Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 140: Dạm ngõ




Chương 140: Dạm ngõ

Duệ và Thiên Bình cưỡi ngựa về làng Vạn với bao nỗi băn khoăn, bứt rứt. Thực lòng không cam tâm, chả ai bảo ai nhưng cùng đồ rằng Lâm Uyển Như sẽ thừa cơ hai cô vắng mặt mà chiếm lợi.

-Anh ấy thật là tàn nhẫn, chúng ta cũng mệt, quả muốn về nghỉ ngơi nhưng sao lại đuổi chị em mình về làng chứ? - Thiên Bình hậm hực.

-Thôi, sau một ngày dài căng sức đánh nhau, ai cũng mệt rồi. Thật chúng ta cũng nên để anh ấy có chút không gian. Việc quân lo xong, nên để anh ấy nghỉ ngơi, đấy cũng là cách yêu thương mà.

-Em biết là thế nhưng chị Uyển Như kiểu gì chẳng thừa cơ chiếm lấy anh ấy chứ.

-Em sắp mười chín rồi, bớt háo thắng một chút. Anh ấy có để ai thiệt đâu mà cần phải tranh, đừng làm khó anh ấy.

-Chị lúc nào cũng bên chằm chặp.

-Thôi, về nghỉ với cô Dung một đêm. Ồ, xem kìa! Ba làng Vạn giăng đèn đón Giao thừa lớn nhỉ?

-Tả Đô đốc tính khao quân ư?

-Chị không nghe nói. Bấy lâu nay chúng mình đánh to đánh nhỏ thắng xong cũng chỉ ăn uống đơn giản vì còn tử sĩ. Trước khi xung trận mới tiệc linh đình bởi đủ mặt. Tính ra đó cũng là điểm đặc biệt của Thiên Đức quân.

Đến trước cổng làng Nhất Vạn, Duệ và Thiên Bình thấy hai lồng đèn dán chữ Hỉ lớn tướng treo hai bên liền thắc mắc:

-Làng mình có đám cưới à? Cưới ai vậy? Sao không nghe nói?

Nữ binh cũng chẳng ai biết vì cả bọn đều mới về, bây giờ cô nào cũng có phần mệt. Thiên Bình và Duệ ngơ ngác khi bị chặn không cho vào làng. Thiên Bình đang bực bội, cáu tiết nhảy xuống ngứa sấn đến như muốn ăn thua đủ với quân canh cổng. Một tráng niên mặt tươi như hoa đến cạnh Thiên Bình nhỏ nhẹ:

-Bình à, em sao phải giận như thế. Bọn anh là nhận lệnh Tả Đô đốc chặn em thôi, chờ một chút.

-Sao lại chặn em? Đây chả phải làng ta sao?

-Thì đúng làng ta rồi.



-Đèn lồng treo như này là có ý gì? Lại còn treo trên kỳ hiệu, anh Bỉnh Di cưới vợ cũng phải qua năm cơ mà.

-Ồ! Đêm nay ba làng Vạn có lễ lớn, vừa là đón năm mới, vừa là hỉ sự của Thiên Gia Bảo Hựu. Chúng ta đều ăn vận đồ mới cả rồi.

-Hỉ sự của quân ư? Sao em không nghe nói gì?

Duệ cũng xuống ngựa tiến đến hỏi. Người tráng niên nhìn hai cô gái, cười gian xảo, đám còn lại cũng thi nhau cười.

-Làm sao hai em biết được bởi những thứ này đều chuẩn bị cho hai nữ nhân kiệt xuất của làng Nhất Vạn. Tả Đô đốc và các bậc cao niên đang họp ở trong, bọn anh đã báo rằng hai em đã về.

-Anh mau nói rõ nếu không mạng anh khó giữ.

-Trời ạ! Làm vợ Vạn Thắng vương đến nơi phải ăn nói nho nhã, nhẹ nhàng với bọn anh chứ.

-Cái gì?

-Ngay đêm nay, chắc chốc nữa thôi, Vạn Thắng vương sẽ cùng đại diện họ nhà trai đến chạm ngõ làng Nhất Vạn để xin phép được cưới hai cô gái làng là Thiên Bình và Diệu Huyền.

Duệ bán tín bán nghi.

-Làm gì có chuyện đấy, chúng em vừa mới ở nghĩa địa quân về đây, có thấy nói gì đâu?

-Anh nghe nói đây là chủ ý của cậu Chương đấy, thế là năm sau làng Vạn mất toi hai nữ kiệt, hai mỹ nhân. Thuyền theo lái, gái theo chồng.

Thiên Bình nhìn Duệ, Duệ lắc đầu nhưng rõ là binh sĩ người nào người nấy ăn vận đẹp đẽ.

-Anh nói thật chứ?

-Thế hai em nghĩ tại sao cả ba làng cùng giăng đèn đuốc sáng trưng như ban ngày? Chủ tướng một quân đến hỏi vợ, làm qua quýt người ta cười cho. Bọn anh cũng vừa nhận lệnh đi mời tất cả đầu lĩnh Thiên Đức về làng ngay trong đêm rồi.



Thiên Bình và Duệ cùng ngẩng đầu nhìn hai lồng đèn treo trên cổng làng rồi lại nhìn nhau cho đến khi Phạm Tu dẫn theo các cụ cao niên từ trong làng đi ra. Bà Dung mặt mày hớn hở, vận y phục trang trọng bước nhanh như chạy, cầm lấy tay hai cô gái đang ngơ ngác.

-Mau đưa hai cô gái của chúng ta đi, hãy biến họ thành tiên nữ. - Pham Tu nói. - Ta tuyên bố, ba ngày Tết sẽ là ba ngày đại lễ của Thiên Gia Bảo Hựu, bà con trong vùng đều được mời ăn cỗ.

Bây giờ Thiên Bình và Duệ đã tin là thật nhưng bởi quá bất ngờ nên chẳng biết phải làm sao.

-Cả hai đứa mau theo ta. - Bà Dung nói. - Nay ta sẽ gả cả hai đứa bay một lượt cho nhẹ. Nuôi chúng bay thêm sẽ tốn cơm, từ mai chúng bay sẽ không còn là gái làng Vạn nữa.

Thế là Thiên Bình và Duệ bị các cô gái khác, trong đó có Ngọc, lôi đi mà không có bất cứ phản ứng nào. Bỏ lại sau lưng những tiếng cười hỉ hả của bao người bởi họ tận mắt chứng kiến vẻ mặt ngốc nghếch của hai cô gái.

Phạm Tu nói với các nữ binh:

-Còn đám này nữa, ta sẽ gả hết chúng bay trong tháng Giêng, đứa nào đã có ý trung nhân thì mau khai báo, đừng có để ta tự ý.

-Bẩm Tả Đô đốc, chúng con chưa nghe Mạc chủ tướng chỉ thị.

-Chúng bay chưa nghe là phải, chốc nữa nó xong việc là nó sẽ nói. Tất cả nữ binh Thần Vũ lấy chồng trong tháng Giêng sẽ ngay lập tức được trọng thưởng. Chủ tướng các ngươi cho gì thì ta không hay nhưng riêng ta, đứa nào gái làng Vạn, của hồi môn sẽ là năm nén bạc. Còn giờ mau thay chiến y bằng y phục thôn nữ đi, chủ tướng của các người đã đặt sẵn từ đời nào rồi đấy.

Các cô gái vẫn là các cô gái, y phục mới do chính chủ tướng đặt làm cho, đẹp hay không chả hay song họ trân trọng tâm ý của vị chủ tướng. Theo người như vậy ắt chỉ có chỗ tốt.

Phạm Tu mời các bô lão ở nhiều làng đến dùng trà và hàn huyên đủ chuyện trong khi chờ đợi nhà trai. Các bô lão đến từ các làng được đích thân Phạm Tu tiếp chuyện, ấy là điều quan trọng với họ. Nay lại được mời tham gia bàn đại sự cho Thiên Gia Bảo Hựu với quân Thiên Đức họ càng thêm phần trân trọng, cảm thấy rằng sinh sống dưới sự che chắn của hai quân này thực là may mắn.

Đoàn nhà trai khởi hành bằng thuyền vào đầu giờ Tý. Ông Thuyền, thân sinh của Nguyễn Lạc Thổ được cử làm đại diện nhà trai cùng bà Cả Ngư mà ai cũng xem là thân mẫu chủ tướng cùng các bậc cao niên trong làng Đường Vỹ, Long Ngô Động, Duệ, Lâm và Nguyệt… đều hồ hởi như thể cưới con của mình.

Những ông bà tóc bạc răng đen đều bảo rằng sống mấy mươi năm trên đời chưa từng nghe việc dân thường đi dạm ngõ cho chủ tướng một quân. Đúng là chuyện xưa nay hiếm. Chủ tướng Thiên Đức không có gia quyến nên các ông bà đều tự nhận mình là thân thích họ Mạc và phải có trách nhiệm với Chương.

Chương vận khăn đóng áo dài theo và nhất nhất nghe theo sự chỉ bảo của các ông các bà. Bản thân cậu cũng bồi hồi xúc động khi được những người già chăm chút cho từng ly từng tí, dặn việc nọ việc kia. Lâm Uyển Như kiêu sa đài các, Trịnh Lam Khuê thục nữ dịu dàng cùng hộ tống Chương. Bọn Trương Lôi, Lạc Thổ, Phù Sếnh cùng nhiều chỉ huy khác cũng vận y phục mới toanh hãy còn nếp gấp, ai nấy đều cảm thấy đây chính là việc của mình.

Dạm ngõ không phải đám hỏi, càng không phải đám cưới nhưng bởi nó là đám dạm ngõ của Chương nên trang trọng khác thường. Những ngày đầu năm mới, dân trong vùng chia hai nửa, nửa gần Thiên Đức đến bản doanh chúc Tết binh sĩ và chúc mừng chủ tướng của quân. Phần còn lại kéo nhau đến làng Nhất Vạn chúc mừng Phạm Tu đã chọn được rể quý cho làng.



Đoàn nhà trai hơn hai trăm người đến cổng làng Nhất Vạn trước Giao thừa trong không khí hân hoan như lễ hội. Ông Thuyền đại diện giới thiệu với Phạm Tu và bà Dung cùng các bô lão thành phần nhà trai theo phong tục, bởi đông quá, giới thiệu một khắc mới xong lượt nhưng chẳng ai thấy phiền.

Lâm Uyển Như và Trịnh Lam Khuê bưng hai mâm lễ cau trầu, bà Cả Ngư vào giây phút trọng đại xin cho cháu mình là Mạc Thiên Chương được phép qua lại với Thiên Bình và Duệ song bà nói trước quên sau khiến ai ai cũng cười nghiêng ngả. Bà Dung nhận lễ, nói vài lời thể hiện rõ mong muốn sớm bán con gái về Thiên Đức để hôm sớm phụng đương bà Cả Ngư, thế là cả đám mấy trăm người lại thêm một mẻ cười nữa.

Phạm Tu nói với mọi người về thân thế của Duệ, và rằng ông cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi Duệ xem ông như cha, ông thay mặt song thân đã mất của Duệ nhận lễ của bà Cả Ngư.

Cỗ bàn được bày ra đúng Giao thừa đãi thực khách. Trong suốt quá trình hai bên hỏi qua đáp lại, Chương đứng sau bà Cả Ngư, đôi lúc cười ngượng nghịu.

Bà Dung và Phạm Tu dẫn hai cô gái ra chào quan viên hai họ. Thiên Bình giờ này chẳng còn là Thiên Bình thường ngày, Duệ cũng chả khác. Hai cô lóng ngóng, ai hỏi gì cũng vâng dạ, trẻ con hỏi cũng vâng với gật đầu, ai bảo gì làm nấy như cái máy khiến bao người ôm bụng cười ngặt nghẽo khiến hai nàng càng cuống hơn.

Thiên Bình và Duệ đều muốn làm vợ của Chương nhưng chỉ đơn giản nghĩ rằng… cưới là xong, còn đám cưới thế nào, cần những lệ bộ gì thì chả cô nào biết hay để tâm. Thứ nữa, hạnh phúc này quá đường đột nên tâm hồn cả hai hãy còn treo ngược cành cây, cùng chia sẻ cảm giác chạm một tay vào hiện vật. Nghe đâu hai cô gái này cười suốt ba ngày ba đêm, cười đến sái quai hàm vẫn không thấy đau. Mà đây mới chỉ là dạm ngõ chứ còn chưa ăn hỏi.

Quả nhiên tuổi trẻ thật thú vị.

Chương thì khác, phần vì cậu chủ động, phần vì quen việc mình chủ tướng nên không gặp vấn đề gì. Cậu chỉ có thắc mắc khi cầm tay Thiên Bình đi bái gia tiên. Chương nghĩ sẽ về nhà bà Dung nhưng chẳng hiểu sao bà Dung và Phạm Tu lại dẫn đến làm lễ trước tiên ở nơi thờ linh vị tiên vương, sau mới lễ gia tiên họ Phạm. Thiên Bình cũng không biết. Sau cả hai đều cho rằng Phạm Tu trung thành với tiên vương, bà Dung từng là Quý phi nên lễ bái tiên vương trước cũng phải. Chỉ là khi Chương thắp hương khấn vái thì cả Phạm Tu, Bỉnh Di và bà Dung đều nhất loạt đứng nhìn linh vị mà khóc mãi không thôi.

Những thời khắc đầu tiên của năm Thiên Đức 26, Chương đã được công nhận là phò mã của tiên vương Lý Nam Vương Lý Tư mà không hề hay biết. Thân phận này dĩ nhiên có nhiều chỗ tốt.

Kế đó, Phạm Tu dẫn Chương về ngôi nhà nhỏ mái lá của Duệ để bái gia tiên họ Nguyễn. Duệ lúc này mới ôm mặt khóc nức nở, Thiên Bình ôm chặt lấy Duệ vỗ về an ủi.

Trở lại tiệc, hai bên đại diện bàn tính chuyện ăn hỏi, hẹn chậm nhất Giao thừa năm tới vì chủ ý của Chương vẫn không thay đổi, phải lấy được Siêu Loại mới tiến hành ăn hỏi và đám cưới. Các bô lão nghe nói vậy đều thất kinh, đến khi đám trai tráng mấy trăm người hò reo đòi chủ tướng mai đánh luôn Siêu Loại để được ăn cỗ cưới thì chuyển sang vui mưng. Họ tin đội quân này sẽ làm được, còn vì sao tin? Có nhiều lẽ. Bao người đã thấy ít nhất một lần thiên tượng lạ khi kéo cờ hoặc mới chiều qua nơi bến sông.

Chương dẫn cả bốn cô gái lên bục gỗ cao, nói những lời cảm tạ và khẳng định sẽ mời tất cả mọi người ăn hỏi sau đó ăn cưới ở Siêu Loại. Cậu cũng nói vì việc quân còn nhiều bí mật nên chưa thể dạm ngõ Lâm Uyển Như và Trịnh Lam Khuê.

Trai tài thì gái sắc, người ta chỉ ngạc nhiên khi Chương công bố sẽ cưới tất cả cùng một lúc, trong đó Thiên Bình là chính thất. Lời thẳng thắn này của Chương đem lại yên tâm cho nhiều người và niềm vui cho một số người. Uyển Như và Lam Khuê mỗi người một suy nghĩ nhưng đều vui cả.

Phạm Tu sau khi tiễn các bô lão về cùng với nhà trai song chưa được nghỉ bởi hơn bốn mươi cặp nam thanh nữ tú xếp hàng xin được phép lấy vợ lấy chồng. Phạm Tu cho mỗi đôi trẻ hai đồng xu và bảo:

-Chúng bay thật biết làm ăn, vèo một cái lấy của ta hai trăm nén bạc. Ta sẽ kết hợp với bên Thiên Đức làm đủ lễ cho chúng bay không thua kém ai nhưng phải mau cho ta ẵm cháu.

Sau ba ngày đại tiệc, nghe nói ba làng Vạn suýt sạt nghiệp vì… có đến hơn ba trăm cặp đám cưới trong tháng Giêng. Cũng may, tuy nhiều cặp cưới nhau nhưng tổ chức chung vào hai lượt để không ảnh hưởng việc quân. Trong số này có Cự Lượng, Bỉnh Di và Dật cưới cuối tháng Giêng.

Chả biết vùng khác ra sao, chỉ biết Thiên Đức tháng ấy đi đâu cũng thấy tân nang tân nương. Sau này thành lệ, binh sĩ Thiên Đức lập gia đình đều tổ chức vào tháng Giêng còn gọi là tháng Uyên Ương.