Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 449: Lý Hà Trung




Chương 449: Lý Hà Trung

Trần Quang Diệu cầm đại đao đứng trấn, mặt không biến sắc. Nhìn đối phương nhốn nháo, Trần Quang Diệu chỉ mặt Sùng Phán mắng rằng:

- Thằng họ Sùng kia! Ngươi làm thuộc hạ cho Phan Văn Hầu nay bại trận trốn về Đồng Thông. Tướng sĩ Tam Đái các người muốn thế nào Vạn Thắng vương đều chiều thế ấy còn chưa biết điều. Nay ngươi dã tâm lôi kéo tộc Sán Dìu chống lại Vạn Thắng vương là cớ làm sao?

Sùng Phán chưa biết đối đáp ra làm sao, Trần Quang Diệu lại nói lớn:

- Anh em Sán Dìu đừng nghe Sùng Phán lừa dối, đừng nghe hắn lôi kéo chống lại Vạn Thắng vương, phò mã của Lý tiên vương.

Đáp lại lời kêu gọi, hàng trăm cây cung giương lên, nhắm Trần Quang Diệu mà bắn khiến Trần Quang Diệu vội vàng ẩn nấp sau một thân cây gần đó. Sùng Phán hô hào thuộc hạ dưới trướng vừa bắn tiễn vừa chậm rãi tiến lên. Trần Quang Diệu bực dọc chống mạnh cán đao xuống đất, móc ra hai quả lựu đạn tre đeo bên hông mồi lửa rồi dùng hết sức bình sinh ném mạnh xuống dưới dốc. Hai âm thanh nối tiếp nhau tạm thời đẩy lui đám thuộc hạ của Sùng Phán.

- Sùng Phán! Ngươi là kẻ đầu óc ngu muội. Tộc Sán Dìu vì bao che cho ngươi mà mang vạ, ngươi c·hết hai lần không hết tội.

Trần Quang Diệu nghe tiếng lựu đạn nổ phía dưới con dốc, nghiêng đầu nhìn ngó, tranh thủ ném luôn quả lựu đạn tre cuối cùng đuổi được đám cung thủ đang có phần hoang mang ngó trước nhìn sau. Lựu đạn nổ tản mát, quả thì xa, quả thì gần, quả chếch về bên tả, khi thì dạt sang hữu. Sùng Phán biết đối phương dùng thần khí, lấy làm bối rối hò hét thuộc hạ lui xuống dưới. Trần Quang Diệu trông thấy vậy bèn nhảy ra chống đại đao thét lớn:

- Ta hạn cho Lý Tường tộc trưởng trước Ngọ phải thân hành đến nói chuyện phải quấy, nhược bằng không ta dẫn đại binh đánh xuống, máu chảy đầu rơi đều đổ lên đầu Sùng Phán. Sùng Phán mang hoạ cho tộc Sán Dìu.

Kinh sợ trước những quả lựu đạn vẫn không ngừng ném xuống, Sùng Phán buộc phải kéo quân lùi xa gần trăm trượng. Trần Quang Diệu nhắc lại lời hẹn rồi quay lưng biến mất.

- Nhắm thằng Sùng Phán mà chia rẽ nó với người Sán Dìu bản địa. - Trần Quang Diệu nói với Nghiêm Phúc Lý. - Thằng này ngoan cố, không nên để nó sống.

Nghiêm Phúc Lý băn khoăn:

- Tại sao nó biết chúng ta vẫn là điều em thắc mắc, Tam Đái có biến chăng?

- Chẳng rõ Phan Văn Hầu có b·ị b·ắt hay chưa, lúc xuất quân vẫn chưa có tin. Có thể Phan Văn Hầu thoát được nên huy động thêm vây cánh nhằm chống lại chúng ta.

- Nếu thế chúng ta chẳng ở yên mãi được, tay Lý Tường sẽ đến chứ?

- Hắn đến hay không vẫn phải uy h·iếp cho họ kinh sợ mà chùn bước không dám giúp bọn Phan Văn Hầu. Đó cũng là cách giảm thiểu sinh mạng cho họ.

Nghiêm Phúc Lý cho là phải, thuận theo sắp đặt của Trần Quang Diệu. Chẳng cần chờ đến Ngọ Lý Tường đã xuất hiện với cờ quạt trống chiêng phô trương thanh thế. Lý Tường sai quân lên đánh tiếng, gọi Trần Quang Diệu. Diệu vận giáp trụ, khoác chiến bào, tay cầm đại đao một mình hiên ngang từ trong rừng bước ra. Vừa trông thấy Sùng Phán đứng cạnh một người tuổi ngoài ba mươi có tướng mạo tuấn tú, dáng dấp cao lớn, vận y phục lụa đắt tiền, đầu quấn khăn cũng bằng lụa, Trần Quang Diệu liền mắng rằng:

- Sùng Phán! Ta đến để bắt ngươi về chịu tội trước Vạn Thắng vương, không can gì đến những người khác. Ngươi không về với chủ của ngươi mà đến đây làm gì? Đồ hèn!

Sùng Phán ngậm tăm, Lý Tường bèn hỏi:

- Ta và Thiên Đức không thù oán, ngươi đến đây làm gì?

Trần Quang Diệu chống đại đao hỏi lại:

- Ông đây là Lý Tường?

- Chính là ta!



Trần Quang Diệu vòng tay hành lễ, hơi cúi đầu. Lý Tường thấy vậy cũng đáp theo lễ.

- Thiên Đức không có thù với người Sán Dìu nhưng Sùng Phán là thuộc hạ của Phan Văn Hầu, ta có lệnh phải bắt hắn đưa về.

- Đây là đất của người Sán Dìu, Trần Đại tướng quân nên về đi.

Trần Quang Diệu cười nhạt:

- Ta chỉ về khi xong nhiệm vụ được giao.

- Sùng Phán là tế tử của ta, Trần Đại tướng quân đụng đến hắn chính là làm khó ta.

Trần Quang Diệu hướng ánh mắt nhìn Sùng Phán, không để lời Lý Tường vào tai:

- Sao? Phan Văn Hầu hẳn cho người đến gọi quân cứu viện hả? Ngày tàn của Tam Đái đã điểm, ngươi thoát sao đây? Vạn Thắng vương đã cho các người lựa chọn, các người chọn chống lại thì kết cục chính là vậy.

Sùng Phán bước lên, giọng hằn học:

- Bọn Kinh tộc chúng bay đừng ỷ thế làm càn, chúng bay đắc chí một chốc đã sao. Chúng bay dùng quỷ kế hết lần này đến lần khác, lấy mạng bao người, ta có thù phải trả.

Trần Quang Diệu cười lớn một hồi mới đáp đầy ngạo mạn, khinh miệt:

- Ngươi không phục nên muốn trả thù bằng cách lôi kẻ khác vào ư? Ngươi thật ngay thẳng, ngay thẳng lắm. Bằng chừng này người? Một vạn không? Nếu chưa đủ một vạn hãy sang Tam Đái gọi cho đủ. Ta chỉ lo đất Tam Đái bây giờ còn chưa yên, hơi đâu mà cứu.

Trần Quang Diệu khẽ lắc đầu rồi nói thêm:

- Thung lũng này vốn thuộc Vạn Xuân, có Vạn Xuân mới có tộc Sán Dìu, có tộc Sán Dìu mới có Vạn Xuân. Người Sán Dìu đổi sang họ Lý là vì mang cái ơn của tiên vương, nay con cháu đã quên thì tộc Sán Dìu còn hay không ta thiết nghĩ không quan trọng.

- Trần Đại tướng quân, ông đe doạ ta đó ư?

Trần Quang Diệu lắc đầu, giọng nhàn nhạt:

- Đe doạ thì không, ta cảnh báo trước. Nếu Lý tộc trưởng chưa biết, ta cho ông hay. Vạn Thắng vương là người kế thừa ngai vị của tiên vương. Ngài là người trời phái xuống, có tấm lòng nhân. Kẻ sai ngài vẫn tha bổng nhưng kẻ ngu độn như Sùng Phán ta phải bắt về xét xử, hắn phải chịu tội vì chống lại quân Thiên Đức.

Lý Tường không đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn tả hữu:

- Ta có nghe chuyện Vạn Thắng vương nối ngôi song ta không phục. Các Hoàng tử còn sờ sờ ra đấy lí nào ngôi báu trao cho một người họ Mạc? Thật ngược đời. Kinh tộc các người gian trá xưa nay ai cũng tỏ, các người cũng chỉ là những kẻ tự xưng mà thôi.

- Nói vậy là Lý tộc trưởng quyết tâm che chắn cho tế tử, đối đầu với Vạn Thắng vương?

- Đây là đất của ta!

- À! Vậy ta xem người Sán Dìu sẽ sống như thế nào khi chẳng còn muối trong nay mai khi Quảng Trí quân bị diệt? Lý Tường không còn thì có Lý Tường khác nhưng tộc Sán Dìu nơi này không thể vì Lý Tường mà diệt tộc đâu nhỉ?



Lý Tường nhổ toẹt một cái, sắc mặt đỏ lên vì giận dữ song Trần Quang Diệu không vì thế mà dịu giọng.

- Các người cứ suy tính nhưng thời gian không nhiều đâu. Bọn Tam Đái gọi các người giúp, các người nên giúp. Ta chờ ở trong rừng xem các người có dám đưa quân sang Tam Đái không nào. Lý Tường! Hoặc ông giao nộp Sùng Phán hoặc đối đầu với Thiên Đức quân.

- Lý Tường này xưa nay chưa run sợ trước lời đe doạ của kẻ nào.

- Vậy bây giờ học cũng chẳng muộn. Như ta mới nói, ta có thời gian còn các người thì không. Một khi quân Thiên Đức từ Tam Đái vòng sang thì… ta hứa với ông, Lý tộc trưởng, hãy làm tốt công việc dọn phân cho voi mỗi ngày.

Lý Tường chỉ mặt Trần Quang Diệu quát lớn:

- Thằng khốn họ Trần, ông đến đây không phải nghe mày doạ nạt. Mày cút xéo khỏi đất của ông, ông sẽ đánh với Thiên Đức chúng mày cho đến người Sán Dìu cuối cùng.

Trần Quang Diệu thản nhiên cầm đại đao, nhạt giọng:

- Người Sán Dìu cần một tộc trưởng khác, ai muốn trở thành tộc trưởng kế tiếp cai quản vùng này hãy vào rừng gặp ta. Chọn thế nào đều do các người, hậu quả các người tự gánh. Sùng Phán ạ, tối nay ngủ nhớ dặn giáp binh canh phòng cẩn mật kẻo có người bắt ngươi giao nộp.

Trần Quang Diệu cười vang không từ mà biệt mặc kệ hàng nghìn cặp mắt trông theo. Trần Quang Diệu chọn c·ách l·y gián Sùng Phán với người Sán Dìu. Qua phản ứng của Lý Tường có thể thấy Trần Quang Diệu nói trúng tim đen. Tam Đái nhờ cứu viện, bây giờ mà kéo đi cũng lo mà ở nhà cũng không yên. Đối đầu với một đội quân thiện chiến là điều tộc người có chừng bốn vạn nhân khẩu không thể. Trần Quang Diệu nói với mọi người:

- Nếu Lý Tường có gan cứ để ông ta thử. Kiểu gì thằng Sùng Phán cũng lo ngay ngáy. Với những kẻ chưa biết sợ, nhiều năm được phỉnh nịnh phải gieo vào lòng chúng nỗi bất an.

Lý Tường tuổi tròn tứ tuần, là tộc trưởng nên có những hiểu biết nhất định đối với thế giới bên ngoài đại ngàn. Muối là thực phẩm thiết yếu và muối Thiên Đức có chất lượng tốt hơn các vùng khác. Thời gian gần đây Lý Tường gặp khó khăn trong việc trao đổi lâm sản lấy muối. Các thương nhân không còn dẫn theo đoàn ngựa thồ tải muối đến Đồng Thông nữa. Thiên Đức quân đã kiểm soát toàn bộ vùng cửa sông và khống chế những sản phẩm thiết yếu. Nay Thiên Đức quân đến sát nách, Lý Tường đứng giữa lựa chọn khó khăn, giao nộp Sùng Phán đổi lấy hoà bình hoặc vẫn ngả theo Quảng Trí quân như bao năm vốn thế. Giao nộp Sùng Phán sẽ khiến Lý Tường mất mặt nhưng chống lại Thiên Đức là điều bản thân Lý Tường không có tự tin.

Hội đồng cao niên tộc Sán Dìu họp khẩn vào buổi chiều trong căn nhà lớn lợp bằng lá cọ khô. Hầu hết cao niên trong họ tộc đều từng cầm đao kiếm theo Lý Nam Vương đánh đuổi người phương Bắc nên ý kiến đưa ra đều thuận theo phe Vạn Thắng vương. Theo lý của các ông, Hoàng hậu Thiên Đức là Công chúa, Lý Nam Vương đã truyền ngôi, dẫu phận nữ nhân vẫn là người kế thừa hợp pháp. Đất nước đổi từ họ Lý sang họ Mạc cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống lâu dài của người Sán Dìu vốn biệt lập với các vùng khác. Bên cạnh đó, Thiên Đức ngày càng lớn mạnh, nếu họ kiểm soát vùng trung du bên kia những cánh rừng thì đánh chiếm Đồng Thông là chuyện nay mai mà thôi.

- Sùng Phán không phải người Đồng Thông, không lý gì kéo người Đồng Thông vào chuyện của hắn.

Một bô lão lên tiếng, lời này của ông nhận được sự ủng hộ của nhiều bô lão khác.

- Lão nhớ không lầm, hai năm trước có nghe thương nhân nói một trong những thống lĩnh quân Thiên Đức là Lý Văn Ba trấn ở vùng cửa biển vốn người Sán Dìu. Bàn Phù Sếnh, nghe cái họ cũng biết Dao tộc. Thiên Đức dụng những người ấy nắm đại binh không lý nào coi khinh người Sán Dìu.

Các bô lão bàn tán sôi nổi càng khiến Lý Tường bối rối. Họp mãi đến tối muộn, Lý Tường vẫn chưa thể đưa ra quyết sách trong khi sứ giả Tam Đái cử đến cầu viện liên tục cho người đến hối thúc Lý Tường mau mau có hành động cụ thể.

Lý Hà Trung, em cùng cha khác mẹ của Lý Tường tuổi mới đôi mươi, từng theo các thương thuyền đổi sản vật khắp Vạn Xuân nghe danh quân Thiên Đức từ lâu, cũng từng đến vùng Thiên Đức kiểm soát vài lần, đặc biệt là Hiến Doanh. Lý Hà Trung không muốn tộc Sán Dìu theo Quảng Trí quân vì lẽ đơn giản, sống biệt lập khiến dân Sán Dìu bình yên nhưng khốn khó. Lý Hà Trung không ưa Sùng Phán bởi Sùng Phán tộc Mông, tính ra là người thiên hạ. Cảm thấy cơ hội thay đổi cuộc sống cho người dân thuộc tộc của mình nếu ngả theo Thiên Đức, Lý Hà Trung bàn với Từ Vĩnh Tường, Ân Tam Dương, Diệp Lập Thạch và Ninh Bình Xuyên, những người bạn trước đây vốn cùng Lý Hà Trung lênh đênh trên sông nước. Cả bọn cùng nhất trí, mỗi người lại rủ thêm đồng bạn, chả mấy chốc lên đến trăm tráng đinh.

Đêm ấy, Lý Tường còn đương thương thảo với sứ Tam Đái thì Lý Hà Trung cùng đồng bạn ngang nhiên đến nơi Sùng Phán đang ở mà không gặp cản trở gì. Sùng Phán hãy còn thức, nghe tiếng gõ cửa cũng cảnh giác lắm, song biết Lý Hà Trung đến liền buông lỏng. Cánh cửa vừa mở ra, bọn Lý Hà Trung ập vào nhanh như cơn gió, bịt mồm miệng Sùng Phán, trói gô lại rồi cùng nhau khiêng Sùng Phán biến mất vào màn đêm. Số quân bản bộ ít ỏi của Phán vẫn đang say ngủ.

- Tôi là Lý Hà Trung, tôi đem thằng Sùng Phán xin giao cho quân Thiên Đức.

Một mình Lý Hà Trung cầm đuốc đứng trước khoảng rừng khuya xưng danh. Trần Quang Diệu nai nịt gọn gàng từ trong rừng cầm đuốc bước ra đứng đối diện với Hà Trung.

- Tôi đã bắt thằng Sùng Phán, các ngài vui lòng nhận.

- Anh đề đạt thưởng gì không? Điều anh làm là đúng lắm, Vạn Thắng vương sẽ ghi nhận.



- Tôi muốn theo Vạn Thắng vương, mong Vạn Thắng vương đừng đánh g·iết tộc Sán Dìu.

Trần Quang Diệu phất tay ra hiệu, bọn Nghiêm Phúc Lý bấy giờ mới xuất hiện từ trong đêm đen.

- Anh không sợ mang thù với cả tộc Sán Dìu và Lý tộc trưởng à?

Nghe Trần Quang Diệu hỏi vậy, Lý Hà Trung khẳng khái đáp:

- Tôi không làm gì sai, điều tôi làm là tốt cho thôn bản. Tôi từng đến Thiên Đức mấy lần, biết quân Thiên Đức trọng chữ tín.

- Anh sẽ không bao giờ ân hận vì lựa chọn vừa rồi.

Trần Quang Diệu nghiêng người nhìn những ánh đuốc bập bùng phía dưới dốc, hỏi thêm:

- Các anh đông đấy, bao nhiêu người?

- Hơn một trăm!

- Anh bảo họ khiêng Sùng Phán lên đây rồi chúng ta nói đầu đuôi cho rõ. - Nghiêm Phúc Lý lên tiếng. - Bắt được Sùng Phán rồi, chúng tôi không đánh với người Sán Dìu, chẳng có lí do gì phải làm như vậy.

Lý Hà Trung quay trở xuống, Trần Quang Diệu cùng đi, thẳng thắn hỏi:

- Bên Tam Đái sai sứ sang thuyết Lý Tường cứu viện, có phải không?

- Quả thực có chuyện đó nhưng tôi không biết họ cần gì.

Trần Quang Diệu gợi ý:

- Bắt hết đoàn sứ Tam Đái là yên chuyện.

- Họ có cả trăm người, không phải muốn là bắt được.

Trần Quang Diệu vỗ vai Lý Hà Trung, giọng thân tình:

- Chỉ cần các cậu dẫn lối, chúng tôi đón bắt bọn chúng.

Lý Hà Trung bèn đáp:

- Tôi phải bàn với anh em, điều này tôi không quyết được. Tôi không có quyền.

- Được, chẳng có gì vội. Cứ làm đôi chén rượu nhạt rồi bàn tính cũng chưa muộn.

Bên đống lửa, Sùng Phán bị trói nhưng giẻ bịt miệng đã được bỏ ra. Phán nhìn bọn Hà Trung với ánh mắt hận thù song chẳng thể làm được gì, tính mạng Phán giờ đây như cá nằm trên thớt. Phạm Ngũ Lão dí chén rượu thơm nức vào miệng Sùng Phán, Phán ngửa cổ uống luôn.

- Anh bạn đừng hận thù làm gì, nay buồn có khi mai lại vui. Phan Văn Hầu có ơn với anh chứ?

Sùng Phán không đáp lời, quay mặt đi chỗ khác. Phạm Ngũ Lão bèn sai quân khiêng Sùng Phán băng qua thông đạo vượt rừng về Đồng Quỳ cùng mười thớt voi ngay trong đêm. Còn bọn Lý Hà Trung, sau khi được Trần Quang Diệu thuyết phục đều nhất trí dẫn năm trăm quân Thiên Đức băng rừng đón lõng đoàn sứ thần Tam Đái kèm với lời hứa Thiên Đức quân không phạm tới tộc Sán Dìu, sẽ thu quân ngay sau khi bắt được sứ thần.