Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 346: Dụ rắn khỏi hang




Chương 346: Dụ rắn khỏi hang

Tù trưởng Giáp Đạo Nguyên tuổi ngoại tứ tuần, thế tập người cha làm quan lang cai quản một vùng rừng núi rộng lớn. Giáp Đạo Nguyên giỏi cung kiếm, biết chữ nghĩa. Thân phụ Giáp Đạo Nguyên từng thần phục người Hoa quốc, sau thấy Lý tiên vương dựng cờ đánh đuổi người Hoa quốc về phương Bắc liền nhân cơ hội ấy tập hợp tráng đinh trong các thôn bản được hơn nghìn người tập kích các trại quân đồn trú trong vùng của quân Hoa quốc. Lý tiên vương lên ngôi, giao cho cha con họ Giáp cai quản miền biên viễn mà không phải cống nạp.

Các sứ quân cát cứ, Vũ Ninh vương và Quảng Trí quân chia nhau cai quản vùng núi. Giáp Đạo Nguyên chẳng có binh mã đành thần phục, Quảng Trí quân miễn cống nạp cho họ Giáp, giao họ Giáp cai quản 5 động (huyện) 82 giáp (xã). Quân Vũ Ninh đồn trú từ thành Lạng Giang xuôi xuống phía Nam, quân Tam Đái đóng trại ở phía Bắc thành Lạng Giang. Sau nhiều năm gầy dựng, Giáp Đạo Nguyên có trong tay khoảng năm nghìn thổ binh trong các thôn bản, quân thường trực vài trăm người trang bị y như quân Tam Đái. Bản doanh của Giáp Đạo Nguyên nằm ở bản Hoa Hồi bên sườn núi, cạnh một con suối quanh năm nước trong veo.

Hay tin quân Thiên Đức tiến chiếm các thôn làng phía sông Minh Đức sau đó đóng quân tại một sườn đồi ven thung lũng. Giáp Đạo Nguyên sai thuộc hạ tập hợp tráng đinh ở các thôn bản.

Thống lĩnh thành Lạng Giang cấp tốc đưa đến bản Hoa Hồi gạo, mắm, muối, vải vóc và bạc trắng cùng binh khí sắc bén hòng giúp Giáp Đạo Nguyên chống quân Thiên Đức. Các trại lẻ của quân Vũ Ninh cũ hay trại lẻ của Tam Đái hoặc rút về thành Lạng Giang hoặc nhập vào quân họ Giáp.

Đạo Nguyên chia quân cho Giáp Văn Hùng, một người anh em cùng cha khác mẹ, đánh một đường vòng tập hậu quân vận lương Thiên Đức. Mặt khác, Đạo Nguyên chia số quân còn lại thành năm đội, mỗi đội chừng một nghìn người, đứng đầu là quản đội. Đạo Nguyên không biết nhiều về quân Thiên Đức, chỉ nghe nói đám ấy làm loạn mấy năm trở lại đây, đứng đầu là Tả Đô đốc Phạm Tu. Mấy tháng trước, Giáp Đạo Nguyên nghe bảo, kẻ đứng đầu quân Thiên Đức bắt ép Tả Đô đốc Phạm Tu lui về ở ẩn, sau đó cưỡng ép Công chúa Lý Thiên Bình làm thê th·iếp.

Giáp Đạo Nguyên từng gặp Tả Đô đốc Phạm Tu một lần lúc Lý tiên vương lên ngôi. Lúc ấy Đạo Nguyên mới vừa đôi tám, rất ngưỡng mộ Phạm Tu bởi nghe nói Phạm Tu từng là thầy lang hay cứu người, lại giỏi võ nghệ. Giáp Đạo Nguyên chẳng mấy quan tâm đến vương triều mà Lý tiên vương gầy dựng, lẽ đơn giản vì bản Hoa Hồi quá xa kinh thành và các động trong vùng vẫn tự trị, chưa theo phép nhà vua. Quan người Kinh tộc đến trấn nhậm một thời gian thì về xuôi cả, dân vùng này vì thế chưa chịu ơn mưa móc của triều đình.

Thiên Đức là Kinh tộc dẫn quân chiếm đất đai, Đạo Nguyên phải đánh đuổi, đơn giản chỉ có vậy.

-Chúng nó là quân xấu bụng, dối trên lừa dưới, ỷ đông h·iếp yếu. Chúng bắt đàn bà xứ khác về dày vò chán sẽ đẩy họ ra đồng thay trâu cày bừa. Đàn ông b·ị b·ắt về làm tôi mọi, sớm tối vỡ đá xây thành quách, khổ lắm.

Đó là những điều Giáp Đạo Nguyên thường nghe dạo gần đây mỗi khi bên Tam Đái cho gạo, muối. Quảng Trí quân tốt bụng, thương người Tày, Nùng, Sán Chay… nên Đạo Nguyên rất ưng và quy thuận, chung sống hoà bình nhiều năm.

Giáp Đạo Nguyên thống lĩnh 5 đội quân, lợi dụng thông thuộc địa hình theo dõi sát sao di biến động của quân Thiên Đức. Dăm lần chạm trán đối phương đều tháo chạy, song không vì thế mà Đạo Nguyên tự đắc.



-“Kinh tộc rất gian trá, mưu mẹo, không ngay thẳng như chúng ta! Họ nói vậy mà không phải vậy. Giao du với họ phải cẩn trọng, sơ hở là mất sạch đất đai đấy.”

Thân phụ sinh thời đã dặn dò nhiều lần nên Giáp Đạo Nguyên khắc cốt ghi tâm.

Trong quân Hoa Hồi có đủ tộc người, gồm cả tướng sĩ Tam Đái, Vũ Ninh nhưng chẳng ai biết quân Thiên Đức đóng trên đồi có bao nhiêu binh mã. Cờ quạt ít mà lều trại lại nhiều, ngựa có nghìn con hoặc hơn không đáng kể.

Đã mấy đêm Giáp Đạo Nguyên sai quân bò lên đồi, thám thính đủ các hướng, thậm chí còn đếm cả bếp củi mỗi khi quân Thiên Đức nổi lửa nấu cơm. Thuộc hạ dò la kỹ càng về bẩm báo rằng mỗi bếp có 10 quân, đếm đi đếm lại có khoảng 200 bếp đều đặn thổi lửa đun nấu lúc nhập nhoạng. Đêm tháng Chạp tối trời, quả thật đứng dưới thung lũng hay vách núi đối diện nhìn sang đều có hơn kém chừng ấy bếp đỏ lửa suốt đêm.

Đạo Nguyên tất nhiên chẳng tin đối phương đem hai nghìn binh mã đóng quân trên đồi cao.

-Bọn gian trá có hai trăm bếp, mỗi bếp mười quân nhưng chúng đổi nhau ra ăn thì phải có bốn nghìn quân mới phải. - Giáp Đạo Nguyên nói với thuộc hạ. - Chúng làm vậy để lừa ta, muốn ta nghĩ chúng ít binh mà vọng động. Bọn trẻ ranh, chúng sao qua mặt ta được. Phải theo sát! Chúng nó thiếu lương, không hợp thuỷ thổ sẽ bệnh mà c·hết. Chúng lui ta sẽ bám theo mà đánh đuổi mới là thượng sách.

Tả hữu dưới trướng Giáp Đạo Nguyên đều khen diệu kế, án binh bất động chờ quân Thiên Đức đói rét hoặc nhiễm bệnh. Bởi vậy mấy ngày trôi qua trong yên tĩnh, phải đến khi Giáp Văn Hùng dẫn đoàn quân thất trận theo đường vòng trở về Hoa Hồi, tình hình mới thay đổi. Giáp Đạo Nguyên không thể ngồi chờ mãi.

Quân tiên phong của Phạm Cự Lượng chia thành những đại đội độc lập mật phục ven các đường mòn, cắt đứt liên lạc từ thành Lạng Giang lên vùng Chi Lăng. Thám mã xuất phát từ Chi Lăng hay Lạng Giang đều không thấy quay về.

Thống lĩnh thành Lạng Giang hai lần gửi binh mã lên Chi Lăng nhưng nửa đường phải quay về vì không rõ phục binh Thiên Đức có bao nhiêu quân. Hơn nữa, vài con đường độc đạo khó đi, chỉ e một đi không trở lại. Cách duy nhất có thể về được thành Lạng Giang hoặc ngược lại là theo đường thuỷ. Sông Hoa uốn lượn quanh chân núi sườn đồi, có nhiều đoạn lòng sông hẹp. Quân từ thành Lạng Giang dùng thuyền nhỏ ngược sông Hoa song cũng bị súng pháo giấu trong các lùm cây, mô đất cao… bắn tới tấp buộc phải quay đầu.

Thượng tuần tháng Giêng, nhằm đáp ứng tình hình mới, Chương điều Lăng Nhất Trượng dẫn quân Thuỷ Đường tiếp ứng cho Phạm Cự Lượng, tạo một vành đai chia cắt hoàn toàn vùng Lạng Giang và Chi Lăng. Đồng thời, Phạm Ngũ Lão và Lý Kế Nguyên dẫn D Tam Vạn lấn dần về hướng Tây, tạo thành mũi khoan vào đất Chi Lăng. Giáp Đạo Nguyên dần cảm thấy sức ép. Nếu Nguyên không động binh đánh quân Thiên Đức đồn trú trên đồi, một mai Nguyên sẽ rơi vào thế gọng kìm, chỉ còn cách chạy lên hướng Tây Bắc mà thôi.



Các đội quân Hoa Hồi có động tĩnh, Giáp Đạo Nguyên không thể dẫn quân đánh ngược lên đồi bèn đưa ba đội quân ra thung lũng đóng trại thế chân kiềng nương tựa lẫn nhau. Ba đội còn lại chia ra ẩn nấp trong các bìa rừng, quân kỵ của Mao Thọ làm hậu bị.

Chương đứng trên đồi cao thấy đối phương đóng cọc dựng lều, tinh kỳ phấp phới và đàn voi hàng trăm con thì lấy làm thích thú song chẳng vội vàng. Anh muốn cho Giáp Đạo Nguyên chút thời gian bày trận kiên cố, cũng là để Trương Văn Long cùng D215 Ninh Hải theo chân Vương Ninh Chấp vòng một vòng đến bản Hoa Hồi, đại bản doanh của Giáp Đạo Nguyên. Theo tù binh cung khai, gần bản Hoa Hồi có một bản nhỏ là bản Re. Hai bản cách dãy đồi nơi Chương đóng quân khoảng ba chục dặm về hướng Tây Bắc.

Trương Văn Long cầm theo hoạ đồ ngậm tăm rời đại bản doanh đã hai hôm, ngày nghỉ đêm đi xuyên rừng. Chương đưa cho Trương Văn Long la bàn, dạy Long cách sử dụng để đảm bảo cắt rừng đúng hướng. Chương phòng xa như vậy chứ bọn Vương Ninh Chấp khá thông thạo việc đi rừng. Chương muốn dụ rắn ra khỏi hang thừa cơ bắt hết dân chúng trong hai bản khiến tù trưởng họ Giáp không còn đường về.

Trương Văn Long tìm được bản Hoa Hồi và bản Re, sau cả ngày mật phục, nắm được địa hình địa thế của hai bản. Thổ binh chừng hai trăm già trẻ thay phiên nhau tuần phòng. Trương Văn Long chờ đêm xuống, cùng bọn Vương Ninh Chấp và hai mươi quân Thân Vệ hạ gục thổ binh vòng ngoài, vận y phục giả trang tiếp cận vòng trong dễ dàng khống chế những người khác.

Trước khi gà gáy, Trương Văn Long đã khống chế gần hết thổ binh trong hai bản. Sau cùng, binh sĩ D215 Ninh Hải cùng Thân Vệ quân và bọn Vương Ninh Chấp, tổng cộng gần sáu trăm người phục sẵn cạnh cửa các nhà sàn kiên hoặc những ngôi nhà vách đất bắt gọn hết không chừa một ai. Già trẻ, đàn bà con gái, thổ binh có đến hơn nghìn người được chia ra thành năm nhóm, ở dồn trong bản Hoa Hồi.

Vương Ninh Chấp giải thích với dân bản rằng quân Thiên Đức chỉ giữ dân bản làm con tin để hai bên khỏi đánh nhau, không s·át h·ại đàn ông, không hãm h·iếp đàn bà con gái nhưng ai chạy sẽ b·ắn c·hết!

Trương Văn Long phân phát mứt Tết cho đám trẻ con, cho các cụ già mỗi người một viên đường phèn và mấy trăm áo khoác cũ buộc ngoài ba lô đều cho người già và đàn bà con gái. Người già ngủ riêng, đàn bà và trẻ con ngủ chung trong các nhà sàn. Thổ binh Hoa Hồi bị cùm bằng thứ do Chương… phát minh ra, tương tự còng số 8. Trương Văn Long chỉ việc khoá hai cổ chân phải hoặc hai cổ chân trái của hai người đàn ông lại với nhau, họ muốn cũng chẳng thể chạy.

Sắp đặt xong xuôi đâu vào đấy, D215 Ninh Hải thay nhau nghỉ ngơi chờ đợi Giáp Đạo Nguyên, Giáp Văn Hùng trở về. Hai mẹ già cùng vợ con hai anh em tù trưởng được giam giữ riêng, đối xử khác biệt so với những người còn lại trong bản.

Chương nhận tin Trương Văn Long hoàn thành nhiệm vụ mới cho nổi trống kéo kỳ hiệu của tất cả các đơn vị trong quân doanh. Giáp Đạo Nguyên trông thấy tinh kỳ của đối phương bay trên đồi nhưng đọc chẳng được vì toàn chữ Vạn Xuân.

Lê Phụng Hiểu một mình một ngựa cầm cờ xuống thung lũng đến trước bản trại Hoa Hồi hẹn Giáp Đạo Nguyên giao chiến vào sáng ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, sương mù tan. Giáp Đạo Nguyên nhận lời, bàn định với tả hữu cùng Ma Thọ suốt đêm.



Ma Thọ từng nghe danh Lê Phụng Hiểu song chẳng rõ vì sao Lê Phụng Hiểu lại là tướng Thiên Đức.

-Tôi muốn đánh với hắn, hắn từng giữ chức Tả Thân vệ Điện tiền chỉ huy sứ ở kinh thành, một võ tướng uy danh thiên hạ. Nếu hạ được hắn, bọn Thiên Đức ắt núng thế, ta lại thêm sĩ khí.

-Ông có phải là đối thủ của hắn không? - Giáp Văn Hùng nghi hoặc. - Ông gặp đàn bà còn chẳng dám đối chiến.

Ma Thọ thẹn nhưng đành im lặng, Giáp Đạo Nguyên ôn tồn nói:

-Nếu Ma tướng quân muốn thì cứ đánh với hắn, ta cũng muốn xem tài nghệ võ tướng kinh thành như thế nào. Nơi này bằng phẳng, ngài thắng hay thua không quan trọng, dẫu sao chúng ta cũng phải tràn lên đ·ánh c·hết bỏ.

-Hổ xuống đồng bằng là thất thế rồi!

Ma Thọ quay ra nhìn Giáp Văn Hùng với ánh mắt khó hiểu, nghĩ thầm:

-“Mẹ cái thằng đần độn này, cùng cha khác mẹ quả khác một trời một vực. Mày không phải em lão Nguyên tao tặng mày một đao. Chúng bay ở trong rừng, chưa đánh với bọn dưới đồng bằng đã nói lời xui rủi.”

Giáp Đạo Nguyên thấy Ma Thọ bất mãn bèn mắng Hùng:

-Mày im cái mồm, chúng ta là hổ hay chúng nó?

-Dạ bẩm… dạ…

Giáp Đạo Nguyên khẽ lắc đầu, cố giấu tiếng thở dài.