Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 509: Hắc Điểu bang




Chương 509: Hắc Điểu bang

Chương hỏi vài câu nhưng đáp lại anh chỉ là ánh mắt hằn học. Chương lại bảo Nhã Lâm và Lam Khuê ra ngoài canh chừng, anh không muốn hai người nhìn thấy bộ mặt khác của Vạn Thắng vương.

- Là do các người chọn, ta chỉ đáp ứng!

Chương vừa dứt lời, Vi Thọ Kỳ mở nút một bình độc dược thấm vào chủy thủ thu được từ trong người hắc y nhân, rạch một đường trên cánh tay hắc y nhân mắt xếch rồi chờ đợi hồi lâu song hắn không có phản ứng nào. Vi Thọ Kỳ thử với lọ thứ hai, chỉ một loáng sau, hắc y nhân mắt xếch mặt đỏ phừng phừng cựa quậy mãi không yên, dường như trong người hắn bứt rứt, khó chịu. Vi Thọ Kỳ thử lọ độc dược thứ ba có màu đen thì hắc y nhân mắt xếch lộ rõ vẻ sợ hãi, hắn ú ớ như muốn nói gì đó song Thọ Kỳ vẫn lặng lẽ tiến hành thử nghiệm vì Chương không hạ lệnh dừng tay.

Hắc y nhân mắt xếch lên cơn co giật, miệng chảy rãi, hai con ngươi trợn ngược rồi m·ất m·ạng.

Chương quan sát kỹ mọi thay đổi trên gương mặt hai kẻ còn lại trong quá trình Thọ Kỳ thử nghiệm độc dược, nhờ đó anh biết tiếp theo cần phải làm gì.

Vi Thọ Kỳ báo cáo:

- Thưa Đại Vương, lọ màu đen là kịch độc, lọ màu đỏ độc dược không cao, có lẽ bọn chúng làm ra với mục đích khiến đối phương t·ê l·iệt tạm thời.

Chương hỏi:

- Lọ màu trắng sứ là thuốc giải?

Vi Thọ Kỳ không dám chắc, Chương chỉ vào hắc y nhân mặt sẹo và bảo Thọ Kỳ:

- Vậy lấy lọ màu đỏ thử với tên này sau đó giải độc xem sao.

Thọ Kỳ bắt đầu thử theo lệnh.

Chương chồm tới lấy giẻ bị miệng của cô gái ra, anh cười nhạt nói rằng:

- Đừng vội! Sẽ đến lượt cô.

- Mày là đồ khốn!

Cô gái nhổ vào mặt Chương nhưng Thân Vệ quân giơ tay che chắn kịp. Chương không lấy làm giận, anh nói với giọng thản nhiên:

- Tội hành thích ta sẽ bị chu di ba họ, ta không tra hỏi mà trừ các người luôn đi chẳng phải tốt sao? Họ hàng các người không phiền luỵ, các người phải mang ơn ta mới phải chứ?

- Mày là quân khốn kiếp, rồi mày sẽ c·hết không toàn thây!

Chương gật đầu:

- Ai rồi cũng c·hết, ngươi chẳng thể sống đến lúc đó mà nhìn ta m·ất m·ạng. Đừng lo, gia quyến của ngươi ta sẽ không s·át h·ại, chỉ kẻ nào có hình xăm mới phải c·hết. Ta sẽ dùng chính thứ độc dược của các người bào chế h·ành h·ạ các người.

Chương bỏ ngoài tai lời cô ả mắng nhiếc mình thậm tệ, anh chăm chú theo dõi Vi Thọ Kỳ thử độc dược trên người hắc y nhân mặt sẹo. Quả nhiên chai màu trắng là thuốc giải độc nhưng phải uống mới hiệu nghiệm. Hắc y nhân mặt sẹo c·hết đi sống lại mấy lần nhưng xem chừng vẫn không chịu hé miệng cung khai bất cú điều gì. Chương thầm khen nhưng không vì thế mà bảo Vi Thọ Kỳ ngưng tay. Sau hơn một canh giờ quằn quại, hắc y nhân mặt sẹo dùng chút hơi tàn cắn lưỡi t·ự s·át, giải thoát bản thân khỏi cuộc tra khảo.

- Là hắn tự muốn c·hết chứ ta không trừ hắn!

Chương biểu lộ vẻ mặt vô tội, hất hàm hỏi nữ hắc y nhân:

- Ngươi muốn làm ma trinh nữ hay ma đàn bà?

Miếng giẻ vừa được lấy ra, nữ hắc y nhân mắng luôn:

- Ngươi là đồ hèn hạ, bỉ ổi, đê tiện! Ngươi ác độc hơn loài cầm thú.

- Nói vậy là ngươi không muốn làm ma trinh nữ! Được, ta cho ngươi ân huệ, hãy chọn một trong năm bọn ta giúp ngươi trở thành đàn bà. Sau khi ngươi trở thành đàn bà của Thiên Đức quân tự nhiên ngươi sẽ không c·hết và cha mẹ ngươi cũng vậy.



- Ta không đời nào ăn nẳm với loài cầm thú!

Chương nói với tả hữu:

- Ta là Vạn Thắng vương, ông đứng đầu một bộ còn anh Kỳ thống lĩnh một quân mà ả vẫn chê. Hai cậu Thân Vệ cao to khoẻ mạnh cũng chê, chán nhỉ?

Vi Thọ Kỳ bèn thưa:

- Đại Vương hãy ban ả cho bọn thuộc hạ, bọn thuộc hạ vui đùa với ả xong rồi chôn sống cũng chẳng muộn.

Chương ậm ừ:

- Làm vậy chẳng khác nào cầm thú nhưng nãy giờ ả mắng chúng ta là cầm thú nên… làm vậy cũng không tính là sai phải không Lý tiên sinh?

Lý Nhân Nghĩa xoa xoa hai bàn tay, khom lưng hùa theo:

- Dạ bẩm Đại Vương, hạ quan cũng muốn được ban thưởng ạ. Dạ thưa, chẳng mấy khi có mỹ nhân, dạ… Đại Vương có thể ban cho hạ quan hưởng trước được không ạ?

Chương tỏ ra tiếc rẻ:

- Nếu không có hai mỹ nữ ở ngoài kia, ta nhất định không để các người chiếm lợi đâu.

- Các người là lũ đê tiện!

Chương mặc kệ, anh đứng dậy nói với bọn Lý Nhân Nghĩa:

- Cởi bỏ y phục ai chẳng như ai, bốn người oản tù tì xem ai trước ai sau. Xong xuôi đưa ả về gặp ta, đừng có g·iết vì ả là người Thiên Đức rồi!

Chương quay lưng bỏ đi, nữ hắc y nhân thấy bốn nam nhân hớn hở oản tù tì bắt đầu sợ hãi tột độ, rõ là kẻ xưng Vạn Thắng vương không nói chơi.

- Ta muốn thương lượng, ta muốn thương lượng!

Chương không bận tâm, phải đến khi nữ hắc y nhân gào lớn mấy lần anh mới dừng chân quay lại, giọng bực dọc:

- Ngươi thật phiền phức! Có gì muốn nói thì nói ngay, ta mệt rồi.

Nữ hắc y nhân vội nói:

- Ta muốn có một lời đảm bảo!

Chương cúi xuống lạnh giọng bảo:

- Ngươi nên biết một điều, đừng bao giờ ra điều kiện với ta! Vạn Thắng vương không thương lượng với ai, hiểu chứ?

- Ta… ta muốn có một lời đảm bảo! Ta muốn được tha mạng.

Chương nói:

- Nếu thông tin ngươi cung cấp đáng giá, ngươi là người của ta, ai hại đến ngươi nghĩa là đụng đến ta, ta sẽ lấy lại công bằng cho ngươi!

Cô ả nhìn Chương thêm một lần, giọng nghi hoặc:



- Người thật là Vạn Thắng vương?

Chương cúi xuống tự nhìn bản thân, anh nhún vai đáp:

- Thật ra không giống lắm.

- Lấy gì làm bằng người là Vạn Thắng vương?

Chương thở dài:

- Chẳng có gì làm bằng ngoài lời ta nói, lời của ta chính là khuôn vàng thước ngọc, có thể khiến kẻ c·hết người sống.

- Một lời Vạn Thắng vương nói ra chính là thánh chỉ! - Lý Nhân Nghĩa nghiêm nghị nói. - Ngươi có cơ hội hãy nhận lấy. Ta không ngại nói cho ngươi biết, ngươi b·ị b·ắt vì tội m·ưu s·át Vạn Thắng vương và tất cả đồng đảng của ngươi sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ, chẳng kẻ nào thoát được. Chưa kể, gia quyến các người sẽ bị điều tra, điều này hẳn ngươi đã biết rồi. Nói đi, ngươi tên gì? Từ đâu đến?

Nữ hắc y nhân vội đáp ngay:

- Tiểu nữ họ Vân tên Hạ, người làng Vân Trì.

Lý Nhân Nghĩa thoáng giật mình:

- Nói vậy ngươi là người Vân Trì Vân thị ư?

Chương ngạc nhiên hỏi:

- Nói vậy ông biết gia thế ả này?

Lý Nhân Nghĩa vội thưa:

- Bẩm Đại Vương! Vân Trì thôn bên kia Hát Giang, người trong làng đó bảy, tám phần mang họ Vân ạ. Hạ quan có nghe danh Chưởng môn Vân Xuân kế thừa lò võ cha truyền lại và mặc dầu gốc gác phương Bắc nhưng ông ta hưởng ứng lời hiệu triệu của Lý tiên vương đuổi giặc Hoa. Tiên vương ban đất cho họ Vân, lập thôn Vân Trì. Hạ quan có từng nghe ông ta giỏi bào chế độc dược.

Chương hướng sự chú ý sang Vân Hạ chờ đợi cô ả lên tiếng giải thích.

- Tiểu nữ thực người làng Vân Trì. Vân Chưởng môn Vân Xuân đã tạ thế cuối năm ngoái sau thời gian lâm bệnh. Chưởng môn nhân đời thứ ba Vân Gia quyền thuật, Môn chủ Hắc Điểu bang hiện là Vân Tòng Thâm đấy ạ.

Lý Nhân Nghĩa bán tín bán nghi vì chưa từng nghe đến cái tên này. Chương thấy vậy liền hỏi:

- Hoa văn xăm trên ngực của các người có ý nghĩa gì? Tại sao trong số các người nhiều kẻ bị xẻo lưỡi?

- Thưa ngài, những người đó từng là trẻ mồ côi được cố Chưởng môn Vân Xuân thu nhận từ bé, chừng mười ba tuổi thì lưỡi của những người ấy cứ ngắn lại dẫn đến bị câm. Tuy ai cũng biết họ bị vậy là do Chưởng môn cho uống một loại thuốc nhưng Chưởng môn đối đãi với bọn họ rất hậu, lo dựng vợ gả chồng nên ai nấy đều trung thành lắm. Còn hoa văn kỳ lạ xăm trên người nhằm thể hiện mọi người thuộc Hắc Điểu bang, cũng mới xăm thời gian gần đây thôi ạ.

Chương nhíu mày chờ đợi, Vân Hạ ngập ngừng một chút rồi van xin:

- Tiểu nữ ở nhà còn cha mẹ già, anh trai tiểu nữ đã mất từ lâu. Cúi xin Đại Vương mở lòng nhân tha mạng cho tiểu nữ.

- Ngươi đến thị tứ này với nhiệm vụ gì? Những kẻ đi cùng ngươi nhân thân ra sao, mau nói cho ta tất cả những gì ngươi biết.

Vân Hạ vội thưa:

- Người chèo đò là Vân Trạch, ông này và Vân Húc còn anh kia Vân Tùng ạ. Chưởng môn Vân Tòng Thâm qui định mỗi nhà trong tộc họ Vân phải có một người tham gia Hắc Điểu bang, đổi lại không phải nộp thuế ruộng. Nhà nào không tham gia Hắc Điểu bang thì phải rời khỏi làng. Qui định này bắt buộc cho tất cả các nhà ở trong làng bất kể họ nào. Tiểu nữ tham gia vì cha mẹ đã già, tiểu nữ không biết quyền thuật.

Chương hỏi, giọng đầy hồ nghi:

- Liễu yếu đào tơ ngươi đến đây làm gì?

- Tối hôm qua Chưởng môn có lệnh, toàn bộ người trong Hắc Điểu bang phải thi hành nhiệm vụ bí mật. Tiểu nữ tập trung lúc đầu trống canh Tư, mọi người chia thành các nhóm nhỏ rời khỏi làng. Tiểu nữ có nghe ông Vân Trạch nói đến thị tứ này bắt hoặc g·iết thương nhân Trịnh Thiên An thì mỗi người được thưởng mười nén vàng. Ai tự tay g·iết sẽ tính công đầu, thưởng trăm nén vàng và mười mẫu đất ruộng ạ.



Chương lại hỏi:

- Hắc Điểu bang có được bao nhiêu người?

- Dạ… dạ… - Vân Hạ nhẩm tính. - Dạ, hai trăm ba mươi mốt người ạ. Dạ… thưa Đại Vương, không phải tất cả người trong Hắc Điểu bang đều muốn đi c·ướp nhưng… nhưng nếu không làm theo thì cha mẹ, vợ con ở nhà cũng bị tội c·hết.

- Hai nghìn bốn trăm nén vàng và mười mẫu ruộng đổi lấy mạng Trịnh thương nhân. - Chương húng hứng ho, cố không cười. - Một món hời đấy.

Chương đứng dậy chắp tay sau lưng đi đi lại lại một hồi rồi dừng bước hỏi Vân Hạ:

- Vân Tòng Thâm có đến không?

- Tiểu nữ không biết ạ! Tiểu nữ nhận lệnh đi thuê nơi nghỉ trọ, mọi việc đều nghe theo sắp xếp của ông Vân Húc.

Chương nhìn xác c·hết nằm gục bên vách đá, nhoẻn miệng cười với bọn Thọ Kỳ, hàm ý hơi tiếc một chút.

- Ngươi thật không biết vì sao phải hạ sát Trịnh thương nhân ư?

Vân Hạ lắc rồi lại gật, cất lời cầu xin tha mạng.

- Ban đầu ngươi rất cứng miệng, sao bây giờ lại dễ dàng cung khai?

- Chỉ còn lại mình tiểu nữ, tiểu nữ không muốn c·hết, cũng không muốn b·ị h·ãm h·iếp. Ngài là Vạn Thắng vương, ngài nhất định sẽ tha c·hết cho tiểu nữ.

Chương tròn mắt ngạc nhiên nhìn bọn Lý Nhân Nghĩa rồi hỏi lại Vân Hạ:

- Tại sao ta nhất định tha ngươi?

- Tiểu nữ có đi chợ, từng nghe thiên hạ kháo nhau Vạn Thắng vương trọng dụng nữ nhân, nếu là mỹ nhân thì càng được trọng dụng. Người ta cũng nói Vạn Thắng vương không hại dân lành, đến những kẻ từng hành thích Duệ Thần phi vẫn còn có một cơ hội sống thì tiểu nữ còn chưa làm gì Trịnh thương nhân nên không thể c·hết được.

Chương cười khổ sở, vậy ra thiên hạ tỏ tường hết cả.

- Ngươi cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy! Được, ta sẽ tha c·hết cho ngươi. Cởi trói cho cô ta, mau đi đi!

Vi Thọ Kỳ lưỡng lự trong giây lát rồi cũng thi hành mệnh lệnh. Vân Hạ được cởi trói, quỳ lạy vái tạ ơn nhưng thay vì rời đi lại cầu xin lời đảm bảo của Chương. Anh hỏi thì cô này mới nói rõ, nếu một mình trở về sẽ bị sinh nghi và cha mẹ cũng khó toàn mạng.

- Vậy cô hãy về khách điếm đã thuê, ở yên trong đó đến khi nào người của ta đến báo thì hãy về. - Chương nói. - Trịnh thương nhân mà cô muốn ám toán chính là ta đây! Đã hiểu vì sao được trả công hậu chưa?

Vân Hạ vội dập đầu cầu xin tha mạng thêm lần nữa và điều cô muốn Vạn Thắng vương đảm bảo chính là tính mạng cha mẹ.

- Ta tha c·hết cho ngươi đã là tốt rồi, cha mẹ ngươi ở Vân Trì, đó là đất La thành, ta nào có thể vươn tay dài đến thế? Trừ phi ta có thông tin nào đó giá trị khiến ta buộc phải làm như vậy!

- Thưa Đại Vương, thông tin giá trị là như thế nào ạ?

- Không phải tự nhiên Vân Tòng Thâm đưa cả bang phái đến hành thích ta! - Chương giải thích. - Mục đích của hắn là gì? Cô đã nghe được gì? Thấy gì thì cố nhớ lại và kể hết ra. Ừm… từ hồi Vân Tòng Thâm làm Chưởng môn đến nay có sự lạ gì trong làng? Hãy nhớ lại rồi kể cho mấy người này nghe rành mạch.

Chương bảo Thọ Kỳ:

- Lấy lương khô và nước cho cô ta uống, xong việc đưa cô ta về khách điếm, không cần phải canh giữ ở đó làm gì.

Xong anh nói với Lý Nhân Nghĩa:

- Giao việc hỏi chuyện cho ông.

Rồi anh trở ra ngoài hang hóng gió ngắm trăng cùng bọn Lam Khuê. Đối với Chương, thông tin quan trọng nhất anh cần đã có, ấy là bọn Vân Tòng Thâm muốn hành thích Trịnh Thiên An trong khi cái tên này vô cùng mới mẻ, điều này giúp Chương thu hẹp những người thuộc diện nghi ngờ.