Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 511: Mua lòng bách tính




Chương 511: Mua lòng bách tính

Quân kị bố ráp quanh thị tứ, một con ruồi khó bay qua. Bách tính bắt buộc phải tập hợp bên ngoài thị tứ để kiểm đến nhân khẩu. Nhà này phải nói nhà hàng xóm có mấy người và tên mỗi thành viên trong gia đình đó. Thần Vũ quân dựa theo sổ bộ đối chiếu. Những ai mang họ Chu bị tách riêng ra một nhóm, có 11 nhà họ Chu ở trong thị tứ. Người lớn run sợ, trẻ con khóc ré từng cơn, ai nấy đều run lẩy bẩy sợ hãi.

Vi Thọ Kỳ phái quân Thân Vệ đến lục soát những gia đình mang họ Chu, phát hiện trong 11 nhà đều có giấu đao, kiếm, đồ đạc của hắc y nhân. Lùng sục gắt gao trong từng cây rơm ở góc sân hay ngoài vườn của những ngôi nhà này, quân Thân Vệ bắt được gần ba mươi người ẩn nấp.

Mở rộng tìm kiếm lần lượt sang những nhà khác trong thị tứ, gồm cả khách điếm, tửu quán… Vi Thọ Kỳ bắt thêm được hai mươi người khác, phần lớn đều có hình xăm trên ngực trái. Trong quá trình lùng sục thị tứ, Thân Vệ quân gặp một số kháng cự liền bị trừ khử hết sạch, đồng thời cứu được hai nữ binh b·ị b·ắt trói giấu trong hố đào nguỵ trang bằng một cây rơm lớn gần khách điếm. Cả hai cô bị làm nhục. Thân Vệ quân sôi máu phóng hoả khách điếm khi gọi hàng không được. Khách điếm c·háy l·ớn, đám người tung cửa xông ra phóng ám tiễn tìm đường thoát nhưng vô tác dụng trước khiên chắn hoặc giáp sắt. Thân Vệ quân dùng nỏ Liên châu b·ắn h·ạ tất cả số người ấy.

Trong quá trình sàng lọc, tát nước bắt cá. Phạm Thu Cúc bắt được 11 cô gái không có tên trong sổ bộ ở trong 11 nhà mang họ Chu. Thần Vũ quân kiểm tra, phát hiện hình xăm lập tức bắt giữ. Những cô gái này quỳ lạy khóc lóc van xin tha mạng. 11 nhà với 69 già trẻ, dâu rể họ Chu bấy giờ mới biết đã chứa chấp những người mưu toan hành thích Vạn Thắng vương thì sợ đến vỡ mật vì c·ái c·hết cận kề. Tội đồng loã phản tặc mười phần c·hết cả mười.

Một trong số 11 cô gái có dáng người cao lớn, dường như biết nắm chắc c·ái c·hết nên bất thần lấy một cuộn dây mây để trong nón lá đội trên đầu bất thần vung ra thành roi t·ấn c·ông nữ binh Thần Vũ. Hai nữ binh bị t·ấn c·ông bất ngờ, roi mây quất thẳng vào mặt. Nữ binh đứng gần đó rút đao tương trợ liền bị roi mây quất “chát” một cái vào tay rơi luôn đoản đao và lãnh trọn một cước ngã dúi dụi. Phạm Thu Cúc phát hiện sự việc xách đao chạy đến nhưng không thể tiếp cận được đối phương. Cây roi mây trong tay cô gái bay qua bay lại vun v·út, đánh dạt mọi người sang hai bên định chạy về hướng bờ sông. Nữ binh Thần Vũ giương súng nhưng Thu Cúc không cho phép khai hoả.

Trưa nắng gắt, gió từ sông thổi hắt vào mang theo mùi tanh nồng của máu.

Đám đông mấy trăm người trở nên nhốn nháo.

An Nhữ Hầu từ xa trông thấy mọi chuyện bèn quất roi thúc ngựa chạy đến chặn đường, anh chàng dùng trường giáo đánh với roi mây. Sau một vài chiêu thức, An Nhữ Hầu đánh ngã, khống chế được cô gái. Nữ binh Thần Vũ chạy đến trói tay chân cô ả lại, không cho cựa quậy.

Phạm Thu Cúc cúi xuống nâng cằm cô gái lên nhìn mặt và bảo rằng:

- Thân thủ rất khá, lại liều lĩnh, thật đáng khen nhưng cô sẽ phải trả giá cho hành động vừa rồi.

Vũ Tòng Thâm bị lột áo trói gô, cùng tù binh quỳ thành một hàng dài, lưỡi đao sắc lẹm, lạnh ngắt kề bên cổ. Tổng cộng có hơn bảy mươi tù binh, gồm cả những kẻ b·ị b·ắt dưới sông, gần một phần ba trong số những kẻ cởi trần quỳ dưới nắng không có hình xăm kỳ lạ.

Quân sĩ đứng nghiêm khi Chương đến, anh gật đầu kèm theo nụ cười thay cho lời chào tướng sĩ. Chương chậm rãi bước dọc theo hàng người, có kẻ nhìn anh hằn học, có kẻ lảng tránh cái nhìn thờ ơ của Chương. Bách tính thị tứ bây giờ biết danh tính của Chương lần lượt quỳ xuống.

Chương dừng chân ở cuối hàng, nơi 11 cô gái đang quỳ gối. Trong khi 10 cô cúi mặt thút thít thì cô gái mới làm loạn ban nãy nhìn Chương, ánh mắt không biểu lộ chút sợ hãi nào. Chương hỏi:

- Cô tên gì?

Cô gái không đáp, chỉ nhìn Chương với vẻ mặt khinh khỉnh, như thể sẵn sàng chờ đợi c·ái c·hết.

Phạm Thu Cúc đứng phía sau bước lên một bước đáp thay:

- Ả này là Vương Thị Trinh, người làng Vân Trì ạ.

Vương Thị Trinh bị trói chân, đang ngồi bệt dưới đất, nghe tên họ, gốc gác đã bị người ta biết thì cặp lông mày khẽ động đậy.

Chương nhếch miệng cười nhạt:



- Trung thành là tốt nhưng ngu trung thì c·hết mà chả hiểu tại sao. Có cần người của ta đọc tên từng người trong các cô không?

Vương Thị Trinh nghiến răng, mặt đỏ như gấc, chưa kịp buông lời chửi mắng thì Chương đã nói:

- Đừng dại dột mắng nhiếc ta, nếu ngươi có cái gan ấy, tốt thôi! Ta sẽ cho quân sĩ làm nhục ngươi trước bàn dân thiên hạ. Muốn cắn lưỡi t·ự s·át à? Nếu các cô có gan làm vậy cũng tốt nhưng ta có thuốc giải đấy. Ta sẽ cứu các cô sau đó cho binh sĩ làm nhục, muốn c·hết không dễ đâu. Nên nhớ, ta đây ưu tiên nữ nhân không có nghĩa ta không thể khiến nữ nhân sống không bằng c·hết.

Các cô gái dập đầu đồng thanh:

- Xin Vạn Thắng vương tha mạng cho chúng con, xin tha mạng cho chúng con!

Phạm Thu Cúc quát lớn, lời cầu xin mới im. Chương nói với các cô gái:

- Các người vì bị ép buộc mà phải làm việc các người không muốn. Ta tha mạng cho các người, các người sẽ phải lấy chồng Thiên Đức, thế nào?

C·hết đuối vớ được cọc, mười cô gái vội vàng dập đầu tạ ơn, riêng có Vương Thị Trinh vẫn mím môi hằn học nhìn Chương.

- Còn cô này, cứ để cô ấy suy nghĩ thêm.

Các cô gái bị đưa đi nơi khác ngay khi Chương thong thả bước đến chỗ những người họ Chu đang quỳ. Cả nghìn người ở một chỗ mà không gian yên ắng đến lạ, trẻ con chẳng còn dám khóc, có lẽ cha mẹ chúng sợ bị để ý thì m·ất m·ạng.

Chương ra hiệu cho Phạm Thu Cúc bảo các ông bà lớn tuổi họ Chu đứng dậy. Mấy ông cụ râu tóc bạc phơ vái lạy tạ ơn rồi đứng khom lưng, hai tay bắt thành nắm đấm chờ đợi. Phạm Thu Cúc yêu cầu ai là trưởng họ bước lên trước một bước thưa chuyện. Chu Hoạt, cụ ông tuổi ngoài lục tuần, là trưởng họ bước lên. Chương thấy ông cụ không run lẩy bẩy như mọi người nên cũng lấy làm hài lòng.

Chu Hoạt hành lễ, Chương không cản. Sơn Tây thuộc Thiên Đức thời gian quá ngắn, bách tính còn chưa hiểu biết gì về Thiên Đức hay Vạn Thắng vương ngoài những tờ bố cáo dán khắp các nơi.

Chương hỏi một câu khiến người nghe bất ngờ:

- Chu lão năm xưa có tham gia quân khởi nghĩa đánh đuổi giặc Hoa không?

Chu Hoạt mất chút thời gian suy ngẫm, chậm rãi thưa rằng:

- Lão nông quả thật lúc còn sức khoẻ cũng xông pha trận mạc.

Chương chỉ lên núi Mã Tế sau lưng ông lão:

- Chu lão từng là thân binh của Chu thổ hào?



Chu Hoạt chắp tay cúi gập người xác nhận có chuyện ấy. Chương lại hỏi:

- Từng là binh tiền triều, chẳng có công lao cũng có khổ lao, hẳn Chu lão từng đánh đông dẹp bắc và nhờ thế cũng hiểu được chút chuyện trong thiên hạ?

Chu Hoạt một lần nữa xác nhận. Chương nhìn những người họ Chu đanh quỳ dưới đất, bộ dáng sợ sệt, đầu cúi gằm. Anh lại hỏi:

- Vậy lão có biết lão và họ tộc chứa chấp phản loạn Hắc Điểu bang không? Ngoài những cô gái đã b·ị b·ắt còn có một số người khác ẩn náu trong nhà, trong đất của họ Chu?

Chu Hoạt quỳ xuống vái lạy và thưa:

- Lão và họ tộc chứa chấp phường phản loạn là chuyện hai năm rõ mười chẳng thể chối cãi. Cúi xin Vạn Thắng vương minh xét, lão và họ tộc chỉ biết họ là con cháu nhà họ Chu đến chơi ít bữa. Bà con trong họ tộc ngu muội, có nhận quả biếu của họ hàng thân thuộc ở La thành do họ đem đến. Thưa vương thượng, đến lúc xảy ra chuyện, lão mới biết bị lừa ạ.

Chương gật đầu hỏi thêm:

- Nói vậy lão không biết các cô gái ở trong Chu gia?

Chu Hoạt trình bày:

- Thưa vương thượng, các cô ấy đi cùng mấy người khác, nhận là con cháu Chu gia. Lão và họ tộc nếu biết họ không phải và lại có m·ưu đ·ồ hành thích vương thượng thì các vàng lão chẳng dám nhận. Họ Chu sống ở đây nhiều đời nhưng chi trưởng đã ở kinh sư hơn ba chục năm nay, lão không hay tin tức gì. Nay con cháu họ Chu tìm về ngỏ ý xây cất mồ mả tổ tiên dòng họ nên lão lấy làm mừng lắm.

Nói đoạn Chu Hoạt lấy trong người ra mấy nén bạc dâng lên thưa rằng:

- Đây là số bạc con cháu họ Chu ở kinh sư gửi về xây cất mồ mả tổ tiên và ngỏ ý làm một bia đá trên núi Mã Tế nhằm nhắc nhở con cháu đời sau về dòng họ Chu chuyển mình từ ngọn núi ấy ạ.

Chương hỏi:

- Họ về gặp lão có gì làm bằng?

- Bẩm vương thượng, họ nói rõ gốc tích cha chú nên chẳng thể nhầm được. Ban đầu lão cũng nghi hoặc nhưng họ bảo con cháu họ Chu ở kinh sư được trọng dụng trong triều nên cử người về tạ ơn tổ tiên phù hộ. Vương thượng anh minh, cúi xin vương thượng minh giám.

Chương lại nhìn con cháu Chu gia thêm một lượt, anh ra lệnh:

- Tất cả đứng dậy!

Già trẻ nhà họ Chu lục tục kéo nhau đứng lên, người nọ nép vào người kia đầy sợ hãi.

- Họ Chu từng có công giúp tiên vương đánh giặc, nay vì nhẹ dạ mà chứa chấp phản tặc m·ưu s·át ta, lấy công bù tội, ta miễn không truy cứu. Ta sẽ cấp 10 nén vàng tu bổ mồ mả gia tiên nhà họ Chu cũng như mồ mả gia tiên các dòng họ khác trong thị tứ. Sau này mọi người phải chăm chỉ làm ăn, lao động cần cù và thấy người lạ đến có ý đồ bất minh nhất định phải báo lên quan.

Chương dứt lời nhưng ai nấy nghe được đều ngơ ngác. Tội c·hết chẳng những được tha, lại còn được ban thưởng, thật khó hiểu làm sao. Chu Hoạt thêm lần nữa quỳ xuống vái lạy, con cháu họ Chu vội vàng làm theo. Bách tính trong thị tứ trông thấy vậy cũng quỳ tạ ơn.



Chu Hoạt nói trong nước mắt:

- Tạ ơn vương thượng! Tạ ơn vương thượng! Tả Đô đốc nhân từ, quả nhiên nhìn người chẳng bao giờ lầm.

Chương nghe được liền hỏi lại:

- Ông quen biết thân sơ thế nào với lão tướng Phạm Tu?

Chu Hoạt thanh minh:

- Không dám, không dám! Lão không dám quen thân Tả Đô đốc. Năm xưa lão là quân hầu lo phục dịch cơm nước trong doanh của ngài. Sau về kinh sư, lão phục dịch được mấy năm thì tuổi cao nên được cho giải ngũ về làng.

- Ông năm nay được bao nhiêu tuổi?

- Bẩm vương thượng, lão được sáu mươi sáu tuổi.

Chương quay ra nó với Thu Cúc:

- Em cho bà con trở về nhà, tình hình chưa yên nên ai ở nhà ấy.

Chu Hoạt nghe vậy liền thưa:

- Bẩm vương thượng! Vương thượng không trách tội, lại ban cho Chu gia và bà con ngân lượng tu sửa mồ mả. Bách tính nơi này còn nghèo, ngoài biết ơn vương thượng ra thì chẳng có gì dâng lên. Vậy lão xin vương thượng cho phép Chu gia giúp quan quân dọn dẹp chiến địa, chôn cất người xấu số.

Chương hài lòng, đúng là người lớn tuổi từng ngang dọc cũng biết nhiều điều hay và cũng khôn khéo hơn. Anh nói thêm:

- Vậy ta sẽ cho làm bia đá ghi công lao họ Chu và bách tính trong vùng đặt trên hang Mã Tế.

Bách tính dập đầu tạ ơn, lũ lượt kéo nhau về nhà. Tuy nhiên một số người chẳng còn nhà để về vì đã cháy dụi hết cả. Phạm Thu Cúc bố trí họ ở tạm khách điếm hoặc họ hàng, người quen trong thị tứ chờ Vạn Thắng vương ban lệnh mới.

Dưới cái nắng gay gắt một trưa cuối hè chỉ còn lại Vân Tòng Thâm cùng thuộc hạ quỳ gối chờ phán tội. Chương giao nhiệm vụ khai thác đám thuộc hạ của Vân Tòng Thâm cho Lý Nhân Nghĩa, riêng Vân Tòng Thâm sẽ do đích thân Chương thẩm vấn. Đến nay Chương đã rõ, Chu đại quan nhân chính là hậu duệ của Chu thổ hào. Nhưng Mã lão gia là ai và làm thế nào bọn họ biết được nhân thân giả của Chương? Anh muốn tìm ra câu trả lời sớm nhất.

Phạm Ngũ Lão, Ngô Phù Khê, Lê Phụng Hiểu, Nguyễn Địa Lô, An Nhữ Hầu giúp sức Lý Nhân Nghĩa khai thác tù binh. Chỉ thị của Chương, cần phải tìm hiểu cách thức hoạt động, hành động xem bọn chúng đến thị tứ này qua con đường nào?

Sau này Triệu Nhã Lâm thắc mắc vì sao Chương tha c·hết cho Chu gia, lại ban thưởng 10 nén vàng tu sửa mồ mả gia tiên thì Chương bảo:

- Số vàng đó nhiều ít tuỳ mỗi người nhưng mua được lòng dạ của mấy trăm bách tính. Mã Tế nằm sâu trong đất Sơn Tây vẫn bị gian tế thọc vào quấy phá, quan quân sao có thể phòng ngày đêm? Chỉ cần lòng họ hướng về ta thì gian tế chẳng còn đất sống. Phải biến họ thành tai mắt cho quân, có như vậy mới yên tâm lo việc khác được.

Triệu Nhã Lâm ghi nhớ trong lòng.