Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 228: Chuyện vợ chồng trẻ




Chương 228: Chuyện vợ chồng trẻ

Nửa đêm về sáng hôm ấy trời bắt đầu mưa lớn, càng về sáng thì gió càng gào thét mạnh. Nằm trong phòng thao thức mãi không ngủ được, Thiên Bình nghe những giọt mưa rơi lộp độp xuống mái ngói mà giật mình thon thót. Cô trở dậy vặn to đèn dầu ngó qua chấn song, nhìn những bóng cây trước khoảng sân đang nghiêng ngả theo từng cơn gió.

-“Sao anh ấy có thể đoán trước thiên tượng chứ? Ăn may chăng? Cơn mưa ơi mày hại ta rồi”.

Thiên Bình đi qua đi lại gần thư phòng, nữ binh cận vệ bảo rằng Duệ ở trong đó từ tối hãy chưa ra.

-Lúc Vương về mặt có hằm hằm không? Ta nghe hồi tối Vương không ăn.

-Chúng em không thấy Vương giận gì, nét mặt có phần đăm chiêu và ít nói hơn một chút.

-Như vậy là rất giận ta.

Bỗng trong phòng có ánh đèn vặn nhỏ, Duệ hé cửa bước ra, Thiên Bình chạy đến thì thào:

-Còn giận em không?

Duệ khép cửa cẩn thận, kéo Thiên Bình ra một góc thì thào:

-Còn một lần như vậy nữa thì em ở nhà trông con.

Thiên Bình nói cứng:

-Chắc giận nên nói vậy chứ em ở nhà lấy ai cầm quân?

Duệ lắc đầu ngao ngán:

-Em không đi còn có chị Xuân hoặc chọn bất cứ ai cũng được cả. Em làm anh ấy mất mặt trước ba quân tướng sĩ, nếu thực anh ấy là Vương như kẻ khác là mất đầu như chơi.

-Em là vợ anh ấy mà.



-Thế càng phải giữ mặt mũi cho chồng. Đấy, bây giờ trời mưa gió sấm chớp đùng đùng, chị phải hiến tấm thân này mệt lắm, chị về ngủ đây.

Duệ toan đi, Thiên Bình kéo lại.

-Bây giờ em phải làm sao, chị bỏ em đi lúc này còn gì là tình nghĩa.

-Lúc vùng vằng sao không nghĩ thế? Giờ anh ấy ngủ rồi, đừng có mò vào lại hỏng chuyện.

-Thế em phải làm sao?

Duệ ghé tai Thiên Bình bày cách rồi cầm đèn trở về phòng, quắp Lâm Uyển Như đánh một giấc cho tới sáng sau một hồi lao động mệt nhọc.

Chương thức giấc khi trời tảng sáng, bên ngoài vẫn mưa như trút nước. Anh chàng khẽ cười đắc ý, tự ngẫm bản thân chó táp phải ruồi. Mưa nên tiết trời hơi lạnh, Chương với tay lấy áo khoác lông vũ choàng lên vai, tính rằng đánh răng rửa mặt xong sẽ đến thành Luy Lâu. Chàng vừa đẩy nhẹ cửa toan bước ra thì giật mình kinh hãi khi nhìn thấy Thiên Bình đang quỳ gối trước cửa, tóc dính mưa, vai áo thấm nước mưa hắt vào.

-Em… em làm cái gì thế này? Mau đứng dậy!

Nói đoạn chồm tới kéo Thiên Bình đứng lên, cô nàng níu lại nói rằng:

-Em sai rồi, chồng hãy tha lỗi cho em. Em còn khờ dại, có gì không hay không phải hãy vì yêu thương em mà bỏ qua. Sau này em sẽ không khiến chồng em mất mặt như vậy.

-Được rồi, được rồi, đứng lên có gì từ từ nói.

Đoạn Chương quay sang nói với hai nữ binh cận vệ canh giữ bên cửa dường như đang cố nhịn cười và nói:

-Còn đứng đấy làm gì? Sao lại để cô ấy quỳ như thế? Ta dặn bao lần rồi. Mau đi lấy y phục khác để cô ấy thay, mau lên chứ.

Hai nữ binh cận vệ dạ ran rồi mau chóng lủi đi, tiếng cười khúc khích của họ lẫn trong tiếng mưa nên Chương không nghe được. Chương dìu Thiên Bình đứng lên, đưa cô vào phòng, bộ dáng vô cùng ân cần, giọng nhỏ nhẹ:

-Trời mưa gió như thế em ở ngoài ấy ngấm lạnh nhỡ ốm thì sao? Lần sau đừng có dại như vậy, có gì gặp nhau rồi nói chứ.



-Em sợ anh ghét không thèm nói chuyện với em nữa nên em không dám.

-Sao có thể, sao anh lại ghét em được.

Chương lấy khăn lau vội tóc cho Thiên Bình, cô nàng giả vờ rét run khiến Chương thêm xót xa. Nữ binh đem y phục đến, Chương bảo khép cửa lại, tự tay thay y phục cho vợ.

-Hôm qua em thật bậy bạ, trước mặt ba quân lại làm anh khó xử, càng ngẫm em càng thấy mình đáng giận. Anh phải phạt em thật nặng cho em chừa nhưng đừng ghét bỏ em.

-Không ghét bỏ, không ghét bỏ. Biết sai rồi chuyên tâm sửa là được.

Thiên Bình ôm chặt lấy Chương, giọng nũng nịu:

-Đêm qua em không ngủ được, cứ lo anh không thèm nhìn mặt em nữa, em sợ lắm.

Chương vỗ lưng an ủi:

-Toàn nghĩ lung tung, thôi em ngồi đây để anh bảo các cô ấy đem thức ăn sáng đến ăn cho ấm bụng.

Nhìn Chương tất tả chạy ra cửa hối thúc nữ binh mau đem thức ăn đến cho Thiên Bình mà cô nàng phải tự véo da thịt thật đau để không bật cười mãn nguyện. Quả nhiên người đàn ông trước mặt quá nuông chiều cô và cô cũng tự nhủ bản thân cần chú ý hơn nữa trong lời ăn tiếng nói, cử chỉ trước bàn dân thiên hạ. Hạnh phúc mong manh, bà Dung từng nói với Thiên Bình rằng nếu có ngày trở thành mẫu nghi thiên hạ, vợ chồng gặp nhau không phải cứ muốn là được. Bỗng đâu Thiên Bình muốn khoảng thời gian như thế này kéo dài thêm ra.

Bà Dung nghe chuyện con gái, cả đêm không ngủ được vì lo lắng, sáng sớm đã tất tả đến Lý phủ xem tình hình. Từng là Quý phi, phép tắc trong cung bà nắm rõ nhưng Chương lại chẳng áp dụng những thứ ấy ở nơi này. Tuy vậy bà Dung biết, con gái là Hoàng hậu, là chính thất của Vương một cõi mà cư xử không khéo léo dễ để điều tiếng không hay trong quân.

Duệ đón bà Dung, ghé tai thì thào nói dăm câu ba điều, bà Dung thay đổi nét mặt, đoạn nói:

-Chúng bay làm vậy mà để Vương biết thì… xưa ta trong cung mà bỡn mặt Hoàng thượng kiểu đó thì phần đời còn lại ở Lãnh cung mà xám hối.

Duệ tặc lưỡi:

-Cũng là bất đắc dĩ mà mẹ, yên cả rồi.



-Thế nó đâu?

-Đang õng ẹo trong thư phòng ạ.

-Thật chả ra thể thống gì, mau đưa ta đi gặp nó. Con dại cái mang, không bảo ban ngày sau nó bôi xấu mặt Vương thì ta còn mặt mũi nào với tiên vương cơ chứ.

-Cái gì hả mẹ?

-À không, mau đi.

Bà Dung đến, thấy con gái và con rể đang ngồi ăn chung với nhau, như chưa hề có giận hờn thì trong bụng lấy làm mừng lắm. Song bà cũng đủ khéo để biết phải làm gì, bà bắt con gái quỳ xuống trách mắng một hồi. Thiên Bình một dạ hai vâng, ra vẻ hối lỗi lắm. Chương phải nói đỡ cho vợ, tự nhận lỗi về mình rằng thì là do Chương không nói rõ nên Thiên Bình hiểu nhầm mới thành ra như vậy.

Bà Dung nguôi giận, quay ra nhận lỗi với Chương, hứa xong việc quân sẽ đem Hoàng hậu về giáo huấn. Sau đó, bà Dung ở lại chơi với Lý phu nhân, vui đùa cùng đám trẻ mãi cho đến chiều khi trời ngớt mưa mới đội nón ra về cùng mấy cô gái.

Thân từng là Quý phi tiền triều, nay danh nghĩa thân mẫu của Hoàng hậu nhưng chất dân dã đã ngấm dần vào máu của bà Dung mất rồi.

Phạm Tu cùng bọn Quang Phục, Đoàn Thượng cười vang khi nghe bà Dung thuật lại đầu đuôi chuyên cặp vợ chồng trẻ mang danh Vương - Hậu.

Số là Duệ bày cho Thiên Bình khổ nhục kế, nấp bên ngoài chờ Chương tỉnh giấc liền chạy đến cửa quỳ gối. Nữ binh cận vệ dùng một xô nước đổ từ đầu xuống lưng làm ra vẻ đã quỳ cả đêm. Chương yêu vợ, cuống quýt nên không nhận ra, chứ bình thường chỉ cần kiểm tra mu bàn chân của Thiên Bình là vỡ lở hết cả.

Phạm Tu nói:

-Âu cũng là cái duyên vợ chồng, chúng yêu thương nhau là cái phúc cho dân. Nhưng mà đúng, xong việc phải đưa Hoàng hậu về giáo huấn lại một chặp. Vạn Thắng vương của chúng ta thương vợ nhưng còn tái diễn như thế e là Thiên Bình sẽ ở nhà chăm con thật đấy. Dặn mọi người đừng có hé răng chuyện dối gạt Vương, xem như chúng ta không hay biết gì. Giả tỉ lúc mặn nồng chúng phun ra sự thật thì đám già chúng ta ê mặt.

Ba người còn lại đều đồng tình, xem như chẳng biết chuyện gì.

Ngay sau bữa sáng, Thiên Bình lấy ngựa phi đến thành Luy Lâu trong cơn mưa nặng hạt. Sau chừng ba canh giờ trời đổ mưa lớn, nước sông Dâu nhất thời dâng cao. Nhìn sóng không ngừng đánh oàm oạp vào bờ cỏ, một cành củi khô dập dềnh cùng chiếc lá, bất giác Thiên Bình cười một mình.

Tập hợp tướng sĩ trong thành, Thiên Bình đứng lên nhận lỗi vì thái độ không đúng với Vương và quân sĩ chiều ngày hôm qua. Thiên Bình nói rằng bản thân đã tự quỳ gối tạ lỗi thể hiện ăn năn và được Vạn Thắng vương chấp nhận, tha thứ. Thiên Bình hứa trước ba quân tướng sĩ từ nay về sau sẽ không có những chuyện như vậy nữa. Tự kiểm điểm, phạt ba tháng lương sung quỹ khen thưởng của quân Thần Vũ.

Quân sĩ Thiên Đức đều còn trẻ, xưa nay biết Vạn Thắng vương nuông chiều vợ, thương quân sĩ nên chẳng ai bàn ra tán vào. Ai chẳng có lúc sai, nhất là những người còn trẻ như bọn họ. Sai không đáng sợ, đáng sợ là không biết sai ở đâu mà thôi.

Hơn nữa, trời đổ mưa lớn y lời Vạn Thắng vương dự liệu khiến ba quân tin Chương đích thị là con trời, thông tỏ thiên văn, biết trước tương lai. Một đồn mười, mười đồn trăm, mỗi người lại thêm mắm dặm muối một ít thành ra Vạn Thắng vương trong suy nghĩ của những người chưa giáp mặt chẳng khác nào thần nhân. Còn như ba quân, họ thêm tin tưởng vào nhiệm vụ sắp tới.