Chương 156: Mục tiêu thành Bát Vạn
Chương đặt khẩu cối 60mm xuống nơi bằng phẳng, kéo càng chữ A hết cỡ, mở nẫy thăng bằng, chỉnh súng ngay ngắn, khoá nẫy thăng bằng lại. Tất cả thao tác Chương làm rất chậm và cẩn thận, không tránh được hồi hộp vì hàng chục cặp mắt đang dõi theo từng cử chỉ, động tác của Chương dưới ánh trăng nhàn nhạt, cậu tỏ ra bình tĩnh nhất có thể.
Chương nhớ tầm bắn hiệu quả của súng cối 60mm tối đa khoảng 5 cây số, giờ quy đổi mục tiêu chừng hai dặm sẽ được khoảng 1,1 cây số.
Chưa từng là quân nhân, chưa từng được cầm thứ đạn này vậy mà giờ Chương phải bắn thật. Chương không biết cách ngắm bèn dùng cách thủ công. Cậu chỉnh nòng súng một góc khoảng hơn năm mươi độ, sẽ chỉnh lại sau quả đạn đầu tiên nếu gần quá.
Phần đuôi đạn cối có bốn ký kiệu, Chương biết đó là bốn chế độ nổ khác nhau song không rõ ý nghĩa đành bắt đầu bằng chế độ DLY (delay - chạm đất nổ sau khoảng 1 giây)
-Chúng ta có 6 lượt, mọi người nên nằm phía sau. Chờ đội giả trang quay lại thì bắt đầu.
Ba cô gái nằm rạp xuống cạnh chỗ Chương ngồi, cậu dùng bật lửa xem lại một lượt. Thiên Bình hỏi:
-Em thấy anh có vẻ không tin vào thứ này?
-Thứ này rất khủng kh·iếp và… anh thực sự chưa được phép dùng nhưng… kệ đi, thành Bát Vạn lớn thế kia, chỉ cần thứ này rơi vào trong là được.
-Những hai dặm.
-Thứ này bắn xa được mười dặm như anh đã được các thầy của anh nói.
Chừng một khắc sau, Nguyệt dẫn Thái Hương và đội giả trang đến nơi, đuốc đã được dập tắt. Chương hít một hơi thật sâu, cùng lúc ấy Thiên Bình, Lam Khuê và Uyển Như cùng đặt tay lên người cậu, vài người khác cũng vậy. Thiên Bình thì thào:
-Tất cả đều tin ở nơi anh.
Chương khẽ gật đầu bò lên phía trước, ngồi xổm, hít thêm một hơi nữa, thả quả đạn.
-Phạch!
Âm thanh na ná như vậy vang lên, chả ai thấy gì, chỉ có mùi thuốc súng thoang thoảng trong gió. Chương căng mắt nhìn về phía thành Bát Vạn nơi xa, miệng lẩm nhẩm đếm đến tám, có âm thanh vọng lại vọng lại từ nơi ấy. Cậu quay lại nói với mọi người:
-Bắn trúng vào trong thành rồi.
Như thể trút được gánh nặng tựa ngàn cân trên vai, Chương chỉnh đạn, thả quả thứ hai, nhẩm đếm đến sáu kể từ lúc đạn rời khỏi nòng thì nghe t·iếng n·ổ.
Chương hạ nòng cối xuống một chút xíu, thả thêm quả đạn thứ ba và thứ tư. Sau cùng, hạ thấp nòng thêm một phân, thả hai quả đạn cuối cùng. Đạn rơi trong thành Bát Vạn có trúng ai hay trúng nơi đâu không biết nhưng trên tường thành có thêm hàng trăm ngọn đuốc, quân lính đang nhốn nháo.
Sáu t·iếng n·ổ phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của buổi đêm. Chương thầm nghĩ chỉ có thần linh trợ giúp mới được kết quả như vậy.
Bọn Chương bắt đầu rút về hướng Nam thêm vài chục trượng, quân doanh đốt đuốc sáng rực, quân lính túa ra phía cổng trại nhìn về hướng thành Bát Vạn.
Các cô gái đưa cho các chàng trai khăn vấn đầu màu vàng để buộc nơi cánh tay rồi tất cả âm thầm tiến sát phía sau doanh trại, nơi ấy tối hơn. Quan sát động tĩnh trong chốc lát, cả bọn cùng nhau khiêng mấy cự mã ra chỗ khác lấy lối vào.
Trại có hơn hai chục lều xếp thành hai hàng đối xứng. Kẻ nào còn ngủ mê mệt ở trong lều đều không còn cơ hội tỉnh giấc. Tất cả đều diễn ra trong tĩnh lặng.
Chương cùng hơn bốn chục người ngồi nấp giữa các lều chờ nữ binh phóng hoả mấy lều ở cuối trại rồi hô hoán. Hơn ba chục kẻ ngoài cổng trại nhanh chân chạy vào trước liền trở thành bia của hơn bốn chục nỏ Liên Châu, hầu như tất cả đều bị dính tiễn vào lưng.
Những kẻ chạy vào sau chưa kịp phản ứng thì hai chục chàng trai vận y phục giả trang cùng nhảy ra khiến đối phương bất ngờ chưa rõ địch ta đã bị hạ dễ dàng, phần đa đều không vận giáp, dù mỏng. Bắn xong, hai chục chàng trai này cắm đầu chạy xuống phía cuối trại, nhiều kẻ vội xách đao hò hét đuổi theo. Bấy giờ bọn Thiên Bình mới ra tay từ phía sau bằng cả phi đao lẫn tiễn.
Chương nhảy ra giữa lối đi rộng quét luôn một băng AK, trở đầu băng thứ hai hạ thêm gần chục người nữa trước khi chuyển sang bắn từng viên một. Hơn ba chục kẻ chậm chân, tay không tấc sắt chạy biến luôn vào màn đêm.
Các ngọn đuốc được nhúng vào chảo dầu phóng hoả đốt trại. Chương túm được hai kẻ b·ị t·hương, nháy mắt ra hiệu, Thiên Bình cho lôi hai kẻ này xuống cuối trại, chỗ lối vào ban nãy. Chương ngồi xuống, túm cổ một tên hỏi:
-Trại này ai là đầu lĩnh?
-Tướng… tướng… Quách Nhĩ ạ mà… mà ông ấy… nằm kia.
Chương trợn mắt:
-Ông đây chính là Mạc Thiên Chương chủ tướng quân Thiên Đức đêm nay sang thành Bát Vạn, nhìn cho rõ mặt ông. Ông cho hai chúng bay sống để nhắn với Vũ Ninh vương và Nguyễn Quốc Khánh, dám lật mặt với ông thì ông sẽ san phẳng thành Bát Vạn, lấy thủ cấp kẻ tráo trở. Nhìn rõ mặt chưa?
Chương vớ lấy cây đuốc soi tỏ mặt, nói thêm:
-Bảo Hoàng Ngưu, ta tha c·hết cho một lần rồi còn cả gan đánh bọn ta, để xem hắn có mấy lá gan, lần sau để ta gặp thì đó là ngày giỗ của hắn. Hãy nhớ, ta chính là Mạc Thiên Chương, là bóng ma của các người.
-Anh ơi mau đi thôi, quân đã đến làng Đa Hội.
Lam Khuê kéo Chương dậy, cả đám cầm mấy ngọn đuốc nhắm hướng Bắc chạy luôn, được vài chục trượng ném đuốc xuống ven đường, nhảy xuống ruộng đánh một vòng cung nhắm hướng Nam. Bỏ lại quân doanh đang cháy bừng bừng sau lưng.
Trăng lạnh thượng tuần toả thứ ánh sáng dịu nhẹ soi đường cho hơn sáu chục người thành hai hàng dọc chạy nối đuôi nhau. Chạy mệt thì đi bộ để thở rồi lại chạy, chạy để sống, mệt cũng phải cố.
Chạy như vậy chừng gần một nén hương thì phải dừng lại thở. Tất cả cùng động viên nhau cố thêm một chút. Thực ra… chỉ có Chương là đuối nhất, sức bền của cậu hình như chỉ bằng cô gái nhỏ Thái Hương. Chẳng người nào phàn nàn, ai cũng biết chủ tướng của họ khác nào nho sinh.
Vừa đi vừa chạy thêm một khắc nữa mới thấy quân doanh của Phan Văn Hầu thấp thoáng đằng xa. Chương dừng lại để thở, tranh thủ nói với quân sĩ:
-Các cậu đang ăn vận giống quân của lão Khánh, hãy còn khoẻ, cắt về hướng Đông phao tin thành Bát Vạn bị t·ấn c·ông, trại của Quách Nhĩ bị quân Thiên Đức đánh úp phóng hoả, mau về ứng cứu. Làm… làm cho giống thật vào. Ta chờ ở kia.
Hai chục quân Thiên Đức bỏ lại nỏ Liên Châu xách đao chạy biến vào bóng đêm. Lam Khuê và Thiên Bình dìu Chương đến gò đất phía trước, Chương nằm thở phì phò.
-Còn yếu hơn cả bọn em, thật xấu hổ!
Thiên Bình vuốt tóc cho Chương, phì cười.
-Bọn em cái gì cũng giỏi, anh chịu thua. Nguyệt đâu rồi.
-Em đây ạ.
-Dẫn theo hơn chục cô dò đường trước, hãy cẩn thận.
Nguyệt đi rồi, Chương bảo nữ binh đem B41 đến, gắn sẵn một viên đạn, vừa thở vừa nói với nữ binh:
-Thứ này tầm bắn tối đa trăm trượng, gần hơn thì tốt, bắn thẳng, chỉ có hai quả nên ta cần mục tiêu có giá trị, mau tìm xem nên bắn mục tiêu nào, đừng có lại gần. Giờ này ta không muốn thiếu ai.
-Vâng!
Tất cả đi gần hết, Chương lại nằm ra để thở trong khi ba cô gái và Thái Hương ngồi gần bên tủm tỉm cười suốt.
Bọn Nguyệt quay trở lại trước tiên, báo rằng từ chỗ Chương đang nằm đến bờ sông chỉ còn chưa đầy hai dặm. Nguyệt để mấy nữ binh ở lại quan sát thêm vì tối trời không rõ vị trí của quân Thiên Đức.
Hai chục chàng trai trở lại không thiếu một ai, họ phải đánh vòng cung nên hơi lâu. Báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ vì quân ở thành Bát Vạn đã đến báo trước. Nguyễn Quốc Khánh cho quân nhổ trại rút về thành.
Chừng một khắc sau nữ binh thám thính mục tiêu quay lại báo rằng chỉ có trại ngựa là giá trị nhất. Chương bảo mọi người tạm nghỉ chờ đến khi những nữ binh theo Nguyệt về đủ mặt báo cáo tình hình.
Một nữ binh khẳng định, dựa theo tháp canh và bờ tre bên kia sông, nơi quân Thiên Đức đổ bộ chỉ cách khoảng hơn một dặm về hướng Đông.
-Sao em chắc? - Chương hỏi.
-Dạ… dạ…
Cô ngồi cạnh đáp thay:
-Người nó có ý là quân canh trên tháp ấy, nó hay ra đó ngồi nên nhớ, thưa chủ tướng.
-Ta về được bờ Nam thì em phải dẫn anh ta đến trình diện. Ta sẽ trọng thưởng. Ta sẽ tác hợp cho, chỉ cần em muốn.
Đoạn Chương quay sang nói với Thiên Bình:
-Sau này trên đỉnh tháp canh phải làm số thứ tự em nhé.
Thiên Bình gật đầu đồng tình.
Chương họp lại một lượt, quyết định khi trời tờ mờ sáng cả đội hơn sáu chục người sẽ hành động.
Theo kế hoạch liều lĩnh, bọn Chương sẽ phóng hoả một số lều ở rìa quân doanh, chạy cắt mặt hướng về quân Thiên Đức. Cờ không mang theo, số vải màu vàng dùng quấn trên đầu các nữ binh được đem buộc vào ngọn giáo của Lam Khuê.