Chương 366: Ở đất Đằng Châu
Triệu Nhã Lâm từ cửa sau tửu điếm cúi đầu bước nhanh như chạy. Thu Cúc cất tiếng gọi với theo. Nhã Lâm dừng chân, kéo Thu Cúc đi nhanh như chạy, đến đoạn đường vắng vẻ, Nhã Lâm ngồi hụp xuống đưa tay ôm mặt khóc rưng rức.
-Có chuyện gì? Đứa nào giở trò s·àm s·ỡ để chị lấy bàn tay bẩn thỉu của nó.
Nhã Lâm lắc đầu, ngẩng mặt lên nghẹn ngào, nói trong nước mắt:
-Chị ơi! Vạn Thắng vương bị hành thích lành ít dữ nhiều.
Thu Cúc giật mình:
-Em nghe tin ấy ở đâu?
Nhã Lâm thút thít:
-Mấy người trong tửu điếm bàn tán rất xôm tụ từ hồi tối. Họ nói Vạn Thắng vương của em bị á·m s·át ở huyện đường Nghĩa Trụ Hạ. Trịnh Quý phi đi cùng Vạn Thắng vương cũng là n·ạn n·hân, nghe nói tình hình bên đó rất lộn xộn. Chị ơi, Vạn Thắng vương mất rồi em phải làm sao?
Thu Cúc nghe vậy, bất giác trong lòng lo lắng không yên, ngó trước nhìn sau kéo Nhã Lâm ngả đầu vào vai vỗ về.
-Em nghe có chính xác không? Hay bọn chúng cố ý phao tin thất thiệt?
Nhã Lâm ậm ừ:
-Chắc đến mười phần chị ạ. Họ nói đám thích khách lợi dụng đêm tối đột nhập vào hậu viện huyện đường thích sát Vương và Quý phi. Chu Thanh Đông và La Đình Độ hồi chiều còn mở tiệc ăn mừng trong phủ đệ. Hai lão khốn, em sẽ tự tay g·iết họ trả thù rồi quyên sinh.
Thu Cúc trấn an:
-Đừng nói bậy, không được manh động.
-Nếu Vạn Thắng vương có mệnh hệ gì em chẳng thiết sống nữa, em phải trả thù cho bằng được.
Thu Cúc vỗ về:
-Từ từ, giờ kể cho chị những gì em nghe được.
Nhã Lâm thuật đầu đuôi, câu chuyện của nàng bị ngắt quãng bởi những cái nấc nghẹn. Nghe xong, Thu Cúc ngồi thừ ra suy ngẫm. Nếu thực Vạn Thắng vương bị á·m s·át thành công, Thu Cúc chẳng biết tương lai sẽ ra sao. Cá nhân cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy. Vạn Thắng vương không thể c·hết được.
-Chị em mình ở đây không đơn độc! - Thu Cúc nói. - Chiều nay chị trông thấy anh Thuận cùng một người khác khuân vác gạo lên xe bò.
Nhã Lâm quệt nước mắt:
-Anh Thuận nào hả chị?
-Linh Thông Thuận, anh ấy từng là binh sĩ Siêu Loại, chống Vương đến cùng nhưng mấy năm nay thường được Vương giao nhiệm vụ mật. Anh ấy đang ở đây nghĩa là còn có nhiều nhóm khác. Người đi cùng anh ấy chị không biết tên song đã thấy mặt anh ta ở làng Nhất Vạn hai lần khi cùng Thần phi về làng.
Thu Cúc mô tả nhân dạng, Nhã Lâm nhận định:
-Chắc đó là anh Đinh Điền hoặc Lưu Cơ. Hai người đó từng tháp tùng Vương ở Chi Lăng. Em nghe chị Vân nói, hai anh đó do ngài Tả Đô đốc tiến cử. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc Vương bị hại chứ?
Thu Cúc đáp:
-Tin tức Vương bị hại nay mới đến đây, nghĩa là đã xảy ra từ hai đến ba ngày trước. Thậm chí lâu hơn. Chẳng biết anh Thuận đến đây lúc nào nhưng nhìn thái độ của anh ấy rõ là chẳng có biến gì. Mấy ngày nay quân mã trong vùng không có động tĩnh, chuyện này rất đáng lưu tâm.
Nhã Lâm trách móc:
-Người ta làm bá vương ở trong phủ lệnh kẻ dưới thi hành, sao Vạn Thắng vương của em cứ thích làm những việc của kẻ dưới như thế? Ngài ấy có làm sao thì em…
-Vạn Thắng vương sẽ chẳng sao, đó là người trời. Ngài ấy đến Nghĩa Trụ Hạ đâu phải một mình, thích khách có được mấy đứa? Chị Vân mang thai, Cẩm Tú phụ trách an toàn cho Quý phi. Cẩm Tú không phải tay vừa, Quý phi thân thủ cũng tốt, Vương có thần khí bên người. Trừ phi chúng hạ độc may ra hại được chứ á·m s·át sẽ khó, mình Vương hạ được trăm kẻ, vài thằng bịt mặt làm được gì.
Lời của Thu Cúc có tác dụng với Nhã Lâm, cô nàng tươi tỉnh hẳn:
-Đúng rồi, voi chiến ngài ấy còn hạ được. Em không nghe họ đề cập chuyện Vương mất hay chưa.
-Đấy, phải nghĩ thoáng ra. Vương mất là chuyện lớn, Dương Cự Vọng sẽ nhân cơ hội động binh nhưng nay vẫn ấn binh bất động. Mà này, Vương là của chung chứ không phải của em.
-Dạ, dạ!
-Những lúc như thế này phải vững tâm, đừng để tình cảm che mờ mắt. Ngày mai chị tìm cách gặp anh Thuận hỏi khéo.
-Chị Cúc ở trong Thần Vũ được mấy năm rồi nhỉ?
-Từ lúc 16.
-Thảo nào tinh thần chị vững vậy.
Thu Cúc thở dài:
-Chẳng vững đâu, chị cũng đang rối canh hẹ như em song chị có niềm tin Vạn Thắng vương vô sự. Em phải có lòng tin tuyệt đối. Vương của chúng ta nhìn xa trông rộng, nhất định không để chị em ta thất vọng và sợ hãi. Thú thật, chị chẳng sợ thiệt thân m·ất m·ạng khi đến đây nhưng cảm giác chênh vênh, cô độc chẳng thể trốn tránh. Nay trông thấy anh Thuận, dù hai bên chỉ nhìn nhau trong chốc lát nhưng chị hiểu rằng xung quanh có nhiều người đang thi hành nhiệm vụ mật giống như mình. Vương vốn yêu chiều phụ nữ, nhất định không để chị em ta bơ vơ.
Động viên nhau là vậy nhưng hai cô nàng thao thức suốt đêm theo đuổi những nghĩ suy riêng. Sớm hôm sau khi gà còn chưa gáy, Thu Cúc và Nhã Lâm cùng trở dậy, trong khi hai mắt Thu Cúc thâm quầng thì cô hàng Tống quốc hai mắt sưng đỏ. Cả hai nhìn nhau mà chẳng nói thành lời, ai làm việc người nấy. Người cựu binh trong vai cha già hay chuyện cũng động viên hai thiếu nữ vững tâm chờ tin từ nhà, không được dao động.
-Nhiệm vụ của hai đứa phần nhiều mang tính rèn luyện bản lĩnh tinh thần, cần phải lưu ý. Đàn bà con gái vốn yếu lòng song quân Thần Vũ vốn có truyền thống kiên trung, đừng quên điều ấy.
Thu Cúc phụ giúp quét tước trong chợ, xách nước, bê rau cỏ hoặc bất cứ việc gì cô có thể làm mà chẳng cần lương bổng. Cô muốn luôn tay luôn chân, qua lại như con thoi hòng quan sát động tĩnh trong quân doanh gần chợ mà không bị nghi ngờ. Doanh này do Dương Vũ Thư chỉ huy, không có tính trọng yếu nên chỉ có hơn hai trăm binh sĩ trú đóng. Thu Cúc đã bốn lần đem thực phẩm vào trong nhưng chưa có cơ hội gặp Dương Vũ Thư.
Sáng nay Thu Cúc nấn ná gần cổng quân doanh, cô ngồi đan một tấm phên tre che nắng. Cuối giờ Thìn, Thu Cúc mới thấy Linh Thông Thuận mình trần nhễ nhại mồ hôi, vấn khăn đầu rìu cầm đòn gánh từ trong quân doanh trở ra cùng hơn hai chục người khác. Thu Cúc dừng tay nhìn đăm đăm chờ đợi, chẳng dám tiếp cận. Linh Thông Thuận trông thấy cô bèn nói lớn với đồng bạn:
-Các ông ơi! Có bông hoa cô đơn cần che chở bên gốc cây kìa!
Cả đám mỗi người châm chọc một câu rồi cùng phá lên cười. Thu Cúc vận quần áo vá chằng vá đụp, đầu vấn khăn mỏ quạ bạc phếch, tay chân lấm lem bùn đất, gương mặt thanh tú của Cúc có quệt mấy vệt bùn khô và nhọ nồi mờ, nhân dạng như vậy chẳng thể thu hút được chàng trai nào.
Linh Thông Thuận kéo Lưu Cơ bước phăm phăm đến chỗ Thu Cúc đang đan lát. Hai tráng niên cởi trần khiến Thu Cúc cúi mặt e thẹn chẳng dám nhìn trực diện. Linh Thông Thuận nói oang oang:
-Cô em có chồng chưa? Theo làm vợ anh nhớ?
Đoạn anh nhỏ giọng nói mau:
-Vương vô sự, thích khách trúng kế, đang bắt chuột ở Dạ Trạch. Chúng tôi có nhiệm vụ khác, giao lại nơi này cho cô.
Thu Cúc ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, trái tim nhỏ bé của Thu Cúc bỗng lạc nhịp. Cô lặng im không đáp, Linh Thông Thuận nói:
-Cứ an lòng, Vương có căn dặn chúng tôi để ý đến các cô, đừng lo, người mình ở đây không ít.
Dứt lời, Linh Thông Thuận kéo người tráng niên bên cạnh rời đi, bỏ lại vài lời chòng ghẹo rồi cùng cười khả ố. Người sánh vai với Thông Thuận là Đinh Điền, Điền ghé tai hỏi nhỏ:
-Chị này hoá trang khiến tôi chẳng nhận ra, tôi từng gặp chị ấy một lần. Chị ấy là cận vệ của Thần phi phải không?
-Phải đấy, chẳng biết nhóm cô ấy có mấy người nhưng nhớ để mắt đến cô ấy.
-Anh Thuận có cảm tình hả?
Thuận gãi đầu cười:
-Hạng cùng đinh như tôi chả cô nào để ý. Tuổi quân của tôi cũng ít hơn. Cô nàng họ Phạm, lại người làng Vạn nên vị thế trong quân rất cao. Tôi biết nhiều chàng để ý cô Cúc này lắm.
Đinh Điền thắc mắc:
-Thân gái như chị đó sao chủ nhân lại đưa đến đây? Mấy việc như này cánh đàn ông ta làm tốt hơn.
-Cậu ở Thiên Đức cả năm trời chỉ lo việc quân, cậu cần chú ý nhân tình thế thái nữa. Lời khuyên của tôi ấy mà, gặp con gái làng Vạn đừng coi thường, toàn hổ dữ cả. Cậu thích con gái thuỳ mị hãy tìm bên Nhị Dậu. Con gái Nhị Dậu không chê điểm gì, vô cùng hiền thục.
-Anh Thuận nói vậy là chê gái làng Vạn ư?
-Cậu đừng nói thế. - Thuận cười. - Hồi tôi xin vào quân Thiên Đức nhìn nữ binh áo vàng là tôi sợ vỡ mật. Lúc hành sự, các cô này rất nghiêm, mặt lạnh như tiền. Họ rất trung thành với Vương, đánh với họ hoặc sống hoặc c·hết nên cánh lính dõng e dè lắm.
-Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của tôi.
-Nếu có cơ hội, tôi sẽ ngỏ lời với cô Cúc. Tôi thích cô ấy.
Thu Cúc đến tửu điếm rửa bát cùng Nhã Lâm, thì thào báo tin. Nhã Lâm trút được gánh nặng trong lòng. Thu Cúc dặn Nhã Lâm chú ý nghe ngóng thêm, Cúc sẽ tìm cách vào quân doanh để gặp bằng được Dương Vũ Thư. Dương Khoan, thân phụ Dương Vũ Thư và Dương Yên Thư luyện võ cho ba quân Đằng Châu nên cùng gia quyến ở trại lớn rất khó tiếp cận.
-Tạm dừng mọi liên lạc bằng chim câu, tối ngày 6 hành động vào đầu trống canh Ba. Bất kể thành hay bại đều phải rút về hướng Tây Nam, đến điểm hẹn trước khi trời sáng. - Cựu binh căn dặn Nhã Lâm và Thu Cúc. - Gian tế của Đằng Châu đang b·ị b·ắt rất nhiều, sắp tới binh mã Đằng Châu khả năng sẽ dồn lên phía Bắc.
Cựu binh đưa ra một tấm hoạ đồ vẽ tay sơ sài, nói thêm:
-Hẹn nhau tại đây. Hành sự xong tuỳ tình hình mà thoát, không được liều mạng. Quân báo dặn ta phải đảm bảo an toàn tính mạng cho hai cháu.
Đoạn ông lấy lựu đạn để trong chum gạo vừa mua về.
-Mười quả lựu đạn. Mỗi đứa bốn, ta hai.
-Còn chưa đến mười ngày mà chúng cháu chưa tiếp cận được Dương Vũ Thư. - Thu Cúc băn khoăn. - Nếu nhiệm vụ không thành, chúng cháu còn mặt mũi nào về gặp Vương?
-Các cháu còn trẻ, nhiều nhiệm vụ trong tương lai đang chờ. Đừng vì hiếu thắng mà nguy đến tính mạng. Quân báo có đưa thứ này.
Ông đưa ra hai nắm bồ kếp.
-Vương gửi hai cháu.
Nhã Lâm nhanh tay nhận luôn hai nắm bồ kếp, mặt mày hớn hở bảo Thu Cúc:
-Em sẽ mua cho chị thứ khác, bồ kếp này của em.
Thu Cúc bĩu môi có ý chê bai nhưng trong lòng dấy lên niềm vui khôn tả. Vương gửi bồ kếp mang nhiều ý nghĩa, là lời động viên tinh thần vô cùng quý giá đối với Thu Cúc. Nhìn Nhã Lâm mân mê những quả bồ kếp như đồ quý, mặt mày rạng ngời như mặt trời giữa ban trưa, Thu Cúc chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Thu Cúc không còn trông thấy Linh Thông Thuận những ngày sau đơ, hẳn Thuận đã nhận nhiệm vụ khác. Thu Cúc chẳng hiểu sao bản thân cô muốn gặp lại Thông Thuận Thời nhưng gian không còn nhiều, Cúc cần phải sớm hoàn thành nhiệm vụ, chẳng còn thời gian tơ tưởng chuyện gái trai.