đó giúp anh ba ngày.
-Làng mình anh Thế đã bơi giỏi nhất chưa?
-Cũng có thể xem là vậy, ta không dám vỗ ngực.
-Ở quê ta có một người tên Yết Kiêu bơi lặn rất giỏi, ông ấy từng lặn xuống sông đục thuyền giặc. Ừm… về sau ông ấy hình như là Thuỷ sư Đô đốc.
-Có thể đục thuyền ư? Sao được?
-Ta chỉ nghe vậy chứ ta chỉ biết bơi đủ để không bị đuối. Nếu anh Thế giúp ta huấn luyện quân Thiên Đức ai cũng có thể bơi giỏi thì đổi lại ta sẽ giúp anh trở thành một Yết Kiêu thứ hai mà bất cứ sứ quân nào nghe danh cũng hồn bay phách đảm.
-Ta nghe nói anh Chương có nhiều thứ hay, anh nói thì phải giữ lời.
-Vậy là đồng ý nhé. Mà Tả Đô đốc gọi ta về trong đêm có việc gì gấp sao?
-Chắc cần hỏi chuyện, lúc chiều nay có sứ giả của Long Trát đến gặp Tả Đô đốc, họ đem theo rất nhiều lương thảo và cả bạc nén.
-Khi không lại có chuyện tốt như vậy?
Chương để ngựa lại, dẫn theo Duệ và Bình còn đội nữ binh được cho nghỉ. Về làng Vạn đâu cần phải theo sát, người ta nhìn vào sẽ thấy chướng mắt.
-Anh tính làm gì rồi phải không? - Bình thì thào hỏi.
-Làm gì là làm gì?
-Hôm trước em về có gặp anh Di, anh Di nói đang tổng hợp những gì anh ấy thu lượm được về Vũ Ninh vương rồi sớm đưa cho anh.
-Làng mới dựng cũng hòm hòm rồi nhỉ?
-Hả? Làng nào… à… anh Di có nói cũng sắp xong, dân sẽ vào ở được.
Đèn dầu lạc thắp sáng rực ngôi nhà lớn, cả đèn lồng treo trên các cột. Bọn Chương ngơ ngác nhìn nhau rồi cùng đoán do có sứ giả nên mới trang hoàng như vậy. Duệ và Bình về nhà khi thấy Bỉnh Di đứng chờ Chương ngoài cửa. Dù cho Phạm Tu tân tiến thì việc một cô gái tham gia bàn chính sự vẫn hiếm khi. Nơi này Chương không phải đầu lĩnh nên có muốn cho Duệ và Bình cùng vào cũng khó mở lời.
Phạm Tu và hai phó tướng cùng Quang Diệu đã ngồi chờ sẵn trong phòng. Chào hỏi một lượt xong, Bỉnh Di đi thẳng vào lý do gọi Chương về. Theo đó, chiều nay có ba thuyền buôn cập bến sông rồi đến làng Vạn muốn gặp Tả Đô đốc. Họ nói họ là sứ giả của Hoàng tử Long Xưởng phái đến. Hai thuyền lớn chở đầy ngũ cốc và một thuyền nhỏ chở bạc nén và một hòm vàng.
-Đây là một hậu lễ! - Bỉnh Di kết luận. - Nhưng vô công bất thọ lộc. Tả Đô đốc và mọi người cho rằng sứ quân Long Xưởng muốn lôi kéo chúng ta về phe ông ấy.
Chương lắng nghe chăm chú rồi hỏi:
-Theo anh Di thì chúng ta có đủ mạnh để người ta chèo kéo không?
-Thực lòng ta nghĩ là không. Tả Đô đốc có nói xưa kia từng có giao tình với Thái sư Lý Đạo Thành nên đồ rằng Thái sư có ý.
-Em nhớ dạo trước hình như hai sứ quân họ Lý cũng cho người đến dò ý nhưng chúng ta mới chỉ nói nước đôi. Duệ đã cho em biết.
-Quả là vậy. Thái sư có viết thư cho Tả Đô đốc ôn lại chuyện cũ, nhắc Tả Đô đốc về lời hẹn năm xưa.
-Tả Đô đốc đã hẹn gì ạ?
Bây giờ Phạm Tu mới lên tiếng kể cho Chương nghe chuyện cũ với Thái sư và kết luận:
-Thái sư là một bậc trung thần, sứ quân Long Xưởng có được ngày nay cũng đều một tay ông ấy gây dựng cả.
Chương vẫn chưa biết ý định của Tả Đô đốc, cũng không biết ông Thái sư kia có ý gì và đêm hôm chả lẽ cho gọi cậu đến chỉ nhằm thông báo những việc này? Hình như không phải.
-Chẳng hay Tả Đô đốc đã có dự tính gì rồi ạ? Chúng ta sẽ đầu quân cho Long Xưởng?
Phạm Tu cười đáp:
-Ta không có ý đó nhưng lời lẽ của Thái sư vô cùng chân tình khiến ta chưa biết nên đáp lại thế nào cho phải phép.
-Ông Thái sư ấy có phải là người gian xảo không ạ?
Không chỉ Phạm Tu nghe xong thì ho húng hắng mà hai vị phó tướng còn bị sặc nước. Đoàn Thượng có ý trách:
-Cái thằng này, người ta là Thái sư đầu triều, bạn đồng liêu của Tả Đô đốc, nhân phẩm khiến người dưới kính nể mà ngươi lại hỏi một câu như vậy khiến ta nghe cũng khó trôi.
-Ý của chú là ông Thái sư là một người tốt?
-Có thể xem là vậy. Dân vùng Sơn Tây no đủ nhất nhì đất Vạn Xuân, quân sĩ dũng mãnh không ít hơn hai vạn.
Đoàn Thượng nói thêm cho Chương vài điều ông biết về Thái sư Lý Đạo Thành, trong đó có cả việc quê của ông ở bờ Bắc sông Thiên Đức. Chương trầm ngâm rất lâu, mãi đến khi Bỉnh Di đánh động thì cậu mới sực tỉnh.
-Mọi người cho gọi cậu đến là muốn cậu cho vài lời vì cậu học cao biết rộng, lại là chủ tướng quân Thiên Đức.
Chương cười:
-Anh cứ đao to búa lớn thế làm gì.
-Cậu đừng khiêm tốn, mọi người ở đây chờ cậu là muốn biết ý của cậu như nào.
-Ây, anh đừng nói vậy, em là con cháu, các chú bác sắp đặt sao thì em sẽ theo vậy.
-Thôi, thôi! - Triệu Quang Phục gạt đi. - Chúng bay đừng có nói mấy lời sáo rỗng ấy nữa, ta nghe mà lạnh sống lưng. Cái thằng Chương kia, nghĩ gì mau nói để bọn ta còn về nghỉ, sáng mai còn tiếp sứ giả đấy.
-Vậy cháu có thể… trao đổi được không?
-Trao… trao đổi cái gì? - Triệu Quang Phục ngẩn người hỏi lại.
-Nếu cháu có ý hay thì lần sau họp nội các, à, ý cháu là họp người đứng đầu thì cho cả em Duệ, em Bình và anh Lượng cùng họp. Duệ bây giờ là thư ký của cháu, cô ấy biết rất nhiều và sẽ lắm ý kiến hay. Chỗ anh Lượng là chỉ huy, cũng cần biết để cháu đỡ phải truyền đạt lại.
-Còn con Bình? - Triệu Quang Phục chau mày.
-Chỗ em Bình bây giờ là Tiểu đội trưởng Tiểu đội Cảnh vệ. Chả giấu gì các chú, nếu các chú thương cháu thì nghĩ cho cháu. Em Duệ họp được mà em Bình không thì cháu sẽ sớm phát điên.
-Tất cả đều do ngươi nuông chiều đám ấy. Ta thấy đề nghị của ngươi cũng được, chả có công lao cũng có khổ lao. Từ ngày con Bình không còn ở làng, ta thấy khoẻ hơn vài phần. - Đoàn Thượng gật gù. - Trước nó cứ bám lấy ta, có bao sở học bị nó lấy hết rồi.
-Ta không ý kiến, chúng nó dù gì cũng là con cháu trong làng, lại đang giúp cậu bớt việc thì họp mặt cho gọi bọn nó cũng được. - Triệu Quang Phục nói. - Cậu cũng biết tranh thủ đấy.
Phạm Tu, Bỉnh Di và Quang Diệu không ý kiến xem như đồng tình, Chương cười toe toét. Xem ra Bình ở làng này cũng khiến nhiều người lao đao.
-Chuyện ông Thái sư cho sứ giả đem quà đến đặt ra rất nhiều vấn đề cho chúng ta đấy ạ. Tại sao trước đây không đem cho mà lại vào lúc này? So với lúc vừa dựng cờ thì Thiên Gia Bảo Hựu quân cũng chỉ tăng thêm được số quân chừng dăm trăm người. Đem so với Vũ Ninh vương và Lý Lệnh công quân đông hàng vạn thật là chả đáng.
Điều này ai cũng biết vì nó là sự thật hiển nhiên.
-Ông Thái sư ấy, linh hồn của sứ quân ấy quê bên bờ Bắc, ông ta có tặng quà hậu như vậy cho Vũ Ninh vương không? Cháu đoán là không! Việc đột nhiên gửi quà rất có thể ông ta muốn dùng chúng ta làm cái kim chọc điên Lý Lệnh công và Vũ Ninh vương.
Ai nấy nghe đều gật gù cho là có lý. Chương nói tiếp:
-Chúng ta không thể ra mặt chống Lý Lệnh công nhưng Vũ Ninh vương thì nhất thiết phải chọc ngoáy cho ông ta khó ở. Chuyện này chẳng cần quà thì cháu với anh Di cũng đã dự liệu. Vậy nên Tả Đô đốc có thể nói bóng gió với sứ giả là chúng ta nhận lễ thì sẽ giúp ông ta vui.
-Ngươi tính làm gì? - Đoàn Thượng thắc mắc.
-Làng mới đã dựng gần xong, còn mấy tháng nữa là Tết. Cháu muốn đón dân bờ Bắc về đây ăn Tết. Ông Thái sư cho ngũ cốc, sau này tính công đầu cho ông ấy là được. Chúng ta giúp dân vùng ấy bớt khổ cũng là thay ông ta giúp quê cha đất tổ, ông ta phải mang ơn chúng ta.
-Lại có thể như thế sao? Thằng bé này thật đáo để, Lý Thái sư mà nghe được sợ là thổ huyết mất.
Đoàn Thượng vỗ đùi cười ha hả khiến những người trong phòng cười theo. Chương hỏi Triệu Quang Phục và Đoàn thượng thêm vài điều, suy nghĩ hồi lâu cậu nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, ấy là tình hình ở châu Vũ Ninh mà ông Thái sư cách hơn trăm dặm lại biết tỏ tường!