Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 150: Lão tướng đốc chiến




Chương 150: Lão tướng đốc chiến

Những ngày cuối tháng 11, cánh chim câu xa xứ bay về bản doanh đem theo tin đoàn chiến thuyền với hơn ba nghìn quân do Hùng Cú chỉ huy không còn thấy kỳ hiệu ở trại thuỷ binh.

Ngày cuối tháng, binh sĩ trên tháp canh báo về, đã thấy kỳ hiệu của Phan Văn Hầu kéo cao bên kia sông, doanh trại mọc lên như nấm chỉ sau một đêm.

Chim câu của Tôn bay về liền một lúc ba con báo rằng nhiều phản gỗ, cửa gỗ, tấm ván lấy từ các nhà hào phú, cự phú trong vùng được quân Lý An khiêng về thành Luy Lâu cùng nhiều tre tươi.

Thương nhân Cả Lụa cũng gửi chim câu báo, quân Lý An đến gia trang lấy cửa cổng, cửa nhà hẹn sẽ đền trước Tết. Ngoài cổng có binh sĩ canh gác bù cho việc mượn cổng.

Chương họp với đầu lĩnh Thiên Gia Bảo Hựu thông báo tin mình có, và rằng Lý An sẽ dùng cửa nhà, cửa cổng, phản gỗ, kết thang tre hòng che chắn đạn đá. Thiên Gia Bảo Hựu quân cần có kế sách đối phó hữu hiệu. Phạm Bạch Hổ cần thay đổi phương án dùng pháo binh sao cho hiệu quả. Gần hai nghìn nồi đất mới nung được cấp cho pháo binh trấn thành luỹ.

Phạm Tu nói:

-Lý An không tệ nhưng đêm nay sẽ có cách đón khách phù hợp.

Nửa buổi ngày mùng 1 tháng Chạp, mặt trời không xua tan được giá lạnh của mùa đông. Phan Văn Hầu cử thuyền nhỏ cắm cờ chèo sang chuyển lời đến chủ tướng Thiên Đức, yêu cầu hạ giáp quy hàng, giơ tay tự trói nộp mình nhược bằng không Hầu dẫn vạn quân đánh sang. Thiên Bình nghe xong thản nhiên đáp:

-Về bảo Hầu lão gia nhà ngươi bò sang đây, có đủ bản lĩnh cứ làm, ta chờ!

-Ngươi là ai? Chủ tướng Thiên Đức Mạc Thiên Chương đâu?

-Ta là chính thất Phạm Thiên Bình, phu quân của ta hãy còn đang ngủ, khi nào các ngươi đánh sang ta sẽ gọi dậy.

-Mạc Thiên Chương là con rùa rụt cổ không dám đứng ra nói chuyện, phải để hạng đàn bà như ngươi chường mặt ra ư?

Thiên Bình nhảy từ trên tường xuống triền đê, thêm vài bước bất thình lình vung tay phải một cái. Búi tóc buộc củ tỏi của kẻ đang đứng trên thuyền bung ra.



-Ngươi còn lắm mồm thì đích nhắm tiếp theo sẽ là miệng của ngươi. Về nói Phan Văn Hầu, các ông bà chờ lâu rồi, đánh thì đánh nói nhiều làm gì.

-Ả… ả khốn. Ta là sứ giả.

-Ta đâu làm gì ngươi, tóc của ngươi do gió sông thổi tung lên đó chứ. Cút về bên kia sông đi.

-Được, xem ngươi có nhan sắc, ta sẽ bẩm tấu với Sứ tướng. Đừng để bọn ta túm được ngươi.

Thiên Bình xoay người vỗ nhẹ vào mông một cái rồi chạy lên tường thành trong hàng trăm tiếng cười ồ.

Thuyền nhỏ trở lại bên kia sông, lát sau các tháp canh lần lượt hô lớn báo rằng đã nhìn thấy cờ quạt sát bờ sông đối diện.

Tiếng trống ngũ liên từ bên sông vọng đến liên hồi, ngày một lớn, thêm hàng vạn tiếng hô phụ hoạ, khí thế ngút trời. Quân Thiên Đức vẫn theo lệ, không hò không hét, lặng lẽ dõi mắt nhìn sang.

Dân từ các làng mạc đổ hết ra đầu làng, cánh đồng để xem. Dân chúng có lo lắng hay không nào ai biết được.

Qua sông phải bắc cầu phao nhưng quân Thiên Đức chờ hơn nửa canh giờ vẫn chưa thấy địch quân xuất hiện nơi mé sông. Yết Kiêu báo tin vẫn chưa thấy bóng dáng chiến thuyền của Hùng Cú.

Dân chúng thấy mãi quân Hầu chưa đánh sang, chỉ có tiếng trống trận trong khi mặt trời treo cao bèn hò nhau gánh nước đến đường Thiên Đức, đến quá trưa thì gánh cơm canh cho quân ăn.

Phạm Bạch Hổ nóng ruột, Thiên Bình cũng sắp hết kiên nhẫn. Chương cưỡi ngựa chạy dọc theo phòng tuyến quan sát một lượt rồi bảo Thái Hương mau chuyển tin đến các đầu lĩnh, khả năng Phan Văn Hầu chờ thuỷ binh đến mới đánh sang. Lệnh cho quân thay nhau cảnh giới, tuyệt đối tuân thủ đảm bảo bí mật vị trí, nghỉ ngơi tại chỗ, cảnh giác khi trời nhập nhoạng.

Trống ngũ liên của Phan Văn Hầu thúc giục rộn rã kèm tiếng thét ba quân vang xa đến vài dặm. Trong khi Phan Văn Hầu mới cho mồm xung trận thì Lý An đã hành động.



Lý An gióng trống mở cờ hạ lệnh thuỷ bộ cùng tiến song song một cách chậm rãi. Bộ binh tiến trước, vài người một nhóm theo hàng dọc, gần như tất cả đều có khiên gỗ, khiên sắt che đầu. Những cánh cửa gỗ, phản gỗ, những thang tre, giàn tre phủ bùn trộn rơm rạ bên trên. Thứ này thực có thể chống đá và cầu chông rơi từ trên cao xuống, giảm thiểu t·hương v·ong đến mức tối đa.

Phạm Tu tận mắt thấy cảnh này, gật gù khen Lý An quả không phải hạng tầm thường. Nếu không có tin tình báo đưa về từ trước hẳn Thiên Gia Bảo Hựu và Thiên Đức sẽ nguy to.

Trần Thái Bộc và Dương Cát Lợi lệnh cho Sảo pháo, pháo lớn nhắm sẵn lối đi rộng năm trượng, đảm bảo con kiến khó lọt. Phạm Tu cho pháo chia thành hai nhóm, khiêng lui về sau, dạt sang hai bên tả hữu chờ lệnh.

Trần Quang Diệu, Bùi Thị Xuân, Võ Văn Dũng, Đoàn Thượng, Phạm Bỉnh Di mỗi người thống lĩnh hai trăm quân sẵn sàng. Đội của Bỉnh Di và Đoàn Thượng được trang bị toàn bộ v·ũ k·hí mới sẽ lãnh nhiệm vụ tiên phong.

Quân bộ binh Lý An tiến trước, cung nỏ theo sau, kỵ binh được bố trí hai bên cánh nhưng thụt lại mấy mươi trượng. Lý An hạ lệnh tiến nhanh khi khoảng cách chỉ còn trăm trượng. Kỵ binh sẵn sàng đột phá hàng rào của đối phương.

Thuỷ Binh hơn hai nghìn quân của Hoàng Thái Công tiến bên cánh tả trên năm chục thuyền dàn thành ba hàng ngang, mỗi hàng cách nhau độ hai chục trượng sẵn sàng đánh với thuỷ binh Yết Kiêu, đổ bổ lên bờ.

Để đảm bảo chắc ăn, lấy số lượng đè chất lượng, Lý An huy động đến 16.000 quân cho trận đánh này, hậu quân chủ yếu là dân binh.

Cung thủ nhận lệnh Lý An bắn đo khoảng cách, tên rơi vào dãy tường cao mà Lý An cho là luỹ đắp đất, gạch vồ và tre nhọn. Hàng trăm thang tre phủ rơm rạ chắn đạn đá, khi áp sát tường thành sẽ lật ngược thang lại leo lên luỹ.

Lý An không thấy kỳ hiệu Thiên Đức, lại thấy kỳ hiệu Thiên Gia Bảo Hựu, thậm chí trên tháp canh còn giương kỳ Tả Đô đốc.

-“Như vậy là bọn Thiên Đức chống mặt kia, bọn Phạm Tu mặt này. Để ta xem chúng bay cầm cự được bao lâu.”

Lý An vung gươm thét lớn:

-Toàn lực t·ấn c·ông!

Bộ binh của Lý An hò nhau đi băng trên cánh đồng bằng phẳng hãy còn trơ gốc rạ, tay lăm lăm đao kiếm, giáo mác sẵn sàng nhắm luỹ cao chắn trước mặt, khí thế lên cao dưới cái nắng kèm theo những cơn gió lạnh không ngừng thổi.

Sảo pháo bắn hai loạt, lẻ tẻ vài khẩu pháo nhả đạn chông, kích thích sĩ khí của đối phương.



Lý An không phải tay mơ và Phạm Tu cũng chẳng phải tay vừa.

Hàng trăm quân của Lý An bị sụp hầm chông khi xung phong nhưng không vì vậy mà nao núng. Kẻ trước ngã, kẻ sau vẫn xông lên, thang, ván gỗ ban nãy dùng che đá nay dùng làm vật lót đường tránh bị sập hầm chông nguỵ trang.

Dương Cát Lợi nhận hiệu lệnh, cho bắn hai loạt niêu đất đựng mỡ lợn đang sôi khiến trăm kẻ khốn đốn. Để áp sát được chân tường, Lý An chịu thiệt vài trăm quân vì hầm chông, tiễn và Sảo pháo, niêu dầu.

Cũng tiễn của Lý An bắn lên cao như mưa trấn áp quân Thiên Gia Bảo Hựu trên tường cao cho bộ binh bắc thang. Kỵ binh bên cánh hữu nhận lệnh đột kích thẳng vào lối cửa mở.

Nhiều binh sĩ bị trúng tiễn ngã từ trên thang xuống, binh sĩ dưới chân tường dùng gỗ che chắn đầu hay giàn tre bện rơm rạ bên trên vẫn khốn đốn bởi mỡ lợn hắt như mưa từ trên cao xuống gây bỏng.

Kỵ binh xông qua được cửa mở chỉ mất vài chục người ngựa vì loạt đạn chông bắn thẳng. Bộ binh và cung thủ bá·m s·át phía sau nhưng đội hình nhất thời bị dồn cục bởi lối đi rộng chỉ năm trượng như nút cổ chai trong khi người ngựa, cầu chông ngổn ngang dưới chân.

-Đóng cửa bắt chó!

Kỳ hiệu Tả Đô đốc phất lên kèm theo tiếng kèn rộn rã.

Cả trăm khẩu pháo các loại bấy giờ mới cấp tập nhả đạn vào lối mở. Hàng trăm niêu đất từ trên cao rơi xuống đầu khiến bao kẻ kêu la.

Bấy giờ trận tử chiến mới thực sự bắt đầu.

Lối cửa mở gần như không thể vượt qua được nữa khi đạn đá bắn dồn như mưa trút, chưa kể bọn Bùi Thị Xuân dùng nỏ Liên Châu cỡ vừa bắn như vãi tên.

Hơn nghìn kỵ binh, bộ binh và cung nỏ bị chia cắt khỏi đại quân. Bố Giáp bấy giờ dẫn 1.500 quân cùng bọn Bỉnh Di, Đoàn Thượng đổ ra đánh giáp lá cà với đội quân này.

Phạm Tu không phải là Chương, kỵ binh, bộ binh hay cung thủ của Lý An lọt qua lối mở đều không có ai b·ị t·hương bởi tất cả bị tàn sát không chừa một ai. Binh sĩ nhận lệnh diệt sạch, không giữ hàng binh.

Hôm ấy có một Phạm Tu khác hẳn với ngày thường.