Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 227: Điềm dữ




Chương 227: Điềm dữ

Chiều ngày 16 tháng 2, đồ rằng quân Tế Giang đủ thời gian điều động binh mã từ các nơi về đối phó và Lý An cũng đã dựng trại xong xuôi. Chương làm lễ xuất quân tại bến Diên Ứng. Thiền sư Sùng Phạm vừa cúng tế xong, mời Chương dâng hương. Chương mới cắm năm que hương xong hãy còn chưa kịp vái lạy thì đột nhiên cột buồm của Xa Hải 026, soái thuyền treo kỳ hiệu Thần Vũ quân và Đại Thắng Hoàng hậu gãy ngang.

Trời quang mây tạnh lại không có lấy một ngọn gió!

Chương thất kinh, mồ hôi túa hai bên thái dương, bụng dạ bồn chồn không yên. Thiền sư Sùng Phạm đến bên cạnh nói nhỏ:

-Vạn Thắng vương, lão nạp cho đây là điềm không lành, nhất định không thể xuất chinh.

Chương đưa tay quệt mồ hôi, khẽ cúi đầu cảm tạ Thiền sư. Anh quay nhìn về hướng Tây suy nghĩ mông lung, ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy mây màu trắng sữa giăng kín, hoàng hôn chuẩn bị phủ bóng có màu xanh lục nhạt, bất giác Chương gọi Trần Minh Dũng, Trưởng phòng Liên lạc đến và bảo:

-Em lập tức truyền tin cho Tổng Tư lệnh chiến dịch, đề phòng mưa lớn, có thể bão tràn vào, nhắc anh em neo thuyền bè, chằng buộc lều trại cẩn thận, chú ý lương thảo.

Minh Dũng toan chạy đi, Chương gọi giật lại dặn thêm:

-Đề phòng địch lợi dụng mưa gió tập kích, bọn họ thuận sông nước hơn, nói với Tổng Tư lệnh chỉ thủ không đánh nếu quả có mưa lớn.

Thiền sư đứng bên nghe vậy cũng nhìn trời mây, đoạn hỏi Chương:

-A di đà Phật, Vạn Thắng vương, ngài còn biết xem thiên tượng ư?

Chương cười mà rằng:

-Bạch thầy, con chỉ dựa vào vốn hiểu biết ít ỏi mà thôi.

Thiền sư Sùng Phạm kinh ngạc:

-Hiểu biết ít ỏi? Mô Phật, Vạn Thắng vương chớ khiêm tốn, lão nạp cũng biết chút ít thiên tượng nhưng sao không nhận ra có sự lạ gì?

-Bạch thầy, chỉ là trực giác mách bảo con chứ không có căn cứ nào.

Điều này Chương nói thực, đây chỉ là cảm nhận của riêng anh mà thôi.

Chương tạm thời huỷ bỏ xuất quân, hạ lệnh thuyền bè neo trên sông chú ý chằng buộc cẩn thận, tạm dừng vận chuyển gạch, đá dăm, đá hộc lên thuyền chờ lệnh mới

Thiên Bình có ý không bằng lòng, vùng vằng bỏ về Lý phủ, quân sĩ nhốn nháo không rõ đầu đuôi ra sao. Chương gọi bọn Cao Lịch, Dương Cát Lợi, Đinh Công Tráng, Phạm Thị Thanh, Phạm Kim Huệ, Bùi Thị Xuân, Lý Kế Nguyên đến và bảo:



-Các người hẳn cũng tận mắt thấy cột buồm treo kỳ hiệu gãy đôi dù trời không có gió chứ? Cứ cho là vì mục mà gãy nhưng hãy nhìn lên trời, đằng Tây kia kìa, ta đồ rằng trong hai ngày nữa sẽ có mưa lớn, gió to. Hãy truyền lệnh binh sĩ tạm nghỉ ngơi, chúng ta chỉ hoãn chứ không huỷ.

Thiền sư Sùng Phạm nói thêm vào:

-Vạn Thắng vương xưa nay liệu việc như thần, ngài đã thấy không yên tất có chuyện. Hôm nay không đẹp ngày thì còn mai nữa, không đi đâu mà vội.

Quân sĩ tất nhiên sẽ nghe theo Chương mà không thắc mắc, có lẽ điều khiến họ thắc mắc là chủ tướng của họ, Thiên Bình, giận dỗi bỏ về.

Phạm Tu, Quang Phục, Đoàn Thượng thấy tất cả nhưng đều im lặng. Họ thực cũng muốn xem Chương sẽ xử trí mọi việc ra sao. Triệu Quang Phục nói nhỏ:

-Mặt không biến sắc, giọng vẫn ôn tồn, tuyệt không tỏ ra nao núng. Tả Đô đốc, ngài thấy sao?

Phạm Tu gật gù:

-Dù trong lòng có kinh sợ cũng phải tỏ ra bình thường, không nao núng. Bậc đế vương xưa nay đều vậy, có điều… tối nay bão tố sợ là sẽ nổi lên trong Lý phủ.

Đoàn Thượng lên tiếng:

-Theo hai ngài, lệnh ông hay cồng bà sẽ thắng? Ta cược cho Đại Thắng Hoàng Hậu.

Triệu Quang Phục nhếch miệng cười:

-Ông biết rượu nào ngon chứ nhìn người còn phải rèn thêm.

-Ông nói vậy là ý gì? Muốn móc họng tôi mới chịu à?

-Chả ý gì, ban nãy Hoàng hậu phăm phăm bỏ về, ông có nhìn nét mặt của Vạn Thắng vương không? Ông nên nhớ, kẻ cầm quân như chúng ta về nhà chiều vợ là muốn yên cửa nhà, cũng chẳng mấy khi chúng ta ở nhà. Nhưng đây trước ba quân tướng sĩ, làm vậy là mất mặt Vạn Thắng vương, đừng có dại mà vuốt râu hùm. Kẻ cầm vạn quân chưa bao giờ hiền lành, chỉ là họ không muốn mà thôi.

Thấy hai ông sắp già lời qua tiếng lại nhức đầu, Phạm Tu bèn nói:

-Thôi đi, đây cũng là dịp xem Vạn Thắng vương tề gia như nào. Các ông nên tính xem liệu có mưa gió thật không.

-Ừ nhỉ! - Đoàn Thượng ngó nhìn trời. - Rõ là trời quang đãng, tuy có oi ả một chút, mưa thì mưa nhưng liệu có mưa lớn đến nỗi phải hoãn binh không?

-Thực hư phải chờ. - Triệu Quang Phục nói. - Nhưng xuất quân mà kỳ hiệu gãy thi ngưng là phải, điềm không lành.

Sắp xếp xong xuôi, Chương thúc ngựa nhắm hướng trại Nguyệt Đức mà đi. Phạm Tu nói:



-Nếu hai, ba hôm nữa thực trời mưa gió lớn thì Vạn Xuân này sẽ sớm là của họ Mạc.

Triệu Quang Phục và Đoàn Thượng gật đầu đồng tình.

Lý An nhận tin Vạn Thắng vương hoãn xuất binh vì xem thiên tượng thấy sự lạ, trong lòng lấy làm nghi hoặc. Tuy nhiên, nhiều năm làm Sứ tướng, Lý An vốn quen việc mọi sự thay đổi vào phút chót, việc nhà binh không phải cứ tính sao làm vậy mà còn tuỳ cơ ứng biến. Lý An hạ lệnh cho quân đề cao cảnh giới, kiểm tra lều trại, lương thảo, di chuyển các thuyền tránh sóng gió có thể ập đến, chờ lệnh mới.

Phạm Cự Lượng, Yết Kiêu và Trương Văn Long, Lê Quý Ly hỏi Lý An việc hoãn xuất quân ở thành Luy Lâu, Lý An chỉ đáp:

-Vạn Thắng vương xem thiên tượng thấy sắp có mưa gió lớn nên tạm hoãn.

Cự Lượng và Yết Kiêu không hỏi thêm, Trương Văn Long và Lê Quý Ly bán tín bán nghi ra ngoài lều nhìn trời ngó mây song chẳng thấy gì khác lạ. Trương Văn Long hỏi Phạm Cự Lượng:

-Vạn Thắng vương biết thuật chiêm tinh sao?

Cự Lượng khoanh tay nhìn trời tắt nắng, đáp:

-Việc của thần nhân người phàm nào có biết, tôi theo Vạn Thắng vương bấy lâu đã thấy nhiều sự lạ, ngài ấy chưa sai bao giờ nên tôi cũng tò mò lắm. Đành chờ xem sao.

Chương đến làng Nguyệt Đức gặp thân phụ của Nguyễn Lạc Thổ và Nguyệt, căn dặn họ rằng trời mưa lớn nước sông có thể dâng cao, phải cẩn trọng n·gập l·ụt.

-Nếu trời mưa hai ngày liên tiếp, em nhắm tình hình nhờ bà con trong làng nấu cơm nóng canh ngọt chuyển đến trại quân. Anh em ngoài đó không đói nhưng trời mưa lạnh, có nắm cơm từ hậu phương sẽ ấm lòng.

Chương dần tin rằng sắp có bão, anh chẳng hiểu niềm tin đó lấy ở đâu ra.

Chương về đến Lý phủ khi đèn đã thắp, anh chàng không ăn cơm mà vội vào thư phòng lấy những ghi chép cũ về thời tiết.

Trên trời có vẩy tê tê

Là mưa sắp sửa kéo về nay mai.

Trong đống ghi chép cũ có hai câu này, bầu trời chiều nay quả thực giống như vậy, chưa kể các ngọn cây không hề lay động.

-“Mình nhớ ở nhà bão thường đến vào mùa hè hoặc cuối hè. Những năm trước ở đây cũng thế, từ đầu năm đến tháng 5 chỉ có mưa phùn mà thôi”.



Chương chong đèn xem lại báo cáo của Lý An gửi về kèm theo bút tích của bọn Yết Kiêu, Cự Lượng. Có tiếng cửa mở, Chương ngẩng đầu lên nhìn thấy Duệ bê vào một khay có bát cháo hãy còn nóng hổi.

-Công việc còn nhiều, anh tạm nghỉ ăn bát cháo đã.

Chương kéo một cái ghế để Duệ ngồi, hít một hơi tươi cười bảo:

-Cháo gà sao? Em nấu hả?

-Còn ít nước luộc gà em để sẵn từ tối, anh không ăn cơm nên em nấu bát cháo.

-Anh không ốm đau gì, do còn vài việc chưa yên nên chưa thấy đói mà thôi. Con trai anh đã ngủ rồi à?

-Nó với Mai Lan, Thiên Kim ngủ cùng bà hết lượt, trộm vía, chúng nó đứa nào cũng quấn ông bà nên chúng em ngơi tay.

Chương húp cháo ngon lành, một hồi sau Duệ mới thỏ thẻ:

-Hồi chiều Thiên Bình làm thế là không phải, em cũng giảng giải cho Thiên Bình hiểu. Anh đừng để bận lòng những việc ấy, sau này không có những việc tương tự thế đâu.

Chương tập trung ăn cho xong, lau miệng thơm vợ một cái thay cho lời cảm ơn. Anh ấn Duệ ngồi yên tại chỗ, tự rót nước uống.

-Còn có lần sau nữa ư? Anh nghĩ có khi nào do anh chiều chuộng quá mà sinh hư không? Trước mặt ba quân tướng sĩ, nếu có gì chưa hài lòng thì về nhà nói, còn lần sau như vậy anh sẽ để cô ấy ở nhà trông nom đám trẻ. Anh không nói hai lời đâu.

Duệ bước đến cạnh, nói nhỏ:

-Em sẽ nói với Thiên Bình, thôi anh đừng giận nữa.

-Chúng ta đã là bố mẹ cả rồi, không thể cư xử kiểu trẻ con như thế. Thiên Bình làm vậy chẳng khác nào coi anh không ra gì, quân sĩ nhìn vào còn ra thể thống gì. Thứ nữa, chẳng phải anh không muốn xuất binh mà có sự lạ cần phải xem xét lại. Anh làm vậy cũng là lo cho vợ con chứ nào phải anh bàn lui.

Duệ thỏ thẻ thêm một hồi, thổi tắt đèn trong phòng hạ hoả giúp chồng.

Lũ trẻ mục đồng Thiên Đức thi thoảng hay hát:

Trên trời có vẩy tê tê,

Vương ta bốn vợ chả chê vợ nào.

Chiều nay cờ gãy gió gào,

Vương trông thiên tượng thu bào khua chiêng.

Luy Lâu thành đó nghiêng nghiêng,

Bà Thiên quay gót lối riêng mà về.