Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 376: Thương gia Vương Hồng Vũ




Chương 376: Thương gia Vương Hồng Vũ

Lời hứa của quân vương vô cùng quan trọng, ai cũng biết điều ấy. Nhờ giữ chữ tín từ lúc còn là chủ tướng một đội quân vài trăm người ven sông cho đến khi chiếm thương cảnh Hiến Doanh mà giới thương nhân buôn bán trên đất Vạn Xuân đều muốn có được lời hứa hẹn của Vạn Thắng vương. Bên cạnh chữ tín gầy dựng trong mấy năm trời, điều quan trọng hơn cả, khiến nhiều thương nhân ngầm ủng hộ quân Thiên Đức là bởi chỉ cần tuân theo các luật lệ do Thiên Đức đặt ra, chú tâm việc buôn bán, không dò la tin tức quân sự, các thương nhân sẽ không bị gây khó dễ khi muốn buôn bán với Thiên Đức. Nếu như ở nơi khác, thương nhân buộc phải lót tay từ quân tép riu đến tướng lĩnh để dễ bề làm ăn thì ở Thiên Đức không có chuyện ấy. Từ quan chức, viên chức đến tướng sĩ nếu bị đơn tố giác kèm bằng chứng cụ thể nhũng nhiễu thương nhân, ngay lập tức người đó nhẹ sẽ bị thải loại, nặng b·ị đ·ánh gãy tay.

Lòng tham vốn là bản chất con người, kẻ yếu thế muốn dùng tiền bạc để cầu cạnh chẳng lạ ở bất cứ xã hội nào.

Như đã nói, binh sĩ hay viên chức làm việc trong bộ máy hoặc quân Thiên Đức nhận lương vốn đã nhỉnh hơn các nơi khác vài phần, lại còn có thưởng nếu hoàn thành nhiệm vụ, không bị điều tiếng đã phần nào giảm đi sự vòi vĩnh của nhân viên công quyển. Các thương nhân có lòng, muốn cảm ơn binh sĩ hay viên chức cứ đàng hoàng gửi tiền bạc hay hiện vật ở nơi họ làm việc nhưng phải giấu danh tính. Bà con buôn bán ở các chợ đã thành lệ, ế ẩm thì cho binh sĩ đồ thừa, bán đắt hàng sẽ nhét dăm ba đồng bạc lẻ vào hộp có sẵn ngoài cổng chợ. Cái đói cái nghèo dần bị đẩy lùi, tự nhiên lòng tham cũng vì thế mà giảm bớt phần nào. Tìm một người ăn xin ở thủ phủ Thiên Đức rất khó bởi nếu có người như vậy, lập tức quân sĩ sẽ bắt giữ và tạo công ăn việc làm tại Mao Khê hoặc Đồng Mỏ.

Vương Hồng Vũ mắt tròn mắt dẹp ngồi trên cỗ xe ngựa kéo chạy băng băng trên đường Hữu Siêu Loại nhìn cánh đồng lúa xanh rì, ngút ngàn hai bên đường, thuyền bè nhỏ tấp nập dưới con sông nhỏ hiền hoà. Vương Hồng Vũ ngạc nhiên trước những công trình kiên cố ven đường và quá đỗi ngạc nhiên khi đặt chân vào làng Vạn Xuân. Vị đại thương nhân từng nghĩ Vạn Thắng vương ở trong một cơ ngơi đồ sộ, nguy nga tráng lệ. Nay trước mắt là khung cảnh khá yên bình của nơi gọi là cung điện nằm gọn lỏn trong một ngôi làng có luỹ tre bao quanh. Vương Hồng Vũ thầm nghĩ nơi đây gọi là cung điện vậy phủ đệ của ông tại Hoa quốc nên gọi là gì đây?

Điện Hưng Quốc yên tĩnh, bóng dáng nữ nhân vận y phục màu vàng đi lại rất nhanh, đầy vẻ bận rộn. Thương nhân Hoa quốc nhận thấy trong quá trình giao tiếp, viên chức lẫn binh sĩ Thiên Đức rất ít khi cúi đầu. Thay vào đó, họ thường nhìn thẳng với ánh mắt tự tin. Tự tin thể hiện ngay khi họ thừa nhận không biết việc ấy, chuyện ấy. Trên đường đến đây, binh sĩ hộ tống Vương Hồng Vũ hỏi về quê quán của vị thương nhân có gì đẹp, có gì lạ, hỏi ông từng đi những nơi nào, nơi ấy có đẹp không? Vị đại thương nhân kể qua quýt nhưng binh sĩ ghi chép lại khiến Vương Hồng Vũ không hài lòng lắm. Ông không nói ra song binh sĩ dường như đoán được bèn giải thích rằng họ chưa được đi nhiều nơi. Những chuyện thú vị ông kể, họ ghi chép lại để lúc sinh hoạt trong quân có chuyện đem kể với đồng bạn chứ không có ý dò xét gì ông bởi ông là thượng khách của Vạn Thắng vương.

Cùng đi với Vương Hồng Vũ còn có cậu con trai tuổi hãy thiếu niên. Huyện trưởng Siêu Loại đi cùng xe, tranh thủ giới thiệu với con trai Vương Hồng Vũ về tiểu sử Vạn Thắng vương cũng là điều khiến vị thương gia lấy làm lạ lắm.

Nghi lễ giản đơn kèm theo những nụ cười thân thiện giúp Vương Hồng Vũ dần thoải mái. Trong mấy chục năm làm ăn xuôi ngược, Vương Hồng Vũ có cơ hội gặp gỡ với nhiều người kiệt xuất trong nhiều lĩnh vực. Các thủ lĩnh sứ quân Vạn Xuân, Vương Hồng Vũ đã được gặp hết lượt, duy chỉ có Vạn Thắng vương là chưa.



Hoa quốc nội loạn, Đại Vũ đế nếu hoàn toàn làm chủ đất Hoa quốc, sản nghiệp họ Vương sợ là chằng còn. Vương Hồng Vũ muốn tìm vùng đất mới lập nghiệp, Vạn Xuân là nơi lý tưởng nhất xét về mặt địa lý lẫn văn hoá.

Ban đầu Vương Hồng Vũ muốn ngụ tại kinh đô dưới sự che trở của Trữ quân. Song quá trình tiếp xúc bằng hữu cắm rễ ở Vạn Xuân, họ khuyên Vương Hồng Vũ nếu chọn đất lập nghiệp bền vững nên tìm về Thiên Đức. Thương nhân họ Vương nghe rồi để trong bụng, đi khắp lượt ngắm nghía.

Vạn Thắng vương tuổi chưa đến ba mươi, trong con mắt của vị thương gia tuổi lục tuần chưa rõ nội tình Vạn Xuân vẫn là kẻ nhờ lấy vợ mới có địa vị, nhờ danh tướng tiền triều mới có chỗ đứng trong quân. Dẫu cho nhiều thương nhân đồng hương nói sự tình dường như không hẳn như vậy thì ông họ Vương vẫn chưa thể tin. Người già cố chấp là điều dễ hiểu.

Tham gia Ngày hội thương nhân khiến thương gia họ Vương mở mang tầm mắt. Lâm Ái phi tổ tiên người Hoa tuổi chưa ba mươi mà khí chất hơn vạn người. Quan chức đầu vùng tuổi trạc tứ tuần, rất hiếm thấy người lớn tuổi đứng đầu. Vương Hồng Vũ có thấy một số nhân sĩ tuổi ngũ tuần làm việc giấy tờ hoặc sắp đặt việc nọ việc kia, nghĩa là dưới trướng người trẻ hơn mình song điều lạ là những quan chức, viên chức khi giao tiếp đều thể hiện sự tôn trọng. Vương Hồng Vũ đồ rằng họ diễn kịch nhằm tô vẽ. Nhưng kịch chẳng để diễn cả tuần từ sớm đến đêm. Quan quân ai nấy đều nhiệt thành, dễ gần và bao dung đã thôi thúc Vương thương gia phải gặp cho kỳ được Phò mã tiền triều.

-“Ở đây đàn bà con gái có địa vị tương đương như nam nhân, lạ nhỉ? Phải chăng do Vạn Thắng vương vốn là Phò mã?”

Người đầu tiên tiếp Vương thương nhân tại điện Hưng Quốc là Lâm Ái phi. Uyển Như xuất thân thương nhân lại sõi tiếng phương Bắc, nhờ đó Vương Hồng Vũ cảm thấy ngày sau có thể nương nhờ. Trong quá trình buôn bán, Vương Hồng Vũ từng đôi lần gặp Lâm Chí Hoà, còn gặp Uyển Như là lần đầu.

Đất Hoa quốc vốn trọng kẻ sĩ, thương nhân lớn nhỏ gắn với hai chữ “gian thương” bởi vậy dẫu lắm tiền tài, vị trí thương nhân nhìn chung không được coi trọng. Chẳng riêng Vương Hồng Vũ mà ngay như thương nhân người Hoa tại đất Vạn Xuân như Lâm Chí Hoà, Thốc Tử Bá, Lâm Minh Tự hay Cả Lụa, Lưu Giai Thuỵ vốn thương gia Vạn Xuân ngay từ khi có chút của ăn của để đều cho con cái học hành hòng theo nghiệp bút nghiên. Con thương nhân làm quan nhìn chung có nhiều lợi thế, họ đủ hiểu biết thời cuộc, dễ thích nghi, ưa mạo hiểm chứ không cố chấp, khư khư cái cũ.



Vương Hồng Vũ ngỏ ý chuyển cơ nghiệp về Vạn Xuân nương nhờ Vạn Thắng vương. Lâm Uyển Như chăm chú lắng nghe, sau cùng nàng bộc bạch:

-Vương đại nhân, gia phụ của ta hiện dựng nghiệp ở đất Ninh Hải, hẳn Vương đại nhân đã được thuộc hạ bẩm báo.

-Chẳng giấu Ái phi, thực lão phu có biết.

-Vạn Thắng vương trọng thương nhân, coi thương nhân ngang hàng với các tầng lớp khác trong xã hội. Gia phụ của ta từ La thành đến Ninh Hải không chỉ nhằm tránh mũi dùi của Trữ quân mà Ninh Hải thực là nơi đắc địa.

Vương Hồng Vũ hiểu ý của Lâm Uyển Như bèn bày tỏ:

-Thưa Ái phi, Ninh Hải đất lành, nếu được Vạn Thắng vương chuẩn y, thực lão phu vui mừng khôn tả. Thêm nữa lão phu có ngắm đặt phủ đệ tại Hiến Doanh.

Lâm Uyển Như tươi cười mà rằng:



-Hiến Doanh quá nhỏ so với gia sản của Vương đại nhân, phủ Thừa Thiên càng không hợp làm bến đỗ. Vương đại nhân muốn trở thành dân Thiên Đức mới là điều Vạn Thắng vương lấy làm mừng. Từ Ninh Hải đến Hiến Doanh phải theo đường sông Phú Nông, sông này hiện là giới tuyến với Đằng Châu, Vương đại nhân muốn cùng lúc đặt ở hai nơi e là…

Vương Hồng Vũ nói đầy ẩn ý:

-Ái phi thứ lỗi lão phu nói thẳng, Đằng Châu sợ là không còn Tết. Lão phu muốn xin Vạn Thắng vương dựng nghiệp ở Ninh Hải, tiếp đó là Hiến Doanh và… ngày nào Vạn Thắng vương về La thành, gia tộc họ Vương mong được Vạn Thắng vương để ý.

Lâm Uyển Như nhoẻn miệng cười, mặt không biến sắc, giọng từ tốn:

-Chỉ cần Vương đại nhân không tham, cho đi trước khi nhận, tự nhiên đại nhân sẽ được nguyện ý.

Vương Hồng Vũ đứng dậy chắp tay thi lễ:

-Tạ ơn Ái phi đã chỉ bảo, lão phu đã hiểu. Lâm lão gia thực là người tài đức.

-Ta chỉ giúp Vương đại nhân được đến vậy, còn lại đều do đại nhân quyết định.

Nữ binh mời Vương Hồng Vũ, Vương Hồng Vũ tạ ơn Lâm Uyển Như thêm lần nữa trước khi theo gót nữ binh yết kiến Vạn Thắng vương trong tiếng hót líu lo của những chú chim đang chuyền cành.