Chương 144: Thiên Đức mới
Ba ngày Tết trôi qua chóng vánh, Chương đêm say ngày tỉnh, đêm mùng 4 Tết, ba nàng tiên nữ thay nhau khiêng chàng từ làng Đường Vỹ về nhà. Đây gọi là làm hết sức mà chơi thả phanh, khắp quân doanh đâu đâu cũng toàn lời chúc tụng. Trưa ngày mùng 5 Tết cúng tiễn ông bà mới tạm gọi là hết Tết. Dân bắt tay vào cấy, còn bọn Chương bắt tay vào việc phụ giúp dân cấy lúa và dựng nhà cho các cặp đôi sẽ thành thân. Làng Song Hỉ được dựng lên, làng có hai trăm năm mươi nóc nhà dành cho các cặp đôi mới cưới nhau về ở. Cự Lượng và Nguyệt cũng được cấp một nhà ở đây. Làng Song Hỉ nằm gần ba làng Nguyệt, Duệ và Lâm, gộp thành xã Vũ Ninh.
Chiều mùng 10 tháng Giêng, Chương tiếp sứ của Sơn Tây vương là Viên ngoại lang Nguyễn Chính Nghĩa. Một thuyền chở đầy bạc vàng kèm theo thư đề nghị kết liên minh của Sơn Tây vương. Chương nhận số của cải vì cậu cho là xứng đáng. Binh sĩ trong quân được nâng lương thêm 5 đồng và thưởng thêm mỗi người 1 tiền.
Viên ngoại lang Nguyễn Chính Nghĩa theo Trương Lôi vào bản doanh thăm quân, sau đó gặp mặt các chỉ huy quân Thiên Đức, đánh chén một bữa với ba quân tướng sĩ.
Chính Nghĩa trở về Sơn Tây, mươi ngày sau lại có thêm một thuyền chở đầy vàng vừa mới khai thác được làm quà chúc mừng Vạn Thắng vương dạm ngõ chính thất và phu nhân. Chương thấy Sơn Tây vương và Lý Đạo Thành có lòng nên gửi thư cảm tạ và hứa trong tương lai sẽ giúp Sơn Tây vương một số thay đổi trong quân song không nói rõ là gì.
Nhờ Viên ngoại lang, Chương biết vùng Sơn Tây có nhiều mỏ quặng cần cho việc phát triển quân sự nhưng tạm gác lại một bên vì vẫn chưa cải thiện được độ cứng của thép sau bao lần thử nghiệm lò nung Bessemer. Thép cứng sẽ cho ra kiếm, giáo, giáp trụ cứng. Cần phải thử nghiệm thêm.
Thiên Đức quân đã kéo binh lên tận Sơn Tây, nghĩa là lộ mặt xưng vương. Vũ khí bí mật ít nhiều đã bị nhìn thấy, dù các sứ quân không tỏ tường họ cũng sẽ làm ra những thứ tương tự hoặc tìm cách khắc chế. Có thể không bằng những v·ũ k·hí của quân Thiên Đức nhưng có là đã khác rồi, chưa kể quân họ đông hơn.
Tự cổ chí kim, c·hiến t·ranh luôn là liều thuốc kích thích phát triển quân sự trước, kế đó là dân sự. Kẻ nào không theo kịp tự nhiên sẽ bị đào thải, bị nuốt trọn.
Chương có nhiều dự định buộc phải tiến hành sớm, thử nghiệm sớm để khi chiếm được Siêu Loại, vùng đất bằng phẳng, rộng lớn hơn sẽ phát triển mau gấp bội.
Nông nghiệp vốn là nền tảng nhưng Chương không biết nhiều bởi không phải con nhà nông. Tuy nhiên, từ những gì nhìn thấy cộng với hỏi nông dân trong làng, Chương biết mình cần phải làm gì, nếu chưa cải thiện được năng suất lúa, do liên quan đến giống, trước mắt tiến hành thay đổi những thứ giúp nông dân nhàn hơn. Thời gian nông dân rảnh rỗi sẽ sử dụng họ vào các việc khác.
Từ phát kiến vòng bi, Chương bắt đầu làm nguyên mẫu đầu tiên của máy suốt lúa đạp chân. Phát kiến đơn giản mang lại nhiều lợi ích. Quân Thiên Đức đến tận các làng hướng dẫn người dân sử dụng, sau đó người dân làm khung, phần guồng xoay Thiên Đức quân và Thiên Gia Bảo Hựu tài trợ vòng bi. Dân tự đến làm guồng xoay theo chỉ dẫn. Trước mùa gặt cuối năm bắt đầu, hầu như nhà nào trong vùng cũng có máy suốt lúa. Dân gọi là Máy suốt ông Chương, dù Chương mới hai mươi hai tuổi.
Từ máy suốt, Chương làm ra máy may vì nguyên lý giống nhau. Chương mời ông Cả Lụa đến họp mặt cùng với Ngọc, Uyển Như và nhiều người khác. Nói với mọi người về ý tưởng thiết kế loại máy giúp các đường may thẳng hơn, thêu nhanh hơn. Ông Cả Lụa lập tức thấy tiền một mớ liền xin được làm.
Chương quyết định máy may sẽ lấy tên Vạn Xuân. Ông Cả Lụa và Uyển Như, đại diện Công ty Vạn Xuân, sẽ lập ra một công ty mới do ông Cả Lụa làm chủ. Vốn góp hai bên bằng nhau, lợi nhuận từ việc bán máy sẽ chia đôi. Máy may Vạn Xuân bán với giá 7 nén bạc một cái, chỉ bán theo lô 100 cái cho thương nhân người Vạn Xuân. Thương nhân Hoa quốc hay Lâm Phồn, phải đặt 1000 cái mới bán.
Ông Cả Lụa lo buôn bán, sản xuất do Lâm Uyển Như phụ trách. Ngọc trực tiếp quản lý xưởng sản xuất máy may. Thời gian sau đó, khoảng 3000 máy may Vạn Xuân theo thuyền buôn ngược về Hoa quốc. Thương nhân Vạn Xuân chỉ lấy được hơn 1000 máy. Nguồn lợi thu từ việc bán máy may này khoảng 14.000 nén bạc! Những nơi khác làm theo,!ông Cả Lụa ngưng bán. Máy may Vạn Xuân sau đó chỉ dùng phục vụ may y phục cho quân sĩ Vạn Xuân.
Sau Rằm tháng Giêng, có năm thương thuyền trống ghé vào bến Huyết. Năm chủ thuyền lên gặp binh sĩ trình bày nguyện vọng muốn được gặp Duệ để tìm mối làm ăn. Binh sĩ dẫn năm thương nhân lên một lán nhỏ gặp một binh sĩ đeo băng đỏ nơi bắp tay. Binh sĩ mời năm thương nhân ngồi, hỏi rõ tên tuổi, quê quán và công việc của họ sau đó dặn mấy người cứ ngồi uống nước chờ.
-Thưa ông, bọn tại hạ có được gặp cô Duệ không?
Một người trong nhóm đứng lên khom lưng, chắp tay hành lễ. Binh sĩ đáp:
-Các hạ cứ gọi bọn tại hạ là anh lính hoặc chú lính, lần sau có đến đây đừng gọi là ông, cấp trên biết sẽ mắng.
-À vâng, nhờ anh lính giúp cho. Bọn tại hạ thực lòng muốn gặp cô Duệ. Nửa tháng trước chính mắt bọn tại hạ thấy thuỷ binh Thiên Đức đánh Sứ tướng Phan Văn Hầu chạy thục mạng.
Binh sĩ cười đáp lễ, gọi một binh sĩ khác lại, đưa cho tờ giấy bảo đem cho Duệ rồi quay vào tiếp khách.
-Anh lính, tại hạ nghe nói cô Duệ là thê th·iếp của Mạc chủ tướng, sao anh lính lại gọi trống không? Thật tại hạ có biết Thiên Đức khác lạ nên chưa tỏ, nếu không phiền, mong anh lính cho bọn này biết.
-Cô Duệ năm nay mới hai mươi, ít hơn tại hạ hai tuổi nên tại hạ gọi vậy thôi. Đúng cô Duệ sẽ là phu nhân của Mạc chủ tướng nhưng cô ấy không nắm chức vụ trong quân nên tại hạ theo tuổi tác mà gọi thôi. Ở đây đều vậy, chủ tướng là người trẻ, không phải mấy cụ hủ nho.
-Tại hạ được biết Mạc chủ tướng rất trọng thương nhân nên mới bạo gan đến đây tìm kiếm cơ hội buôn bán. Thật lần đầu đến còn nhiều điều chưa hiểu, anh lính có thể cho bọn tại hạ biết được không?
-Các hạ hỏi gì cứ hỏi, là thương nhân cứ hỏi chuyện làm ăn là được. Tại hạ biết gì sẽ đáp nấy, việc quân tình không nên hỏi, cũng không cần quà cáp gì. Thiên Đức quân xử rất nghiêm binh sĩ nhận của ton lót, sách nhiễu. Nếu các hạ làm ăn ở nơi này thuận, muốn biếu xén quà cáp gì cứ gửi vào trong bản doanh, ấy là giúp bọn tại hạ hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Hỏi thêm vài chuyện, anh lính đứng dậy ra khỏi lán che vì thấy Duệ cưỡi ngựa từ phía Đường Vỹ đi đến.
-Người con gái cưỡi bạch mã kia là cô Duệ, ba cô theo sau là thân quân Thần Vũ. Ở Thiên Đức nam nhân hay nữ nhân địa vị như nhau, các hạ nên chú ý.
-Đa tạ anh lính đã cho bọn tại hạ biết, ân tình này bọn tại hạ không quên.
Duệ xuống ngựa niềm nở chào cả năm thương nhân, tự giới thiệu bản thân ngắn gọn rồi mời cả năm thương nhân về bản doanh. Do không đủ ngựa nên Duệ đi bộ cùng năm người.
-Duệ tiểu thư, tại hạ tên huý Bạch Cân, người châu Đại Hoàng. Từ đây về bản doanh chắc không gần, Duệ tiểu thư cứ cưỡi ngựa về trước, tại hạ đi cùng các cô đây được rồi.
-Bạch tiên sinh cứ gọi tiểu nữ là Duệ. Tiểu nữ mới hai mươi, có lẽ trạc tuổi con cháu của các tiên sinh đây.
-Vâng, bọn tại hạ nghe nói cô Duệ là phu nhân của Mạc chủ tướng, được cô Duệ đây tiếp chuyện thật là vinh hạnh. Chúc mừng cô Duệ.
-Mạc chủ tướng mới dạm ngõ, tiểu nữ chưa phải là phu nhân nhưng vui mừng nhận lời chúc của Bạch tiên sinh.
Năm thương nhân càng đến gần bản doanh Thiên Đức càng ngạc nhiên bởi họ chẳng thấy nhà cao cửa rộng. Bản doanh không có tường bao bằng gạch mà chỉ là những bờ rào tre nứa cao quá đầu người, rau mồng tơi, lá lốt, lá trầu không leo đầy.
Đoán được thắc mắc của những thương nhân, Duệ tươi cười, nói:
-Những thứ này không tính là lạ, dân trong vùng còn nhiều khó khăn nên Thiên Đức quân cũng vậy. Tuy nhiên các tiên sinh cứ yên lòng, nếu làm ăn buôn bán, Thiên Đức quân mua gì của các ngài sẽ trả tiền đầy đủ. Nếu là mặt hàng Thiên Đức quân đặt, các tiên sinh sẽ nhận trước phân nửa tiền làm tin.
-Tại hạ chỉ thấy lạ chứ không có ý gì, mong cô Duệ đừng hiểu lầm. Có điều Thiên Đức quân lớn mạnh rất nhanh, tài lực hẳn không thiếu, vì sao quân doanh không làm kiên cố hơn? Giả tỉ như… như bị t·ấn c·ông thì…
Duệ đưa tay che miệng cười khúc khích.
-Xin các tiên sinh thứ lỗi vì tiểu nữ vô duyên. Thiên Đức quân sẽ đánh người ta chứ không chờ người ta đến đánh. Bản doanh và các quân doanh khác đều như thế này là bởi vì Thiên Đức quân còn nhiều thứ phải làm hơn là nhà cao cửa rộng. Nhà cửa có thể không đẹp song quân sĩ đều no ấm, khi nào Thiên Đức đến nơi rộng rãi hơn mới tính đến trang hoàng nhà cửa ạ.
-Ồ! Ra thế. Quả nhiên Mạc chủ tướng có tầm nhìn. Bái phục, bái phục.
Qua làng Đường Vỹ, gần đến nhà thì Duệ thấy mấy nữ binh đứng túm tụm thì thào gì đó với nhau nên dừng lại hỏi.
-Chủ tướng đang tiếp chuyện anh Dật với chị Hồng đây chị Duệ ơi.
-Chuyện cưới xin của anh Dật chả phải chủ tướng đã đồng ý rồi còn gì, lại đến tìm nữa hả?
-Anh Dật với chị Hồng cứ đòi gặp để xin chủ tướng làm chủ hôn.
-Trời ạ! Các cụ cao niên trong làng sao không nhờ, chủ tướng còn trẻ, đã làm chủ hôn bao giờ đâu. Các cô cứ cho vào như thế có ngày chủ tướng mắng cho đừng có tìm ta.
-Tại chị Hồng cũng trong đội mà. Thôi… chị Duệ vào nói một câu cho xong đi.
-Thây kệ, ta không muốn dây.
-À! Mà anh Dật muốn đổi sang họ của chủ tướng đấy chị Duệ.
-Cái gì? Sao lại đổi họ?
-Anh ấy bảo chủ tướng là người ơn, đã cho anh ấy cuộc sống mới và nhờ vậy gặp chị Hồng. Anh ấy xin đổi sang họ Mạc để con của anh ấy sau này sẽ họ Mạc, sẽ tài trí như chủ tướng và… và… và tuấn tú nữa.
Đám nữ binh túm tụm vào nhau cười, Duệ hắng giọng giới thiệu mấy thương nhân. Các cô nữ binh lập tức đứng nghiêm chào. Đúng lúc ấy Dật dắt Hồng từ phía cổng nhà đi ra, cả hai mặt mày hớn hở như vừa bắt được vàng. Chạy đến khoe với Duệ:
-Cô Duệ à, từ hôm nay ta là Mạc Dật, sau này ta có con, nó sẽ gọi cô Duệ là thím, mông cô Duệ chiếu cố nhé.
-Anh xin được rồi à?
-Đúng, đúng! Chủ tướng đồng ý rồi, đều nhờ em Hồng cả. Chủ tướng bảo vì em Hồng muốn vậy nên mới chịu.
-Chị Hồng thật muốn vậy ư?
-Chị muốn con trai chị sau này mang họ Mạc để hưởng phần tài trí của chủ tướng. Chủ tướng đã cho tên con trai là Mạc Sơn, nếu con gái là Mạc Linh vì… vì anh Dật gặp chị ở núi Linh Sơn mà.
Đôi uyên ương sắp cưới dắt tay nhau cười nói rồi đi thẳng. Duệ thở dài:
-Đây là cặp chứ bao nhiêu đến xin cho con cái sau này được mang họ Mạc rồi? Cứ thế này chỉ hai chục năm nữa thì bao nhiêu là Mạc con, đến Tết ta sợ sẽ nghèo mất thôi.
-Mới có mười hai cặp thôi mà. Bọn em mà có ý trung nhân, cưới rồi cũng sẽ cho con mang họ Mạc lấy họ Mạc làm tên cũng được nữa. Chỉ có chị Duệ là sướng, sinh con rồi tự nhiên mang họ Mạc.
-Thôi đừng ở đây mà tám chuyện, mau đi pha trà mời các tiên sinh đây.
Những nữ binh chạy vội đi, Duệ dẫn năm vị thương nhân đang mắt tròn mắt dẹp đến trước ngôi nhà đơn sơ và nói:
-Chủ tướng tiếp thượng khách và thân thuộc ở tệ xá. Mời các tiên sinh vào.
Hầu như người nào đến Thiên Đức lần đầu cũng ngạc nhiên giống nhau cả. Bọn Duệ bây giờ vốn quen rồi nên đều nói trước với khách.