Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 333: Chiều muộn nơi bến đò




Chương 333: Chiều muộn nơi bến đò

Trưa hôm sau, Phạm Văn Xảo và Phạm Kính Ân nhất loạt sai quân bắn phá cổng Tây Nam và Tây Bắc. Trước uy lực của những viên đạn tròn, gạch vụn, đá tan, cát bụi mù mịt. Lâu trên mặt thành cũng chẳng còn trông ra hình dáng. Đáp lại, quân sĩ trong thành bắn ra ngoài vài trăm quả đạn các loại.

Đào Cam Mộc lập tức bẩm báo:

-Thưa Vương, trên mặt luỹ họ vẫn bố trí cung thủ ẩn nấp.

-Mặc kệ, y kế hoạch.

Những người đầu tiên vượt qua đống đất đá ngổn ngang ngơi cổng thành hoảng hốt chạy ào ra ngoài giơ tay xin hàng. Bấy giờ Chương mới gật đầu ra hiệu, một binh sĩ đứng trên chòi canh giơ lá cờ màu đỏ lên trên phất mạnh một hồi. Phạm Văn Xảo và Phạm Kính Ân lập tức cho Cự thạch pháo bắn cầm chừng lên mặt luỹ trong khi ba quân Thiên Đức lui về sau chừng dăm mươi trượng, đứng sau một hàng rào mắt cáo mới dựng, lạc giọng thét lớn yêu cầu người từ trong thành ngồi xổm đưa hai tay ôm gáy.

Hàng trăm người thoát ra được, hàng trăm người khác vẫn không ngừng túa ra như ong vỡ tổ, tiếng la hét của họ lẫn trong tiếng súng thần công và hiệu lệnh của quân Thiên Đức. Hơn một khắc đồng hồ trôi qua, có đến gần hai nghìn người trốn thoát được. Thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, bỗng nhiên có hàng trăm tiếng súng nổ đì đùng. Binh sĩ Thiên Đức thét lớn:

-Thằng nào giả trang nhổm đứng dậy là bọn tao bắn bỏ. Cởi áo ra, cởi ra!

Thêm vài tiếng súng lác đác nổ khi những bóng người ngồi gần hàng rào bỗng vùng dậy, tay lăm lăm dao nhọn t·ấn c·ông quân Thiên Đức ở cự ly gần. Binh sĩ liên tục thét lớn yêu cầu cởi áo, hơn phân nửa hàng binh sợ hãi làm theo, phân nửa còn lại lẫn trong số người đông đúc phân vân trước khi vùng chạy ngược trở vào thành, va phải những người đang lóp ngóp dưới hào sâu bò lên.

Người trong thành sấn ra, người bên ngoài chạy ngược trở vào dồn cục ngay dưới hào nước cạn. Binh sĩ Thiên Đức luôn miệng thét gọi cởi bỏ áo, người nào làm theo lệnh, áng chừng tuổi ngoài ba mươi được lôi ra riêng một chỗ, dùng thừng trói tay họ lại với nhau. Những dân binh đích thực luôn miệng thanh minh, van xin tha mạng, tay chân run lẩy bẩy, ngoan ngoãn chịu trói.

Quân sĩ trong thành túa ra, biết mưu kế bị lộ bèn mạnh ai nấy chạy như ong vỡ tổ, họ chủ yếu nhắm chạy về hướng Bắc và Đông Bắc.

Bỗng lúc ấy, nước hai đầu chảy tới, chẳng mấy chốc hào sâu cạn khô lại đầy nước khiến nghìn người hốt hoảng, lóp ngóp tìm chỗ bấu víu. Bấy giờ bọn Phạm Văn Xảo với Phạm Kính Ân mới hạ lệnh súng pháo bắn cấp tập lên mặt luỹ thành. Đặng Công Chất, Nghiêm Phúc Lý, Bùi Thị Xuân, Phạm Thị Thanh dẫn quân lăm lăm súng trong tay ào đến bắt sống mấy trăm người, kẻ nào cũng lận đoản đao sau lưng.

Bùi Thị Xuân tát vào mặt một kẻ có ý chống cự, kẻ đó tức điên, thấy người đàn bà vóc dáng nhỏ nhắn bèn chồm đến định ăn thua đủ. Bùi Thị Xuân né được đôi bàn tay thô ráp nhắm b·óp c·ổ cô, đồng thời thúc đầu gối vào bụng anh ta. Đối phương co gập người lại, nhận thêm một cú đánh mạnh vào gáy, đổ sập người nằm sõng soài dưới đất b·ất t·ỉnh nhân sự. Xử lý xong đối thủ, Bùi Thị Xuân nhào lên túm cổ áo một kẻ ở gần, mặt mày đang xanh lét vì sợ, cô thét lớn:

-Tướng của mày đâu? Tướng đâu?

-Dạ… dạ bẩm bà… là ông vừa đánh.

-Các người muốn c·hết, hôm nay bà sẽ đáp ứng.

-Xin bà tha cho con, bà tha cho con, con xin cung khai.



Bùi Thị Xuân kề đao lên cổ đối phương, hất hàm ra lệnh:

-Mày có tin gì?

-Dạ bẩm… bẩm bà… con… con… nãy con thấy ông Sứ tướng và Vương chạy… chạy về mé kia.

Bùi Thị Xuân sấn đến, phùng mang trợn mắt gằn giọng hỏi. Cùng lúc ấy, Phạm Ngũ Lão xách đao áp giải tù binh ngang qua, nghe Bùi Thị Xuân tra hỏi bèn giao người cho quân nán lại.

-Để chị giao thằng này cho ông Mộc, em mau dẫn quân truy theo hướng Bắc và Đông Bắc cho mau.

Nghe Bùi Thị Xuân nói vậy, Phạm Ngũ Lão hộc tốc chạy về soái trại báo tin cho Chương. Chương bảo Nghiêm Phúc Lý và Phạm Ngũ Lão dẫn hai tiểu đoàn bộ binh truy kích. Lý và Lão chạy đi ngay. Lê Phụng Hiểu đứng hầu trong trướng bèn xin đi trợ giúp:

-Bẩm Vương, tôi còn kỵ binh mà chưa dùng được vào việc gì, xin Vương cho tôi dùng kỵ binh truy kích.

Chương ngẫm nghĩ trong giây lát, gật đầu đồng ý và dặn thêm:

-Tướng quân hãy bảo trọng, hướng Bắc và Đông Bắc chúng ta còn chưa bình định được.

-Tạ ơn Vương, Phụng Hiểu sẽ nhớ lời ngài dặn.

Lê Phụng Hiểu triệu tập quân kỵ, lập tức nhắm hướng Đông Bắc thúc ngựa phi nhanh. Được một quãng gặp bọn Phạm Ngũ Lão cưỡi ngựa phía trước, Lê Phụng Hiểu đuổi kịp. Sau hội ý, ba người thúc quân đi thật nhanh, chẳng mấy chốc bắt được hàng trăm binh sĩ Vũ Ninh đang chạy tản mát trên cánh đồng. Bắt được kẻ nào, bọn Lê Phụng Hiểu lập tức xét hỏi Sứ tướng song không tù binh nào hay biết. Mãi sau mới có một kẻ khai rằng nhác thấy Sứ tướng chạy về hướng Bắc cùng một toán thân quân hơn chục người.

-Dạ bẩm ông, con không biết có phải ngài Sứ tướng hay không, chỉ là con biết mặt hai thân quân trong nhóm người nên con đoán vậy.

Lê Phụng Hiểu nói:

-Ta là Lê Phụng Hiểu, ngươi khôn hồn ngoan ngoãn theo những kẻ khác về đầu hàng Thiên Đức. Nếu bọn ta bắt được Sứ tướng sẽ trọng thưởng cho ngươi.

-Đội ơn ngài, đội ơn các ngài đã tha mạng cho tiểu nhân.

Lê Phụng Hiểu nói với Phạm Ngũ Lão và Nghiêm Phúc Lý:

-Không bao lâu nữa trời sẽ tối, nếu hắn thực chạy hướng ấy nhất định trời tối sẽ tìm cách vượt sông sang bờ Bắc sông Nguyệt Đức hội với bọn Phan Văn Hầu. Phía trước nhiều làng mạc, chẳng thể biết hắn trốn vào đâu, chi bằng chúng ta chia thành các đội trăm người mai phục dọc bờ sông, để ý đến các bến đò.



Phạm Ngũ Lão và Nghiêm Phúc Lý cho là phải bèn cùng chia quân thành 13 đội, đồng thời cử hai người về cấp báo với Chương. Chương hay tin bèn để Bùi Thị Xuân và Thiên Bình mỗi người dẫn năm trăm nữ binh tiếp ứng tức thì. Trước khi Thiên Bình rời trại, Chương như sực nhớ ra điều gì, bèn kéo Thiên Bình lại.

-Lo cho em nên định đổi chủ ý?

Chương lắc đầu:

-Em là người duy nhất biết mặt Nguyễn Quốc Khánh, ông ta có thể giả trang.

Thiên Bình gật đầu, hôn nhẹ lên má Chương lấy một cái, nhảy phốc lên ngựa thúc quân mã phi nhanh ra khỏi trại.

Yết Kiêu và Cao Mộc Viễn được thám mã đến cấp báo bèn đem hết chiến thuyền tuần tiễu ven sông, có ý xét hỏi bất cứ thuyền lớn nhỏ nào từ bờ Nam sông Nguyệt Đức chèo ra.

Thiên Bình và Bùi Thị Xuân đến bờ sông lúc bóng chiều nhập nhoạng, bắt liên lạc được với Lê Phụng Hiểu và Phạm Ngũ Lão. Hơn hai nghìn binh mã trải quân rà soát dọc theo bờ sông dài hơn chục dặm.

Thiên Bình cùng hơn chục nữ binh cận vệ đến bến đò làng Lo, ngồi trên lưng ngựa nhìn khắp bến một lượt. Thấy mấy con đò ngang chở khách vừa rời bến, Thiên Bình liền gọi đò quay đầu. Một đò chở ba người đàn ông không theo lệnh, ra sức chèo. Thiên Bình lệnh nữ binh nổ súng chỉ thiên liên tục báo động các toán quân khác kéo đến. Bản thân cô cùng ba nữ binh nhảy lên một con đò có người chèo đuổi theo.

Bóng chiều nhập nhoạng, thuyền chòng chành, nữ binh ngắm bắn không được. Phía hạ lưu thấp thoáng một chiến thuyền Mông Đồng đương chèo gấp hòng chặn giữa sông. Bên bờ Bắc sông Nguyệt Đức, mấy thuyền chiến cũng vừa rời bến có ý ngăn chặn Mông Đồng. Thiên Bình chắc mẩm cá to ngay trước mặt bè nói với người chèo đò:

-Ta là Đại Thắng Lý Hoàng hậu, Công chúa Lý triều. - Thiên Bình nói với người chèo đò. - Ông hãy gắng sức, ta sẽ thưởng hậu.

Chẳng biết người chèo đò vì danh phân của Thiên Bình hay vì hai chữ thưởng hậu mà cố sống cố c·hết chèo tới. Khoảng cách hai thuyền thu hẹp dần, hai trong ba người đàn ông ngồi trên thuyền bấy giờ mới rút đao sẵn sàng tử chiến. Người còn lại ăn vận như thầy lang bốc thuốc vẫn ngồi ôm khư khư bọc tay nải.

-Chúng bay muốn xuống cửu tuyền ta sẽ thuận cho.

Thiên Bình vung tay thật nhanh, một trong hai người đàn ông trúng phi đao ngã bật ngửa xuống sông. Người còn lại thủ thế, dùng đao gạt được một mũi phi đao của Thiên Bình phóng đến. Cô nàng Hoàng hậu cười đắc ý, vung hai ba lượt nhưng chẳng phóng ra mũi phi đao nào trong khi đối phương múa đao chống đỡ. Người đó vừa ngơi tay, lập tức Thiên Bình vung phi đao trúng bả vai mục tiêu.

-Đưa súng đây, đưa súng đây!

Nữ binh đưa súng đã nạp đạn cho Thiên Bình, cô chĩa súng thét lớn:



-Thằng chèo đò kia, mày còn động đậy ta sẽ bắn mày.

Dứt lời, Thiên Bình đứng trên mũi thuyền nổ súng ngay tức khắc. Viên đạn không trúng mục tiêu, nữ ninh lại đưa súng khác, Thiên Bình ngắm bắn cẩn thận nhưng chưa kịp khai hoả, người chèo đò nhảy ùm xuống sông. Thiên Bình quay súng sang bắn luôn người vừa b·ị t·hương.

Mấy con thuyền từ bờ Bắc chèo gấp sang bị Mông Đồng chặn lại, nhận ra Thiên Bình có mặt trên con thuyền nhỏ, quân sĩ thuyền Mông Đồng vừa bắn vừa lui dần vào bờ che chắn, không cho mấy thuyền của đối phương ập đến.

Thiên Bình lệnh cho nữ binh nhảy sang con thuyền đang chênh vênh giữa dòng nước canh chừng. Bọn Lê Phụng Hiểu thúc ngựa đến kịp, vớ vội thuyền bè trên bến chèo ra quây lấy.

-Tiểu nhân… tiểu nhân chỉ là một thầy lang, Công… Công chúa tha cho tiểu nhân.

Thiên Bình nói với Lê Phụng Hiểu:

-Bắt nốt kẻ dưới sông và giải ông thầy lang lên bờ.

Lê Phụng Hiểu tuân lệnh áp sát ông thầy lang, Thiên Bình bấy giờ mới bước sang thuyền tiến lại gần sờ tóc tai ông thầy, giật phăng chòm râu dưới cằm.

-Chào Sứ tướng Nguyễn Quốc Khánh, ngài đổi nghề làm thầy lang chữa bệnh gì đây? Ngài che mắt được quân ta nhưng ngài nhớ ta mà phải không? Chiều đó bên bờ Thiên Đức, Vạn Thắng vương đã nói gì với ngài?

Nguyễn Quốc Khánh im lặng. Lê Phụng Hiểu bèn hỏi:

-Thưa Hoàng hậu, nếu đây quả thật là Sứ tướng Vũ Ninh, thần nghĩ nên trừ hắn đi. Nếu ta giải về doanh, Vương nhân từ sẽ tha cho hắn, hắn còn sống là còn mầm hoạ. Kẻ này không dụng được.

Thiên Bình khẽ chau mày hỏi Phụng Hiểu:

-Vương có dặn bắt sống ông ta không?

-Dạ bẩm, Vương không dặn bắt sống, chỉ dặn đuổi bắt.

Thiên Bình hướng mắt nhìn về phía chân trời, những tia nắng cuối ngày sắp tắt, cô suy nghĩ giây lát, đoạn nói với Lê Phụng Hiểu:

-Mặt trời sắp lặn, chẳng tiễn cũ khó mà đón mới.

Dứt lời liền lệnh nữ binh chèo thuyền vào bờ. Bấy giờ Khánh mới thét lớn:

-Con ả khốn kiếp, chúng bay đừng đắc ý, sẽ có ngày họ Lý nhà ngươi tự chém g·iết lẫn nhau. Ta nguyền rủa các người.

Thiên Bình lên bờ, bỏ lại sau lưng lời mắng chửi không ngớt của Sứ tướng Vũ Ninh. Lê Phụng Hiểu chờ Thiên Bình quay ngựa đi mới ra hiệu cho binh sĩ kết liễu Nguyễn Quốc Khánh, táng Sứ tướng Vũ Ninh ngay gần bờ sông, không để nấm.

Nguyễn Quốc Khánh m·ất m·ạng, Vũ Ninh vương may mắn hơn khi thoát được sang bờ Bắc cùng nhóm thuộc hạ thân tín.