Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 138: Mồi lửa




Chương 138: Mồi lửa

Chiến thuyền Thiên Đức thuận dòng đi nhanh, hơn nửa Mông Đồng thuyền tên găm chi chít hai bên mạn. Sĩ tốt b·ị t·hương gần hai trăm người chia đều các thuyền. Tử sĩ hơn một trăm cũng vậy. Số b·ị t·hương và t·ử t·rận gồm cả cánh quân Cự Lượng. Hơn ba trăm quân xuất phát cùng Chương đã lên bờ nhập vào cánh của Lượng về theo lối cũ. Đảm bảo đúng lời thề cùng đi cùng về.

Đoàn chiến thuyền đi qua khúc sông những thương thuyền neo đậu khiến những người này bàn tán xôn xao, đồ rằng Vạn Thắng vương vừa xung trận đã tháo chạy.

-Thật là tuổi trẻ háo thắng, Vạn Thắng vương đếch gì vừa giáp trận đã cụp đuôi chạy.

-Nhìn tên cắm đầy thuyền kìa, mà công nhận bọn này đi nhanh thật.

-Chuyện! Chạy bao giờ chả mau.

-Ây, mà sao cái thuyền soái kia chả có vẻ gì là thất trận nhỉ, cờ quạt kìa.

-Ôi trời, một đám khoe mẽ. Khốn thật, mất bố nó một tiền cho mấy thằng Siêu Loại xảo trá.

Chừng gần một nén hương tàn, các thương thuyền thấy yên liền rục rịch rời đi thì thấy từ xa có đoàn thuyền lớn mỗi lúc một gần nên đành chờ. Đến khi thấy kỳ hiệu “Quảng Trí quân, Phan” liền biết là của Phan Văn Hầu. To nhỏ gần trăm chiếc ra sức khua mái chèo.

-Bọn Hầu kéo đi đâu đây?

-Chắc đuổi theo bọn Vạn Bại vương.

-Chậm như rùa thế kia truy đếch kịp đâu. Mà sao phải truy nhỉ?

-Không đánh thành Sơn Tây nữa ư? Không đánh thì rút cơ mà ngả này về La thành nhỉ?

-Ai mà biết, bảo ta cân đong đo đếm thì được chứ.

Thuyền cuối đoàn truy kích của Phan Văn Hầu khuất hẳn lại thấy kỳ hiệu của Phùng Lễ hộc tốc dốc gan khua chèo đuổi theo mà lại không ra đội hình gì nhưng khí thế cũng không kém bọn Hầu.

-Chuyện gì vậy? Các sứ quân rủ nhau về La thành à?



-Lúc sớm hãy còn đánh mà giờ sao cứ nối đuôi đuổi nhau nhỉ? Chả lẽ bọn Vạn Bại vương kia ghi thù với cả hai quân?

-Nãy còn thiếu kỳ hiệu Vũ Ninh vương.

Dân cũng đổ ra xem nhưng chẳng hiểu gì, đoàn trung quân của Phùng Lễ ngang qua thì tất cả ngạc nhiên quá đỗi bởi điều này nghĩa là quân trấn thành Sơn Tây đã xuất thành.

-Có chiến thuyền đi lẻ kìa, ai liều ra hỏi cớ sự để còn biết đường mà về ăn Tết chứ neo mãi sao được.

Kẻ nọ đùn kẻ kia, sau cùng có vài kẻ máu liều nhiều bằng máu tò mò đã lấy một thuyền nhỏ đem theo nước và bánh trái chèo ra chờ.

-Các vị dũng sĩ, đây là quà Tết gửi biếu các ngài.

-Cút ra, đừng có chắn đường các ông.

-Bọn tiểu nhân muốn hỏi tình hình chiến sự đặng về nhà thôi, không có ý gì ạ.

-Vạn Thắng vương qua đây lâu chưa?

-Dạ thưa, chừng nửa canh giờ rồi ạ.

-Bọn Hầu thì sao?

-Chỉ mau hơn các dũng sĩ độ một khắc.

-Thế cút ra để các ông đi.

Mấy tay thuỷ thủ ném vội nước và bánh trái sang thuyền chiến, cố chạy song song hỏi cho ra nhẽ.

-Các người cứ về đi, tan trận rồi. Mà tốt nhất đừng xuôi dòng, kiếm lối khác mà về. Bọn ta đi lấy thủ cấp đám Hầu về lãnh thưởng.



-Thưa dũng sĩ, còn đám Vạn Thắng vương là ai vậy ạ?

-Họ là quân Thiên Đức.

-Bọn họ chạy mau lắm, chắc đuổi không kịp ạ. Chả hay bọn ấy đã đắc tội gì với các dũng sĩ đây?

-Đắc tội mẹ gì, bọn họ đập đám Hầu ra bã rồi chạy đấy. Bọn Hầu đang căm.

-Sao lại đánh bọn Hầu chứ?

-Là đến giúp bọn ta, Quảng Trí quân thua to rồi, trại hậu quân đã bị Vạn Thắng vương đốt trụi.

-Có nhõn quân sao có thể ạ!

-Bọn ta không biết. Bọn Hầu trả thù họ nên bọn ta đuổi theo nện bọn Hầu, đừng có xuôi dòng.

Thương thuyền không theo kịp nữa đành quay lại thuật những gì nghe được khiến kẻ nào kẻ nấy đều mắt tròn mắt dẹp.

-Thế không phải Vạn Bại vương rồi. Chỉ có chừng ấy thuyền mà khiến Phan Sứ tướng đuổi g·iết ắt là b·ị đ·au quá. Bọn Siêu Loại nói đúng, trâu chậm uống nước đục.

-Ây… đừng có xuôi dòng, dưới ấy sẽ đánh nhau to đấy.

-Men bờ mà đi, nếu thực sự Vạn Thắng vương có thể đả bại Phan Sứ tướng chỉ với chừng ấy quân thì Tết này không ăn còn có Tết sau chứ miếng ngon sao còn đến ngay mai. Bọn ta đến Thiên Đức xem thử.

Năm thuyền buôn nhỏ có chủ đi cùng quyết liều một phen xuôi dòng. Sợ thì sợ nhưng những kẻ này muốn tìm cơ hội trở mình và thực sự bọn họ có cơ hội trở mình chỉ vì sợ, tò mò và chút liều lĩnh của thương nhân.

Chiến thuyền Thiên Đức trở lại chỗ đoàn thương thuyền Lâm gia neo lúc gần sáng, lấy đạn đá, chông và tiễn tái trang bị toàn quân, đốt cháy luôn ba thuyền cũ của Lâm gia xong mới chạy tiếp. Kế này do chính Lâm Chí Hoà mách để thương thuyền có cớ neo chờ đón bọn Cự Lượng về vào ban đêm cũng như hợp thức hoá việc lấy đạn.

Ra đến giữa dòng, phát hiện bọn Hầu truy đến nơi, bọn Chương cho Xa Hải thuyền di chuyển chậm lại, quay pháo sẵn sàng chờ khoảng cách còn trăm trượng mới bắn liền sáu, bảy loạt đá quấn bùi nhùi và cầu chông. Tất cả đều là đạn cháy.



Hàng chục thuyền của bọn Hầu bị trúng đạn bén lửa, nhất thời ùn lại sau đó tản ra xông lên quyết đòi nợ máu. Xa Hải thuyền lui, Mông Đồng cản hậu bắn tên như mưa.

Hầu trên soái thuyền cho gióng trống thúc quân đánh đến bất chấp thiệt hại nên Mông Đồng và Xa Hải đạp hết sức mà bỏ chạy. Đương lúc Hầu đắc ý sẽ túm được địch thì hậu quân báo rằng có kỳ hiệu của hơn mười chiến thuyền Sơn Tây vương.

Hầu cho quân đánh chặn còn bản thân truy kích Thiên Đức đến cùng để rửa mối nhục vì đám trẻ ranh dám thừa cơ vuốt râu hùm khiến bao công sức của Hầu đổ sông đổ bể.

Trảo phu ra sức chèo, cộng thêm buồm lớn nhưng khoảng cách luôn là năm mươi trượng mà Hầu chưa nhận ra.

Trên Xa Hải 026 có Uyển Như, các Xa Hải khác đều có thuộc hạ Lâm gia, những người thông thuộc từng khúc Xích Giang như lòng bàn tay. Uyển Như chỉ huy Xa Hải cố tình giữ khoảng cách hòng chờ khúc sông hẹp phía trước, nơi ấy sẽ vào địa phận của Trữ quân Long Xưởng.

Khúc sông hẹp chỉ dài chưa đến một dặm, có bãi bồi mé La thành khiến bọn Hầu không thể dàn hàng rích rắc mà di chuyển. Qua gần hết chỗ hẹp, Uyển Như hạ lệnh dừng đạp và 9 Xa Hải bắt đầu dội mưa.

Hơn mười loạt bắn với hơn trăm quả đạn khiến Hầu mất luôn ba thuyền đi đầu. Một thuyền thoát được mưa đá bị chia cách với quân còn lại loay hoay một hồi tìm cách lui thì một mình phải chống lại 27 Mông Đồng vây đến. Hơn sáu chục quân trên thuyền này không kẻ nào còn cơ hội sống. Trong khi ấy Xa Hải thuyền nhắm soái thuyền của Hầu bắn cấp tập thêm hơn chục loạt mới chịu chạy tiếp.

Phan Văn Hầu không sao nhưng một thuộc tướng đứng gần b·ị t·hương nặng do đá rơi vào bả vai. Hầu nghiến răng, muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ nhưng đang loay hoay vượt qua đoạn ba thuyền đang nửa nổi nửa chìm lại nghe tin hậu quân đang bị vây kín đành quay lại giải vây sau đó lùi dần vào bờ mé châu Vũ Ninh.

Trước sau Hầu mất mười bảy thuyền với hơn tám trăm quân. Binh sĩ hậu quân gần như mất sạch vì bọn Phùng Lễ áp đảo, một chống sáu không nổi. Hầu ngậm đắng nuốt cay vì hơn năm trăm binh sĩ mất thủ cấp. Máu nhuộm đỏ một khúc sông.

Bách tính hai bờ tả hữu lần đầu nhìn thấy kỳ hiệu hổ trâu và Vạn Thắng vương đều ấn tượng sâu sắc nhưng phần lớn chả biết kẻ nào mới xưng vương.

Hầu ghi hận Thiên Đức quân, thề trả thù cho kỳ được. Từ sáng đến cuối Ngọ, chỉ vì Thiên Đức quân bất thình lình đến phá quấy mà Phan Văn Hầu mất luôn mỏ vàng t·ranh c·hấp vào tay Sơn Tây vương.

Chả ai biết Thiên Đức quân thiệt hại bao nhiêu, cũng không biết quân này hạ được bao nhiêu sĩ tốt của đối phương bởi các sứ quân còn bận tìm câu trả lời cho những gì đang lưu truyền trong dân. Các sứ quân không muốn bị bất ngờ, đưa Thiên Đức quân vào tầm ngắm theo dõi động tĩnh. Chẳng ai muốn bất thần có kẻ kề gươm vào cổ.

Trên đường về bản doanh, trước khi ngoặt vào sông Thiên Đức, bọn Chương đánh không chừa đồn thuỷ binh nào của Tô Trung Từ song tuyệt không đụng đến trại thuỷ binh bên Vũ Ninh vương. Các đồn thuỷ binh của Trữ quân chỉ dăm bảy chục lính bị đẩy lui chỉ sau hai, ba loạt đạn. Lạc Thổ, Phù Sếnh dẫn quân lên đốt sạch. Thuỷ binh Tô Trung Từ xuất quân truy đuổi nhưng địch đã bóng chim tăm cá.

Chương làm việc này là có chủ đích, cậu muốn Tô Trung Từ nghi kỵ Vũ Ninh vương tiếp tay. Đây có thể xem là mồi lửa đầu tiên mà Chương nhóm cho hai bên.

Nếu thời điểm này, Trữ quân, Vũ Ninh vương, Quảng Trí quân và Lý Lệnh công tạm bắt tay nhau thì chỉ trong một ngày Thiên Đức hay Thiên Gia Bảo Hựu sạch bóng dù có đến nghìn pháo vạn tên. Chương biết điều này nên không để xảy ra. Đến khi các sứ quân trên tạm hoà hoãn, bắt tay nhau bốn mặt vây công quyết diệt Thiên Đức thì đã muộn. Chưa cần tính xa xôi, chỉ cần Trữ quân kéo đánh Thiên Đức thì Sơn Tây vương sẽ dồn toàn lực đ·ánh c·hết bỏ.

Bàn cờ Vạn Xuân xô lệch, ai sơ sểnh lập tức mất trắng. Bởi vậy khi Thiên Đức đánh Siêu Loại, Lý Lệnh công cầu cứu, hứa hẹn đủ điều nhưng kẻ nào cũng lo mình động binh kẻ khác sẽ thừa cơ cắn trộm.

Thôi thì chuyện của Siêu Loại mặc người Siêu Loại tự định với nhau.

Quân Thiên Đức ca khúc khải hoàn với trận đánh táo bạo, kỳ hiệu Vạn Thắng vương theo chiến thuyền trở về bản doanh với bao ngổn ngang chờ đợi.