Chương 484: Giải quyết vấn đề
Lý Thái Dương bước đến gần người vừa b·ị b·ắt túm tóc kéo giật lên, dùng ngón tay cái lau bớt mấy vết nhọ nồi dính trên gương mặt người lính này trong ánh mắt sợ hãi đến cùng cực của anh ta.
- Lấy nước tới đây!
Phạm Ngũ Lão thấy Lý Thái Dương có hành động lạ liền để ý. Một gàu nước giếng mát lạnh được đưa đến, hai binh sĩ tháo khăn trắng trên đầu lau mặt và rửa sạch hai bàn tay của người tù binh bị nhắm đến. Những vết nhọ nồi không còn, để lộ ra nét mặt người đàn ông trung niên đang xám ngoét vì sợ hãi. Lý Thái Dương ngồi xuống xem kỹ lòng bàn tay của người mà anh chàng đang nghi ngờ, Phạm Ngũ Lão ngồi cạnh bên, ánh mắt sắc lạnh, díp lại chờ đợi điều gì đó. Phạm Ngũ Lão dường như lờ mờ đoán được vì sao Lý Thái Dương lại có hành động lạ khi bắt tù binh.
- Đông Chinh vương! Không ngờ tôi bắt được ông ở đây!
Lý Thái Dương gằn giọng, trong một thoáng, ánh mắt của người đàn ông trung niên có sự thay đổi nhưng dẫu đang sợ hãi, người này vẫn tỏ ra không hiểu điều Lý Thái Dương vừa nói. Phạm Ngũ Lão nhoài sang bên túm lấy cổ áo binh sĩ ban nãy anh đã đánh bại, rít lên:
- Nói! Lão này có phải Đông Chinh vương của chúng bay không?
Không kẻ nào thừa nhận, tất cả đều một mực khẳng định họ là binh sĩ dưới quyền Ngô Tất Sắc. Đinh Điền đứng đằng sau theo dõi từ đầu, cảm thấy nhận định của Lý Thái Dương là có cơ sở. Thật ra chỉ cần áp giải đám tù binh này về sẽ rõ mọi chuyện nhưng tù binh đông hàng vạn, nhộm nhoạm khó biết thực hư và sẽ tốn nhiều thời gian. Đinh Điền rút đoản đao của binh sĩ đứng bên cạnh, bước phăm phăm đến cây cột to bằng cổ tay ngoài mái hiên thét lớn một tiếng rồi vung đao phạt ngang. Đường cắt sắc lèm chia cây cột ra làm đôi trong ánh mắt kh·iếp sợ của gia đình gia chủ. Đinh Điền nhìn những người đang đứng dưới mái hiên hằm hè:
- Hãy nhìn cho kỹ, các người nói dối nửa lời thì đầu khó còn trên cổ! Mau nói cho bọn ta biết những kẻ này vì sao lại trốn trong vườn nhà các người mà không phải nhà khác? Nếu còn gian dối, bọn ta bắt hết cả làng kiểu gì chẳng tra ra được, đến lúc ấy các người muốn sống cũng khó lắm!
Đinh Điền mặt vuông chữ điền, dáng người cao lớn, vạm vỡ, giọng ồm ồm như sấm động khiến ai nấy đều có phần kinh hãi. Anh sấn tới túm cổ áo một trong hai người con trai của gia chủ, kề lưỡi đao sắc lẹn lên cổ chàng trai toàn thân đang run lẩy bẩy. Đinh Điền chưa kịp hỏi thêm, ông già gia chủ quỳ sụp xuống vái Đinh Điền như tế sao, cầu xin tha mạng cho con trai. Từ lời khai của ông già, Đinh Điền biết được người tráng niên anh đang đe doạ là một trong số những thân binh của Đông Chinh vương.
Đông Chinh vương bấy giờ biết thân phận bại lộ, chẳng thể giấu được nữa nên đứng dậy sửa sang áo sống, nét mặt tỏ ra uy nghiêm, giọng kẻ cả:
- Đúng! Ta chính là Đông Chinh vương đây! Các người đừng có làm càn!
Trong số binh sĩ đi cùng bọn Phạm Ngũ Lão có cả cấm quân. Đông Chinh vương nghĩ, một khi nói ra thân phận, cấm quân biết sẽ không làm càn và bọn Phạm Ngũ Lão cũng vì thế mà dè chừng, kính sợ.
Nhưng Đông Chinh vương có vẻ nhầm lẫn.
Phạm Ngũ Lão tặng cho Tứ hoàng tử tiền triều Lý Long Thủy một cú bạt tai trời giáng khiến ai nấy đều giật mình.
- Thằng giặc này? Vì mày mà bao nhiều phải bỏ mạng vô nghĩa!
Đông Chinh vương nén giận mắng Phạm Ngũ Lão:
- Chúng bay là bầy tôi của Sơn Tây vương, chủ các người còn không dám vô lễ với ta, các người thật to gan lớn mật.
Phạm Ngũ Lão nhếch miệng cười nhạt, nói:
- Các ông đây không phải bầy tôi Sơn Tây vương, các ông là Thiên Đức quân!
- Kể cả có là như vậy! Đại Thắng Lý Hoàng hậu của các người là hiền muội của ta. Các người không được làm xằng bậy!
Phạm Ngũ Lão cười khinh bỉ, dí sát mặt Đông Chinh vương lạnh giọng rít lên qua kẽ răng:
- Các ông đây chỉ nghe theo sắp xếp của một người thôi, Vạn Thắng vương! Thiên hạ này của họ Mạc, ngươi là cái thá gì?!
Đông Chinh vương dường như không bị lấn át bởi giọng điệu có phần doạ nạt của Phạm Ngũ Lão bèn nói lớn:
- Mau đưa ta về thành, ta muốn gặp Đại Thắng Lý Hoàng hậu!
Phạm Ngũ Lão cười ranh mãnh, ấn một ngón tay lên trán vị Hoàng tử tiền triều, hạ giọng:
- Ngươi sẽ được toại nguyện!
Phạm Ngũ Lão hướng sự chú ý đến mấy người thân binh đang quỳ mọp dưới đất, đao kề bên cổ chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn ai. Ngũ Lão nói:
- Những kẻ thân binh này cũng xem như có khí chất, đến đường cùng vẫn không bán chủ. Các người có hai lựa chọn, hoặc tiếp tục gia nhập bọn phản loạn chống lại Thiên Đức, hoặc theo bọn ta về thành Sơn Tây!
Phạm Ngũ Lão ra hiệu, những lưỡi đao liền thu lại trong ánh mắt khó hiểu của nhiều người. Ngũ Lão nhắc lại thêm một lần. Tất cả thân binh nghe xong vẫn bán tín bán nghi, lưỡng lự đứng giữa sân nhà chưa biết nên chọn thế nào mới toàn mạng. Xưa nay ngoài trận tiền nào có chuyện tốt đến thế, b·ị b·ắt mà dễ dàng được tha mạng thật khó mà tin.
- Xin… xin đại tướng cho bọn tiểu nhân được về thành chịu tội!
Một người chắp tay quỳ gối cất lời, những người còn lại nhìn nhau rồi cũng làm theo. Phạm Ngũ Lão thấy vậy thì nói cụt lủn:
- Các người sáng dạ hơn chủ!
Cả bọn lục tục rút đi trong tiếng khóc lóc van nài của gia chủ. Lý Thái Dương thở dài, anh nói:
- Con trai ông bà còn giữ được mạng đã là cái phúc. Hắn biết ăn năn hối cải xin về thành chịu tội, tội c·hết có thể tha nhưng tội sống khó giữ. Ông bà muốn tìm con thì chờ yên ắng hãy về thành mà tìm.
Đoàn binh rời khỏi làng vừa lúc đằng xa thoáng thấy bóng cờ xí thoắt ẩn thoắt hiện. Bắt được Đông Chinh vương là thành công ngoài mong đợi, Phạm Ngũ Lão không muốn dây dưa thêm nữa. Đinh Điền cưỡi ngựa sánh vai Lý Thái Dương thì thào:
- Nãy cậu nghe anh Lão nói chứ?
Lý Thái Dương nheo mắt cười, hỏi đầy ngụ ý:
- Anh muốn ám chỉ điều gì?
Đinh Điền nhắc lại lời Phạm Ngũ Lão nói với đám thân binh, nghe xong Lý Thái Dương liền bảo:
- Chúng ta vượt quãng đường hai trăm dặm đến Sơn Tây làm gì chứ? Hao binh tổn tướng chỉ để giúp đồng minh từng một vài lần khoanh tay đứng nhìn Thiên Đức b·ị đ·ánh hội đồng? Anh Điền thật ngây thơ quá.
Đinh Điền đưa tay gãi đầu cười mà rằng:
- Thú thật với cậu là… tôi hạng Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, không tính là biết nhiều. Cậu xuất thân dòng dõi, chữ nghĩa nhiều hẳn biết hơn tôi chứ.
Lý Thái Dương tủm tỉm cười:
- Anh nói vậy thì em lại mách anh biết, ban nãy anh Lão có nói một câu đầy thâm ý, “các người sáng dạ hơn chủ”.
Đinh Điền vỗ nhẹ lên trán mà rằng:
- Lời ấy thì có gì thâm ý? Bọn chúng chọn về thành chịu tội là khôn! Ban nãy chúng mà chọn cách còn lại thì ngay khi ra khỏi làng chính tôi sẽ tặng mỗi thằng một đao cho yên chuyện.
Lý Thái Dương gật đầu thừa nhận:
- Vậy nên anh Lão mới nói bọn họ sáng dạ.
- Thế thâm ý là gì?
Lý Thái Dương ngó trước sau rồi thì thầm:
- Sợ là Đông Chinh vương không về được thành Sơn Tây đâu!
Đinh Điền ngạc nhiên:
- Hử? Sao lại không?
Lý Thái Dương thủng thẳng đáp:
- Dòng tộc nhà em không ai m·ất m·ạng khi Vạn Thắng vương làm chủ Siêu Loại là bởi có Trịnh Quý phi và sư phụ Lý An. Hai người ấy tuy không nửa lời cầu xin nhưng Vạn Thắng vương thông tuệ hơn người, cân nhắc nặng nhẹ, giữ mạng dòng tộc họ Lý ở ấp Cồi có lợi cho đại cuộc hơn là s·át h·ại.
Đinh Điền gật đầu:
- Tôi có nghe chuyện ấy, mà liên quan gì đến chuyện cậu đang nói dở?
- Rất liên quan là đằng khác! Đông Chinh vương có giữ được mạng hay không phụ thuộc vào việc có lợi hay có hại cho đại cuộc.
Đinh Điền nhăn mặt:
- Cậu vòng vo quá!
Lý Thái Dương kiên nhẫn giải thích:
- Giữ mạng Đông Chinh vương sẽ chẳng có cái lợi nào, thậm chí còn để hậu hoạ ngày sau vì lòng dạ phản trắc. Vạn Thắng vương xưa nay dùng người đề cao lòng trung thực, ngay thẳng. Chỉ cần việc anh làm vì cái chung thì có sai cũng bị trách phạt nhẹ thôi, sai thì sửa mới là tiến bộ. Còn như có lòng phản trắc sẽ khó được dung thứ.
Đinh Điền lờ mờ hiểu ra:
- Hồi tôi theo học ở trường, có lần Đại Vương đến dạy có nói, chỉ huy quân sự chỉ quản lý được hành động, hành vi của binh sĩ và điều này sẽ dễ dàng nếu chăm chỉ huấn luyện thông thạo. Người chỉ huy chính trị, nắm bắt tư tưởng, suy nghĩ của binh sĩ sẽ khó khăn hơn nhiều bởi nào ai biết trong đầu họ nghĩ gì. Đúng nhỉ? Càng ngẫm càng thấy đúng!
Lý Thái Dương bổ sung:
- Dẫn giải Đông Chinh vương về thành sẽ lắm phiền phức! Sơn Tây vương liệu có phán tội c·hết cho người cật ruột không? Thật khó biết! Nếu phán tội c·hết sẽ mang tiếng với thiên hạ, còn tha bổng lại khiến ba quân có kẻ không vừa lòng. Bởi thế trong quân lệnh chẳng thấy ai nhắc đến việc bắt sống Đông Chinh vương cả.
Đinh Điền vỗ mạnh vào vai Lý Thái Dương, mắt sáng rỡ:
- Đúng tuổi trẻ tài cao! Nhưng Hoàng hậu còn đang ở thành, có khi Sơn Tây vương chuyển cục than hồng cho Hoàng hậu cũng nên.
Lý Thái Dương tủm tỉm cười mà rằng:
- Lý Thái sư không phải người tầm thường, hẳn ngài ấy sẽ mách cho Sơn Tây vương làm như vậy.
Đinh Điền tỏ vẻ không bằng lòng:
- Như vậy Hoàng hậu sẽ mang tiếng! Không thể để như vậy được.
Lý Thái Dương vội nói:
- Vạn Thắng vương cũng chẳng phải người thường, ngài ắt đã trù liệu tình huống ấy. Anh hãy nhìn xem, Đông Chinh vương bị tách ra khỏi đám thân binh, anh Lão hẳn đã có dụng ý trừ khử kẻ phiền phức.
Đinh Điền nhìn lên trước, băn khoăn:
- Ý cậu là Vạn Thắng vương đã dặn anh Lão?
Lý Thái Dương lắc đầu và kết luận:
- Anh Lão rất dũng mãnh, ít nói, tỏ ra xông xáo không ngại hiểm nguy nhưng không phải người nông nổi. Tướng sĩ xuất thân làng Vạn đều xuất chúng, anh Lão sẽ cân nhắc thiệt hơn để trừ hậu hoạ, rồi anh xem.
Đinh Điền đề nghị:
- Cậu giúp tôi ít nhất hai lần, tuy cậu ít tuổi nhưng thâm sâu, chúng ta nên kết nghĩa huynh đệ!
- Đồng đội phải tương trợ lẫn nhau, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ. - Lý Thái Dương nói. - Em trung thành với Vạn Thắng vương là bởi ngài ấy đối đãi tử tế với dòng tộc nhà em, trọng dụng em đúng như những gì ngài từng nói khi đến ấp Cồi. Em rất vui khi chúng ta kết nghĩa nhưng theo em nghĩ chuyện này cần đề đạt với Vạn Thắng vương hoặc chí ít là anh Phạm Cự Lượng.
- Cậu lo ngại có kẻ nghĩ cậu kết bè đảng?
- Tốt nhất đừng để có kẻ đàm tiếu. Thân phận của em có đôi chút khác biệt nên em phải cẩn trọng. Cha em cũng nhiều lần căn dặn như thế. Bậc đế vương suy nghĩ khác người thường, vậy mình cứ cẩn trọng đặng ngày sau đỡ phải bận lòng.
Lý Thái Dương và Đinh Điền nói chuyện phiếm thêm một lúc lâu nữa, mắt không rời khỏi những chiến mã đầu đoàn. Câu chuyện tạm ngưng lúc đoàn kỵ mã ngang qua vùng đồng ruộng trống trải với những thửa ruộng sắp đơm bông, bỗng có bóng người ngựa tách khỏi đoàn phi thẳng xuống cánh đồng chạy gấp. Đinh Điền định thúc ngựa đuổi theo thì Lý Thái Dương vội ngăn lại, anh chàng khẽ lắc đầu.
Trên cánh đồng, kẻ bỏ chạy dùng nỏ Liên Châu để sẵn bên hông ngựa bắn trả hai kỵ binh truy đuổi.
Hai tiếng súng nổ đanh gọn.
Con chiến mã chạy chậm dần rồi dừng hẳn, người cưỡi trên lưng nó đổ gục sang một bên.