Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 239: Đến lượt ta!




Chương 239: Đến lượt ta!

Cao Mộc Viễn không biết thuỷ quân Thiên Đức kéo đến bao nhiêu, tất cả cũng do trời đầu tháng tối đen. Chỉ thấy hậu quân bên tả b·ị đ·ánh phá, lửa cháy bùng cùng những âm thanh chát chúa.

Cao Mộc Viễn có thù với quân Thiên Đức nhưng quân trợ chiến do Phạm Lệnh công Phạm Khải Ca thì không. Họ cũng chưa từng đối mặt với những thứ v·ũ k·hí thần sầu quỷ kh·iếp. Mà hậu quân của Cao Mộc Viễn lại chính là quân trợ chiến do Đông Giáp tướng quân Ngô Khách Chú chỉ huy.

Bọn Yết Kiêu đánh rất hăng, các Mông Đồng thuyền phụt hoả hổ xong lại nhắm thuyền đối phương mà đâm va để thuỷ quân dùng hoả hổ cá nhân bắn sang. Dù thuyền Mông Đồng ít nhưng nắm lợi thế bất ngờ và hoả khí lạ lẫm cận chiến, ưu thế vượt trội. Đông Giáp tướng quân Ngô Khách Chú chỉ còn cách thu quân về sau một quãng, mất 14 thuyền và hàng trăm quân sĩ còn lóp ngóp dưới sông.

Tiền công không được, hậu lại bị phá quấy, Cao Mộc Viễn nhận tin bộ binh đã thua chạy nên có phần lưỡng lự. Nếu không lui sớm, e số quân trấn đằng Tây kéo đến đông hơn sẽ càng bất lợi.

Cao Mộc Viễn nuốt giận cho khua chiêng thu quân. Quân Thiên Đức nghe chiêng liền được đà lấn đến chém g·iết không biết bao nhiêu mà kể. Trong ánh lửa cháy của những con thuyền neo hai bên cầu cảng, nhiều người thấy chàng trai đầu quấn khăn vàng tay đao tay khiên lẫn trong quân truy kích. Quân Tế Giang lắm kẻ phải nhảy xuống sông mà bơi hòng thoát c·hết.

Bấy giờ bọn Cao Lịch điên tiết cho khiêng hoả pháo liên hoàn lên tuyến đầu cho bắn hàng chục chum nhỏ dựng đầu đang cháy xuống sông. Quân sĩ chỉ cắt cử người canh pháo, còn đâu ai nhanh chân thì nhảy lên bất cứ thuyền nào ở gần mà đốt đuốc tìm những kẻ đang lặn ngụp dưới bến mà đâm chém.

Những tân binh đang nóng máu cũng lên cả thuyền to nhỏ, lấy được vài thuyền chả Tế Giang mà đốt đuốc truy lùng, diệt bất cứ kẻ nào mà họ phát hiện.

Trừ những kẻ đằng sau nhanh chân lên thuyền chạy mất, còn đâu quân trên cầu cảng hay vừa mon men lên bến đều không có ai b·ị t·hương, họ c·hết cả.

Duệ khi hay tin Chương gián tiếp ra lệnh tàn sát đối phương trong khi vài ngày trước đó còn cho đem tù binh, thương binh về thì lấy làm băn khoăn khó hiểu. Sau nàng hỏi, Chương đáp:

-Họ yếu đi thì ta mạnh lên, đánh cho bọn họ sợ, nghe mà kh·iếp vía, đốn một cây mà cứu cả khu rừng em ạ!

Quân thuỷ Tế Giang rút hãy còn trông thấy đuốc lập loè đằng xa, Yết Kiêu cập bến tham kiến Vạn Thắng vương, tạ lỗi vì đến muộn, vừa báo cáo tình hình của Sếnh xong liền nghe quân đến báo:

-Bẩm Vương!La Đình Kính dẫn kỵ binh kéo quay lại, đèn đuốc sáng trưng.

Chương nghe vậy khẽ lắc đầu thở dài mà rằng:

-Bọn họ chưa biết quân thuỷ rút chạy, thôi, đằng nào cũng một công chôn thây họ, chôn một lần đỡ tốn sức. Bến sông đành giao cho ông Triệu Quang Phục với anh em bên Ty Giao thông thu dọn vậy.



Nói đoạn Chương tuốt Thuận Thiên kiếm giơ lên cao và nói:

-Các người đều đã lập công rồi, lần này để ta làm tiên phong.

Dứt lời, Chương cầm lấy ngọn đuốc trong tay Thiên Bình chạy thẳng về hướng Tây, quân sĩ thét vang hết lượt rồi theo sau Chương.

Từ đầu cuộc chiến, Chương ngồi trên mái một ngôi nhà hai tầng vốn là tửu điếm, cơ bản thấy hết mọi việc trước sau, cộng thêm tin tức do nữ binh cận vệ liên tục báo cáo. Chương nhận định rằng bọn La Đình Kính đã thiệt nửa quân số, sĩ khí suy giảm mà lại còn dám đến đánh luôn chỉ có thể đã thêm quân cứu viện.

Quân cứu viện của Kính có được bao nhiêu và từ đâu mà đến? Khả năng thứ nhất là quân bản bộ của La Lệnh công, một đội quân cúng cụ tinh nhuệ nhiều lắm thì 2000, thêm đám vừa thất trận chừng 5000 nữa cũng chẳng quá 7000.

Khả năng thứ hai là nhạc phụ Lý An đã phá đại quân của La Đình Độ, quân ấy thua chạy mà kéo đến đây vớt vát một trận rửa mặt vì Hiến Doanh đang bị vây khốn. Theo Chương nghĩ thì khả năng thứ hai cao hơn khả năng thứ nhất. Và nếu thế, hai bọn thất trận hợp lại sẽ làm nên trò trống gì đây?

-“Với bọn thất trận thì đè đầu chúng mà đánh, đánh cho sợ mới thôi. Để xem sau đêm nay nhà họ La còn bao nhiêu quân đấu với ta”.

Chương còn có một cơ sở chắc thắng, ấy là anh đang có trong tay toàn bộ lực lượng mà không phải chia hai mặt. Một đội quân vừa đuổi được đối phương, men say chiến thắng sẽ bù lại mệt mỏi. Lấy quân đang thắng đánh với quân đang bại, phần thắng ắt sẽ nhiều hơn.

-Hiền tỷ, hiền tỷ, đó là Vạn Thắng vương phải không?

Trịnh Tú vẫn bá·m s·át gót Phất Ngân từ bấy đến giờ, có lẽ do Phất Ngân là người duy nhất Trịnh Tú biết.

-Đúng!

-Trông tuấn tú nhưng từ đầu trận chiến đến giờ sao tôi không thấy bóng dáng? Từ Đông sang Tây tuyệt nhiên không thấy kỳ hiệu.

Phất Ngân chợt dừng bước, thở dốc vài nhịp rồi bất thần túm cổ áo Trịnh Tú hỏi:

-Ngươi có ý nghi ngờ Vạn Thắng vương của ta ư? Ngươi muốn c·hết phải không?



Trịnh Tú vội buông khiên đao giơ tay lên nói:

-Không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ lấy làm lạ mà thôi. Ngài ấy thống lĩnh ba quân cớ sao không thấy xuất hiện để chỉ huy mà xong trận mới thủng thẳng đến.

Phất Ngân buông cổ áo Trịnh Tú ra, lườm một cái mới nói:

-Quân đông tướng mạnh sao ngài ấy phải bẩn tay với đám này, lúc xưa khi quân ít tướng mỏng, ngươi có biết ngài ấy đã làm gì không?

Trịnh Tú lắc đầu, Phất Ngân nói tiếp, giọng đầy tự hào:

-Một mình ngài ấy có thể hạ gục ba đến năm trăm tên địch mà không đổ một giọt mồ hôi. Ngươi nghĩ tại sao Vũ Ninh vương với Quảng Trí quân im hơi lặng tiếng bấy lâu nay? Chúng ta chỉ có năm nghìn quân khi đánh Siêu Loại, quân Siêu Loại đông hơn cả Tế Giang và bây giờ quân Siêu Loại chính là quân Thiên Đức.

-Sao có thể? Tôi chưa từng nghe cao thủ nào hạ được từng ấy người cả.

-Ta đã mất 1 năm cố gắng mới được nhận vào quân Thần Vũ. Ngươi tin hay không tuỳ ngươi nhưng sau này ngươi còn có ý bất kính với Vương của ta, ta sẽ g·iết ngươi. Mà không, bất cứ cô gái nào ở huyện Thiên Đức cũng sẵn lòng lấy mạng ngươi.

Dứt lời, Phất Ngân rảo bước đi mau cho kịp, Trịnh Tú đuổi theo giải thích:

-Hiền tỷ đừng nóng giận, tôi tuyệt không có ý đó mà.

-Ngươi không có ý đó thì tốt. Bây giờ ta phải theo Vương đánh bọn Tế Giang cho chúng biết, Vương sẽ dẫn đầu đấy.

Phía xa xa, Chương nhìn thấy hàng nghìn ngọn đuốc đang tiến đến gần. Anh tra kiếm vào vỏ, trở khẩu AK ra trước, kiểm tra qua một lượt rồi nói với Thiên Bình:

-Em mệt rồi, dễ thế này để anh chứ?

Thiên Bình phì cười, Lam Khuê và Uyển Như đứng cạnh bên cũng vậy. Uyển Như nói:



-Như này lại nhớ dạo chúng ta tập kích Bát Vạn. Này Khuê, đêm nay tính múa hay sát đây?

Lam Khuê cười mà rằng:

-Ngọn giáo này do chính tay nghĩa phụ làm cho em, nó chưa dính máu ai. Này chị Xuân, có thai hơn ba tháng đừng có chạy nhanh quá.

-Dì đừng nói thế, gần đẻ ta cũng đánh, đánh thế cho dễ đẻ.

Đoạn Xuân hỏi Chương:

-Thưa Vạn Thắng vương, mấy tháng nữa tôi hạ sinh đứa con này, ngài có thể ban cho nó cái tên Mạc Hiến Doanh được không?

Chương giật mình hỏi lại:

-Chị nói lạ, ông Diệu còn sờ sờ ra đấy.

-Ý tôi đã quyết, mong Vương thuận cho thì tôi mới yên lòng. Ả Vàng cũng sinh con, con của ả mang họ Trần thì đứa này tôi muốn nó mang họ Mạc để ngày sau khôi ngô tuấn tú, mình cao 6 thước đặng có nhiều vợ đẹp.

-Ông Diệu sẽ trách ta mất.

-Ông ta sợ tôi, Vương cứ yên lòng. Bây giờ tôi đứng trước giặc còn lão nằm cạnh th·iếp, tôi sẽ băm đám kia thành nhiều mảnh.

Thiên Bình đụng nhẹ vào tay Chương, Chương thở dài:

-Được rồi, con trai sẽ tên Mạc Hiến Doanh. Con gái… à… cánh đồng trước mặt là Kim Động, vậy con gái lấy tên Mạc Kim Động.

Bùi Thị Xuân bước ra, đưa tay trái bắt chéo lên ngực cúi đầu tạ ơn rồi lui về sau chỉnh đốn quân binh. Chương khẽ rùng mình thì thào với ba cô vợ:

-Lão Diệu này vuốt râu hùm có ngày ngủ dậy thiếu bộ ấm chén cho mà xem.

Ba nàng cười khúc khích mãi một hồi.

Gần cuối năm đó, bé gái tên Mạc Kim Động chào đời, nhận Vạn Thắng vương làm nghĩa phụ. Trần Văn Đạt tức Quang Diệu chẳng phản đối.