Chương 515: Nuôi ong tay áo
Ngọn lửa từ những rặng tre gai cháy bừng bừng, một góc hậu viện nhà họ Quan sáng như ban ngày. Cuộc chiến giữa Thân Vệ quân và đám thích khách nhanh chóng đi đến hồi kết. Hơn ba mươi tên bị hạ, mười mấy thích khách b·ị t·hương và hơn một chục kẻ lóp ngóp bò từ dưới ao lên giơ tay xin hàng. Lửa tắt, An Nhữ Hầu phát hiện sáu kẻ c·hết c·háy trong những bụi tre. Thích khách đã chui qua những bụi tre đầy gai, lặn xuống ao bơi qua rồi âm thầm vào hậu viện nhà họ Quan. Những kẻ này có thân thủ và võ nghệ hơn người Khiến ba Thân Vệ quân t·hiệt m·ạng và gần một chục người khác b·ị t·hương. Phạm Ngũ Lão khai thác tù binh tại chỗ, được biết kẻ cầm đầu có họ Mai, đám thuộc hạ thường gọi là Mai Môn chủ, không tham gia trực tiếp mà chỉ đạo ở vòng ngoài. Thích khách được Mai Môn chủ trực tiếp thuê hành thích Vạn Thắng Vương. Tuy nhiên nhưng trong những lần gặp mặt bàn định kế hoạch và trả trước mỗi kẻ tham gia 10 nén vàng thì Mai Môn chủ đều mang mặt nạ.
Chương nghe tả hữu báo cáo xong thì rơi vào trầm tư, chẳng ai biết anh đang mưu tính điều gì. Sự thực thì những dữ liệu của Chương cho đến lúc này đều đang đúng. Dường như mọi toan tính của đối phương đều nằm trong dự liệu của anh. Điều khiến Chương băn khoăn lúc này là tại sao kẻ xưng danh Mai Môn chủ kia phải đeo mặt nạ?
Thích khách là đám du thủ du thực sống trong giang hồ, tổ chức rõ ràng. Hay nói chính xác hơn, chúng là những kẻ có võ nghệ, kiếm ăn dưới lưỡi đao, chuyên hành nghề đâm thuê chém mướn nên có lợi sẵn sàng bán mạng nên việc truy hỏi kẻ cầm đầu trở nên vô ích.
Chương gọi riêng Phạm Ngũ Lão vào căn dặn:
- Tra khảo xong dẫn giải chúng về huyện Tích Lịch, thích lên mặt chúng “Trữ quân vô năng” giao cho chúng những việc nặng nhọc như xẻ đá, đào mương đắp đất làm đường. Chỉ cần một trong số bọn chúng trốn chạy, đem toàn bộ bọn còn lại c·hặt đ·ầu hoặc chôn sống.
Phạm Ngũ Lão tuân mệnh, giao đám thích khách bị t·ra t·ấn thừa sống thiếu c·hết, mặt mày bầm dập cho Phùng Nguyên Hoàn cai quản. Suy tính thêm một hồi, Chương bèn phái Ngô Phù Khê dẫn năm mươi người lên Bạch Vân am báo Thiền sư Từ Minh Giác cẩn trọng và ở lại cảnh giới am.
Chương nói với Lý Nhân Nghĩa suy luận của anh:
- Ta suy nghĩ kỹ càng mọi lẽ và dần đi đến khẳng định Mã lão gia mà Vân Hạ và mấy cô gái kia cung khai có nhân thân không tầm thường. Liêu Nhất Khổng từng làm mưu sĩ bên ấy một thời gian dài, có lẽ ông ta biết kẻ đó. Liễu Môn Nhân dù gì cũng người thiên hạ, chẳng thể xúi giục phường đao búa sẵn sàng làm mọi thứ vì tiền bởi hắn ta chắc gì lắm tiền. Ta vẫn cho Mã lão gia đó là một đại thương nhân có nhiều mối quan hệ. Thời mới dựng cờ, Lâm lão gia cung cấp rất nhiều tin tức đáng giá ở La thành, ông cụ chắc sẽ biết Mã lão gia kia là ai.
Lý Nhân Nghĩa biết Chương vẫn đau đáu về nhân vật Mã lão gia nhưng hiện tại ngoài cái tên thì chưa biết thêm được gì khác. Chẳng loại trừ kẻ đó mang danh tính giả, bởi Lê Phụng Hiểu ở kinh thành đã lâu, có nhiều tai mắt cũng chưa từng nghe danh tính của người này.
Triệu Nhã Lâm vào bẩm báo, cha con họ Quan muốn yết kiến, tạ tội với Vạn Thắng vương. Chương cười nhẹ, tạm gác câu chuyện dang dở với Lý Nhân Nghĩa sang một bên. Quan lão gia khom lưng bước những bước thật nhanh, quỳ mọp xuống vái ba lạy, luôn miệng cầu xin Vạn Thắng vương tha tội.
Bốn anh em họ Quan quỳ theo cha, riêng cô con gái Quan Hồng San chăm đàn con nhỏ đang khóc ré lên vì sợ từ lúc súng nổ đì đùng. Chương miễn lễ, bảo mọi người đứng hết cả dậy.
- Quan lão gia, ông không có tội gì cần xin tha. Quan quân ở nhờ nhà ông gây thêm phiền phức, đúng ra ta mới có lỗi.
Chương nhìn ba anh em họ Quan, khẽ gật đầu, nói thêm:
- Cũng nhờ mấy cậu đây ra sức giúp đỡ nên thích khách mới thất bại. Ba cậu này nếu muốn dùng tài trí ra giúp dân giúp nước thì ta lấy làm vui lòng lắm.
Quan lão gia cung kính thưa:
- Đại Vương thu dụng mấy đứa con của lão, đó là phúc của họ Quan. Lão nguyện dâng hết gia sản cho quân Thiên Đức, kính mong Đại Vương nhận cho lão được yên lòng.
Chương bật cười, anh rời trường kỷ bước đến gần vỗ nhẹ vào lưng Quan lão gia mấy cái rồi nói nhỏ:
- Ta đánh giá Quan lão gia là người thức thời. Ta nhận tấm lòng của ông, nhận con cái ông vào quân, còn như họ có lập được đại công giúp dòng họ Quan trở thành thế gia trong vùng hay không phải do họ. Quan lão gia nếu có lòng với ta, với Thiên Đức quân thì hãy giúp dân làng Sài bớt nghèo khó, vậy mới để tiếng thơm muôn đời, lưu danh hậu thế.
Quan lão gia quỳ xuống dập đầu vái lạy thưa rằng:
- Quan Thiện và các con từ hôm nay vì đại nghiệp của Vạn Thắng vương xin nguyện làm thân trâu ngựa.
Chương cúi xuống đỡ Quan lão gia ra đứng dậy, mời ông ta lại ghế ngồi. Chương hiểu rằng Quan lão gia sợ tội vạ đổ lên đầu nên vội vàng xin gặp muốn thanh minh bản thân vô can. Đồng thời cha con họ Quan khẳng định, cha con ông và dân làng Sài chưa từng gặp mặt bất cứ kẻ nào trong đám thích khách và mấy ngày hôm nay chẳng có người lạ mặt nào đến làng. Chương lấy làm lạ bởi nếu không do thám, thích khách không thể nào tường tận địa hình Quan gia trang mà tập kích như vậy.
Bất chợt Chương hỏi:
- Gia nhân trong nhà là người làng hay từ nơi khác?
Quan lão gia cho biết, gia nhân Quan gia trang phân nửa người làng, những lúc đi buôn sẽ tuyển thêm người dạng thời vụ. Số còn lại ông thu nhận từ các vùng khác trong hơn chục năm qua, có thể nói đều là những người được việc.
Chương hỏi thêm:
- Ông đã kiểm lại người trong gia trang chưa?
Quan lão gia ngây người, lúng túng thừa nhận là chưa. Chương có thể hiểu điều này, bởi do tâm trí gia chủ sợ tội vạ lấn át hết cả. Quan lão gia sau ba người con trai mau chóng kiểm đếm gia nhân trong trang và tập hợp tất cả trước nghị sảnh cho Chương hỏi chuyện.
Ái nữ họ Quan nãy giờ ngồi khép nép ở ghế đằng xa, thi thoảng lại lén nhìn Chương. Thấy Chương để ý đến mình, cô gái lúng túng lảng tránh.
- Lúc tối ăn cơm Quan tiểu thư có nói nàng là đệ tử của Thiền sư Từ Minh Giác? Chẳng nay tiểu thư học nghề bốc thuốc chữa bệnh của Thiền sư được bao lâu rồi?
Quan Lam Giang đứng dậy, cúi người thưa:
- Tiểu nữ học bốc thuốc đã được sáu năm ạ.
Chương ậm ừ rồi nói:
- Bốc thuốc chữa bệnh cứu người là việc tốt, nếu tiểu thư không từ chối, ta muốn mời tiểu thư làm quân y Thiên Đức.
Quan Lam Giang nhất thời không hiểu quân y nghĩa là gì nên Chương bảo Nhã Lâm giảng giải sơ lược. Quả thật trong quân thị vệ hay Thân Vệ chưa có người nào tinh thông y thuật theo sát mỗi lần Chương ra ngoài. Nếu đúng như lời Quan Lam Giang tự giới thiệu, cô nàng là một trong những đệ tử được Thiền sư Từ Minh Giác dốc lòng truyền thụ y thuật bởi bẩm sinh có khiếu thì thật là điều tốt.
Quan Thanh Liêm thưa rằng toàn bôn gia nhân Quan gia trang đã tập hợp ngoài sân. Chương phát hiện nét mặt Quan Thanh Liêm có phần lo lắng, bộ dáng ngập ngừng như thể muốn bẩm bảo điều gì. Chương đứng trên bậc tam cấp nhìn một lượt hơn hai mươi gia nhân cả già lẫn trẻ, anh hỏi Quan Thanh Liêm:
- Đủ mặt cả chứ?
Quan Thanh Liêm lúng túng đáp:
- Dạ… dạ bẩm vương thượng! Dạ… thiếu… thiếu mất một người ạ!
Chương liền hỏi:
- Kẻ đó là ai?
Quan Thanh Liêm vội trả lời:
- Phan Quảng người làng Bồ Lý ạ.
- Bồ Lý ở đâu?
Quan lão gia Quan Thiện sợ đến vã mồ hôi, run rẩy thưa rằng:
- Bẩm vương thượng, làng Bồ Lý bên đất Tam Đái. Phan Quảng không cha không mẹ, làm gia nhân trong trang gần mười năm rồi ạ. Thưa vương thượng, lão phu có tội! Lão phu nuôi ong tay áo, không biết hắn ăn ở hai lòng.
Chương phẩy tay ra hiệu cho gia nhân lui, hỏi thêm Quan lão gia:
- Ông thu nạp hắn trong tình huống như thế nào?
Quan Thiện lo lắng đáp:
- Dạ bẩm, trước đây lão phu đem thóc gạo sang Tam Đái đổi lấy sản vật địa phương đem về bán trong vùng. Phan Quảng lúc ấy tuổi mới mười tám đôi mươi, hắn lang thang ở bến xin khuân vác, ai thuê gì làm nấy. Dạ bẩm, hắn rất được việc nên…
Chương cười, vỗ lên cánh tay Quan lão gia, thân mật bảo:
- Thôi, dẹp chuyện đó sang một bên. Trời sắp sáng rồi, ta cần chuẩn bị lễ mọn lên Bạch Vân am. Chuyện này ta sẽ tra xét sau, ông đừng lo.
Chương gọi Phùng Nguyên Hoàn đến bảo:
- Phan Quảng đó thông thuộc nơi này nhưng hắn chưa thể đi xa được. Cậu dẫn người truy bắt, nhớ để ý hướng sông Hát.
Quan Thanh Liêm liền đứng ra thưa rằng:
- Bẩm vương thượng, anh em bọn tiểu nhân rất thạo đường sá trong vùng, xin được giúp quan quân một tay đoái công chuộc tội ạ.
Chương đồng ý, ba anh em họ Quan cùng gia nô chia thành ba hướng dẫn Phùng Nguyên Hoàn truy lùng Phan Quảng. Phùng Nguyên Hoàn đi chưa được bao lâu, Ngô Phù Khê sai quân bẩm báo có kẻ trước đó phóng hoả Bạch Vân am. May thay tăng ni d·ập l·ửa kịp.
Chương bực dọc vỗ mạnh xuống mặt bàn đứng bật dậy, giận dữ:
- Chùa chiền là chốn linh thiêng mà chúng dám quấy quả kinh động đến chư Phật. Phật từ bi tha cho bọn chúng nhưng ta thì không, ta không phải Phật!
Chương đi qua đi lại, mặt đỏ bừng bừng khiến những người có mặt chỉ biết im lặng nhìn nhau. Quan Thiện vừa lau mồ hôi vừa lắp bắp trả lời khi Chương hỏi về dãy Sài Sơn. Quan Lam Giang thấy cha đang sợ, bản thân cô nàng cũng sợ nhưng vẫn đứng ra kể tường tận những gì cô biết về khu vực xung quanh Bạch Vân am do mấy năm trời đi hái lá thuốc.
- Bây giờ ta lên Bạch Vân am, Quan tiểu thư biết rõ đường lối, nhờ tiểu thư chỉ đường giúp.
Dứt lời, Chương về hậu viện Quan gia trang thay y phục, kiểm tra lại khẩu AK với ba băng đạn một lượt, cho tất cả vào bao đựng bằng da bò giao cho Lam Khuê.
Lam Khuê lo lắng nói với Chương:
- Tình hình như vậy khả năng trên núi có phục binh, anh có cần phải mạo hiểm như vậy không?
Ánh mắt Chương thoáng một tia hiểm độc:
- Nếu muốn anh có thể đốt cả dãy Sài Sơn nhưng làm vậy không được, cả thiên hạ sẽ chê cười.
Chương nhoẻn miệng cười, nụ cười gian trá như các cô vợ của Chương thi thoảng vẫn thấy và hiểu rằng Chương đã có dự mưu nhưng sẽ không nói ra.