Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 347: Thiết quyền tướng quân




Chương 347: Thiết quyền tướng quân

Giáp Đạo Nguyên dàn quân trước trại chờ đợi, sai binh sĩ gửi thư khiêu chiến của Ma Thọ đến Lê Phụng Hiểu. Chương đồng ý để Phụng Hiểu đối chiến, đội thiết kỵ giao lại cho Lý An.

D118 Kim Động, D219 Kinh Môn từ trên đồi kéo quân xuống trước. D Thần Vũ và Đường Vỹ, Thiên Kim trong trung quân cùng D41 Thần Sấm, quân Thân Vệ và XT1. Lý An dẫn D321 Thiết kỵ tụt lại phía sau, bên cánh tả nhằm tránh giao chiến trực diện với tượng binh của đối. Tổng cộng Chương dẫn ba nghìn bảy trăm quân xuống thung lũng, số còn lại giữ trại.

Lê Phụng Hiểu cầm kiếm tế ngựa chạy về phía khoảng đất bằng phẳng trước mặt. Ma Thọ cũng thúc ngựa xông ra trong tiếng chiêng, tiếng kèn trống vang dội. Sau màn chào hỏi theo lễ, Ma Thọ nói:

-Tôi vốn nghe danh tướng quân từ ngày ngài còn là Vũ vệ tướng quân, chẳng thể ngờ được gặp ngài nơi trận tiền. Gần đây tôi nghe nói ngài giữ chức Tả Thân vệ Điện tiền chỉ huy sứ, sao ngài cam tâm đầu quân Thiên Đức làm chân c·hạy v·iệc như vậy?

Lê Phụng Hiểu chắp hai tay giơ lên trời:

-Tôi nhận ân điển tiên vương, sống làm tôi nhà Lý, thác làm ma nhà Lý. Trưởng Công chúa Lý Thiên Bình được chọn nối ngôi, người là Hoàng hậu của Vạn Thắng vương nên tôi theo về có gì lạ? Ma tướng quân cũng nên bỏ tối tìm sáng như tôi mới phải.

Ma Thọ lại nói:

-Ngài ở kinh thành quyền cao chức trọng chẳng muốn lại về Thiên Đức làm kẻ đầu sai, khom lưng quỳ gối trước một thằng trẻ ranh chữ nghĩa bẻ đôi không biết, liệu có đáng?

-Tôi thương các ông ngu muội, đến giờ này các ông vẫn còn có những suy nghĩ thiển cận như vậy, đất Tam Đái sớm diệt vong mà thôi. Vạn Thắng vương không thèm học chữ của người Hoa quốc, ngài có chữ riêng của Vạn Xuân. Tôi ở kinh sư chỉ là con chó giữ cửa, tôi về đây mới được cầm kiếm xung trận. Ma tướng quân, ông muốn đánh ngay hay còn đôi co?

Ma Thọ mắng:

-Ông từng ăn bổng lộc nhà Lý nay lại ăn cơm thừa canh cặn của họ Mạc. Hôm nay trên cánh đồng này chỉ có tôi hoặc ông trở về mà thôi.

Lê Phụng Hiểu cười nhạt:

-Ma tướng quân, ông biết sự khác nhau giữa võ tướng và tướng quân không?

Ma Thọ nhếch miệng cười khinh khỉnh, tuốt gươm ra khỏi vỏ, hỏi lại:

-Ông ăn cơm thừa hẳn biết điều ấy, tôi thì không.



Lê Phụng Hiểu dùng ngón tay gõ nhẹ vài cái lên mũ trụ:

-Là ở cái đầu, cái trí. Võ tướng như ông ở đất Thiên Đức nhiều như mây, chọn bừa một tiểu tướng cũng hơn ông vài phần. Tướng quân ngoài việc tinh thông võ nghệ còn phải có trí thông minh hơn người, ông chẳng có thứ ấy nhưng tôi có.

Ma Thọ gằn giọng:

-Lê tướng quân chê tôi ngu độn?

-Ông tự nói chứ tôi không nói, ông biết vậy là sáng dạ hơn rồi đấy.

-Thằng khốn Thanh Hoa* để ông cho mày về chầu tiên tổ!

*Quê Lê Phụng Hiểu ở vùng Thanh Hoa.

Dứt lời, Ma Thọ thúc ngựa múa kiếm xông đến đánh. Lê Phụng Hiểu chỉ lo chống đỡ, Ma Thọ càng đánh càng hăng, muốn nhanh chóng đoạt mạng đối phương.

Quân sĩ hai bên reo hò.

Lê Phụng Hiểu gò cương, nói với Ma Thọ:

-Tôi bảo rồi, võ tướng như ông ở Thiên Đức rất nhiều, nay mai ông muốn quy thuận Thiên Đức tôi sẽ xin với Vạn Thắng vương thu nhận.

-Đừng lắm lời, có bản lĩnh mau đánh đi, kẻo hối không kịp!

Lê Phụng Hiểu bỗng nhảy xuống ngựa, cắm kiếm xuống đất. Quân sĩ Thiên Đức đứng phía sau lấy làm ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau.

Lê Phụng Hiểu bảo với Ma Thọ:

-Tôi chấp ông ngựa và kiếm, tôi chỉ cần đôi tay này cũng đủ đánh bại ông rồi.

Ma Thọ mặt đỏ phừng phừng thét lớn một tiếng, thúc mạnh hai chân cho ngựa xông đến toan chém đầu đối phương. Thanh trường kiếm trong tay Ma Thọ vừa vung lên, Lê Phụng Hiểu lách sang trái, thét một tiếng thật lớn, nhanh như cắt tung nắm đấm thẳng vào phần cổ ngựa chiến của Ma Thọ. Cú đấm thứ hai được tung ra ngay sau đó, nhanh đến nỗi chẳng ai nhìn thấy. Con ngựa chiến chạy thêm được đôi ba bước bỗng ngã vật sang một bên. Ma Thọ lấy làm kinh hãi, vùng dậy giơ gươm thủ thế, Lê Phụng Hiểu áp sát, né được đường kiếm của Ma Thọ, tung chân đá thẳng vào cổ tay của đối phương.



Ma Thọ rú lên một tiếng, đánh rơi thanh kiếm, nhảy vội ra sau. Lê Phụng Hiểu cúi xuống nhặt lấy kiếm của Ma Thọ, ai cũng nghĩ Ma Thọ xong đời nhưng Lê Phụng Hiểu thay vì chém Thọ lại chém vào thanh kiếm cắm dưới đất từ đầu. Kiếm của Thọ gãy làm đôi trong khi kiếm của Lê Phụng Hiểu chỉ lay động, có thể thấy trước đó thanh kiếm cắm sâu đến mức nào.

Phụng Hiểu ném thanh kiếm gãy xuống đất, phủi tay nói:

-Thứ đồ chơi trẻ con, đến kiếm của các người còn chẳng cứng bằng kiếm Thiên Đức thử hỏi các người lấy gì chống lại chúng ta? Bằng sĩ khí? Một lũ ngu xuẩn. Tôi nói cho ông biết, các ông đang đối đầu với một đội quân hơn các ông về mọi mặt, kể cả đao kiếm. Vạn Thắng vương nhân từ không muốn trừ các người mà các người lại xem thường, ngày sau c·hết không có chỗ chôn đừng oán trách.

Dứt lời, Lê Phụng Hiểu rút kiếm nhảy lên ngựa thong thả cưỡi về bản trận trong tiếng reo hò dậy đất của ba quân. Lê Phụng Hiểu đến trước mặt Chương bẩm báo đã hoàn thành nhiệm vụ, Chương cười:

-Ông khoẻ và nhanh như vậy đã từng thử sức với Bàn Phù Sếnh chưa? Ông Sếnh cũng khoẻ lắm.

-Thưa Vương, Bàn tướng quân khoẻ gấp đôi tôi, tôi hơn ông ấy về quyền thuật thôi ạ.

Chương đến cạnh cầm tay Lê Phụng Hiểu lên xem rồi giơ cao, nói lớn:

-Các cô các cậu thấy chưa? Lê Phụng Hiểu của chúng ta dùng nắm đấm này g·iết được ngựa chiến, là nắm đấm sắt đấy. Thiết quyền tướng quân của chúng ta!

-Thiết quyền tướng quân, Thiết quyền tướng quân!

Trong khu ba quân Thiên Đức hô vang đầy khí thế, Giáp Văn Hùng ghé tai nói với Giáp Đạo Nguyên:

-Thủ lĩnh, tay Ma Thọ này chỉ được cái võ mồm. Hắn không dám đánh với đàn bà, nay thua nhục nhã trước trận. Chúng ta chẳng trông mong gì vào bọn dưới xuôi.

Giáp Đạo Nguyên quắc mắt, nén giận:

-Mày là một thằng ngu độn. Ma Thọ không phải hạng tầm thường, đối thủ của ông ta là ai? Là Lê Phụng Hiểu năm xưa một mình vung gươm tế ngựa dẹp loạn tam vương, lấy đầu địch nhân giữa trận tiền. Lê Phụng Hiểu đó là bạc thật chứ không phải thứ bạc giả như mày.

Giáp Văn Hùng vội cúi đầu vâng dạ lui ra sau.



Ma Thọ thất thểu trở về bản trại, bàn tay trái vẫn còn đau nhói, không thể cầm nổi thanh kiếm gãy.

-Giáp đại nhân ngài trông thấy chứ? Kiếm sắt của chúng rất cứng, thanh kiếm của tôi là loại tốt nhất mà… tôi bất tài, mong Giáp đại nhân thứ lỗi.

-Ma tướng quân không phải băn khoăn, núi cao còn có núi cao hơn. Ngài thua Lê Phụng Hiểu không có nghĩa chúng ta sẽ thua Thiên Đức. Mãnh hổ nan địch quần hồ, bọn Thiên Đức đem hơn ba nghìn quân, phải nhất tề xông lên cận chiến trừ hết chúng đi.

-Hãy cẩn thận thần khí của chúng, thưa Giáp đại nhân.

Giáp Đạo Nguyên gọi tả hữu đến căn dặn, bỗng ngoài trướng nhốn nháo, thổ binh chạy vào bẩm báo:

-Vạn Thắng vương muốn thách đấu tay đôi với thủ lĩnh!

Giáp Đạo Nguyên nổi giận đập bàn định xông ra, Ma Thọ vội níu lại bảo:

-Giáp đại nhân đừng cả giận mất khôn, dạo trước tôi nghe bảo Phiêu kỵ tướng quân của Tế Giang thách đấu với Vạn Thắng vương nhưng chưa giáp trận đã m·ất m·ạng. Vạn Thắng vương nhiều quỷ kế, hắn tất có chuẩn bị mới dụ đại nhân.

Giáp Đạo Nguyên suy ngẫm chốc lát mới nói:

-Cũng phải ra xem mặt mũi thằng đó thế nào.

Giáp Văn Hùng vội thưa:

-Thưa thủ lĩnh! Xin ngài cho thuộc hạ lập công, thuộc hạ sẽ lấy đầu thằng đó cho ngài.

Ma Thọ định can ngăn nhưng lại thôi, Thọ không thích Giáp Văn Hùng, một kẻ mà Thọ cho là hữu dũng vô mưu.

-“Mày ra đó c·hết tốt lại hay!”

Giáp Đạo Nguyên không nói, bước phăm phăm ra tiền trại trông thấy ở bãi đất trống ban nãy Ma Thọ vừa đánh với Lê Phụng Hiểu có một chàng trai khôi ngô tuấn tú vận giáp trụ màu vàng đang ngồi trên lưng ngựa, không đem theo v·ũ k·hí. Một cô gái dung mạo xinh đẹp dắt ngựa đứng hầu cạnh bên.

-Kẻ đang ngồi trên ngựa kia là ai mau xưng danh!

Giáp Đạo Nguyên nhảy lên ngựa thét hỏi. Chương đáp lời:

-Họ Mạc tên Thiên Chương, thiên hạ gọi Vạn Thắng vương. Ta đến thách đánh với Giáp Đạo Nguyên, ai thắng sẽ có quân của bên kia, thế nào?

Thuộc hạ dắt ngựa ra khỏi cổng trại, Giáp Đạo Nguyên muốn xem tận mặt đối thủ.