Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 135: Chân mệnh thiên tử




Chương 135: Chân mệnh thiên tử

Uyển Như trở về Thiên Đức sau nửa tháng rong ruổi cùng với đoàn thuyền chở than, quặng sắt, đồng và nhu yếu phẩm phục vụ Tết Nguyên đán chỉ còn mươi ngày.

Chương cùng nhiều người khác chờ đón Uyển Như nơi bến thuyền gần xưởng thuyền, cờ quạt đầy đủ bởi Chương muốn ghi công người đã cung cấp nhiều thông tin quý giá trong những ngày qua. Uyển Như vô cùng bất ngờ, ngơ ngác nhìn cờ quạt, vài chục tướng sĩ đứng nghiêm giơ tay chào. Cô nàng chỉ khẽ nhíu mày khi ánh mắt va phải Lam Khuê đang đứng gần Chương. Lam Khuê không lảng tránh, Uyển Như khẽ cười xã giao, nghiêm người chào đáp lễ rồi mặt tươi như hoa bước nhanh đến ôm chầm lấy Chương khiến cậu ngại vì xung quanh bao người đang cười.

-Hôm nay đón đại nhân vật nào mà nhà mình chơi lớn thế?

Thiên Bình đáp:

-Chủ tướng nói nhớ chị nên muôn thể hiện lòng thành.

-Thật không?

Uyển Như chớp chớp hai hàng mi ngẩng lên nhìn Chườn khiến cậu nhìn sang Thiên Bình lườm một cái rồi ho húng hắng.

-Được, người ta cũng nhớ anh.

Uyển Như ấn mũi Chương một cái rồi mới chịu rời ra, cô nói với mọi người:

-Có quà cho tất cả mọi người, giúp ta khiêng xuống nào.

Người nào người nấy hô vang Uyển Như đẹp gái, Lạc Thổ dừng chân bảo:

-Cô Uyển Như đi nửa tháng trời làm chủ tướng của chúng ta nhung nhớ bỏ cả ăn. Cô xem thế nào, về rồi phải chăm chủ tướng của bọn ta nhé.

-Anh Thổ à, anh phải được quà gấp đôi đấy.

Đoạn Uyển Như đưa cho Thiên Bình và Duệ mỗi người một bọc chả biết bên trong có gì, chỉ thấy Uyển Như hấp háy mắt với hai cô nàng. Uyển Như nhìn sang Lam Khuê đang giả tảng nhìn sang chỗ khác, liếc nhìn Chương, Chương nhoẻn miệng cười. Uyển Như tiến đến chỗ Lam Khuê.

-Ta không biết cô ở đây nhưng ta cũng có quà cho cô này.



Lam Khuê nhìn Uyển Như, vẻ ngại ngùng hiện rõ. Uyển Như nói:

-Đồ tốt chia nhau dùng mới vui, đừng ngại.

-Đa tạ Lâm tiểu thư.

-Chị em cả mà, đừng gọi xa cách như thế.

-Vâng, cảm ơn chị về món quà.

Bốn cô gái đứng hỏi han nhau bỗng nhiên nhận ra Chương có hành động lạ khi nhìn Uyển Như vài cái rồi lại nhìn ông cụ đang giúp mọi người khuân đồ từ trên thuyền xuống. Cậu hơi nghiêng đầu nhìn thêm một lần rồi bước nhanh lên tấm ván kê chắp tay hành lễ.

-Lâm lão gia! Thật vãn bối không biết lão gia đến tệ xá. Những việc này để tráng niên làm mới hợp lẽ. Cung kính mời lão gia.

Lời của Chương như thể sét đánh giữa trời quang, ông lão ngoại tứ tuần đang khom người sắp đồ cũng giật mình đánh rơi thứ đang cầm trong tay. Tướng sĩ đang hăm hở bê vác, thấy chủ tướng cung kính với ông lão liền đoán là cao nhân vội chắp tay hành lễ nhanh như cắt.

Uyển Như tròn mắt, á khẩu không nói thành lời. Thiên Bình và Duệ sau phút giây đứng ngây ra như tượng cũng nhanh chân đến sát mép nước chắp tay cung kính.

Lam Khuê chẳng biết ông già kia là ai nhưng cũng đến chào. Khuê mới ở đây hơn chục ngày, nhiều cái còn chưa biết hết nhưng trong lòng đã tự coi mình là người của Chương. Chương đối với cô có phần quan tâm thực lòng, gần giống Chương ngày đầu cô gặp. Dù Lam Khuê vẫn giữ ý với Chương, Thiên Bình và Duệ và không còn chút địch ý nào. Thảng hoặc, Khuê muốn trở thành chị em với hai cô gái bởi họ quan tâm đến cô không phải giả tạo. Y phục Khuê đang vận là của Thiên Bình vì cô nàng ít khi vận váy giống Khuê. Duệ đã bảo không cần đi chợ, mấy hôm nữa Uyển Như về sẽ có đủ y phục cho Khuê.

-Chị ấy hơn chúng ta ba tuổi, tính ra là chị cả đấy

Chạm mặt Uyển Như, một Uyển Như thục nữ và đẹp kiêu kỳ trong bộ sườn xám với làn da sáng khiến Lam Khuê thiếu chút tự tin. Lòng tự hỏi sao Chương lại có nhiều mỹ nhân đến vậy.

Ông lão thở hắt ra, mặt buồn thiu đứng thẳng người, gỡ cái mũ vải cũ mèm ra, nói với Chương:

-Mạc chủ tướng, cậu thật có con mắt tinh tường nhưng không biết thương cho thân già cả như lão đây. Lão đã cược với Như nhi rằng cậu mà không nhận ra thì Như nhi sẽ về ăn Tết ở nhà với lão. Cậu nhận ra rồi, Như nhi chẳng về mà lão còn mất trắng cho nó trăm nén bạc. Thời buổi này bạc khó kiếm, xem ra ta đánh giá thấp cậu rồi.

Chương niềm nở:



-Lâm lão gia, lão gia khí chất khác người dù giả trang gia nhân cũng khó mà giống. Vãn bối thấy bàn tay của người không vết chai sần, mu bàn tay không gân guốc, ngón tay thon gọn nên thắc mắc sao gia nhân của Lâm tiểu thư lại có chút khác lạ. Mũ và khăn vấn đầu cũ kỹ nhưng mái tóc gọn gàng. Lâm lão gia, Lâm tiểu thư có nhiều nét giống người nên vãn bối liều một phen. Mong lão gia thứ tội.

Lâm Chí Hoà lắc đầu rồi bật cười hỏi lớn:

-Này các cậu trai, chủ tướng của các anh là thầy tướng, ta thua. Quà này Lâm gia phủ gửi Tết Thiên Đức quân, ái nữ của ta ở đây đã làm phiền các cậu nhiều rồi.

Cha con thương nhân thật biết cách giao tiếp.

-Mời lão gia lên nhà.

Lâm Chí Hoà vui vẻ cùng Chương lên bờ nhắm hướng ngôi nhà tranh.

-Ta nghe Như nhi nói ngôi nhà đó đón thượng khách, Mạc chủ tướng thật khiến ta mở rộng tầm mắt. Thực ta chả tin, giờ thì…

-Thiên Đức quân hãy còn gian khó, từ hồi có Lâm tiểu thư giúp một tay nên cũng đỡ vài phần. Vãn bối tin rằng sẽ có dịp đón Lâm lão gia đến một nơi khang trang hơn.

-Mạc chủ tướng, cậu khiêm tốn như vậy khiến ta thêm bất ngờ. Chả giấu gì cậu, ái nữ của ta chẳng chịu phụng dưỡng khiến ta không cam tâm. Mới gặp mà cậu đã làm ta hao tài nhưng trong lòng vui hơn đi trẩy hội. Ái nữ của ta thật có mắt nhìn người.

-Lâm tiểu thư nói với vãn bối rằng cô ấy thừa hưởng điều ấy từ mẫu thân.

Lâm Chí Hoà bật cười, nói:

-Ta chịu thua. Ta nghe Như nhi nói Mạc chủ tướng bị thích khách m·ưu s·át nhưng thoát nạn nên muốn đến thăm. Nay thấy Mạc chủ tướng mạnh khoẻ là ta an lòng.

Lâm Chí Hoà thực quá đỗi hài lòng. Trong con mắt một đại thương nhân như ông, Thiên Đức quân thật đáng chi tiền vì qua lời con gái nói, ông dần tin rằng đây sẽ là sứ quân sẽ khiến Vạn Xuân nổi trận can qua. Nhân cơ hội Chương b·ị t·hương, Lâm Chí Hoà muốn đến thăm, một công nhiều việc. Chủ yếu muốn tận mắt thấy tả hữu của người mà ái nữ của ông hăng say kể.

Thấy con gái trở về có cờ quạt rợp trời chờ đón đã thấy ưng trong bụng vài phần. Điều này biểu thị con gái ông thực có địa vị trong quân này.

Lâm Chí Hoà nhận ra Chương trước khi Uyển Như chỉ cho ông. Chương vận y phục như tướng sĩ song dáng dấp có phần khác lạ, mắt sáng, trán cao, mũi thẳng, nhân trung dài, sâu và rộng. Toàn những tướng tốt, biểu thị rõ kẻ có lôi kéo hiền tài với tầm nhìn sâu rộng.



Biết Chương có nhiều mỹ nhân vây quanh, con gái ông chỉ xếp hàng thứ ba, ông cho là có chút thua thiệt chỉ vì chậm một chút. Đến khi Chương nhận ra ông dù chưa từng gặp mặt bởi những tiểu tiết ít người để ý thì Lâm Chí Hoà lại nghĩ.

-“Thứ ba vẫn còn tốt chán, tiểu tử này mới đôi mươi mà đã có cái nhìn sắc bén đến vậy đã là hơn vạn người. Hắn liều nhưng có tính toán, kẻ này ắt làm nên nghiệp lớn. Ta chấm hắn sớm là đường tài vận của ta còn dài. Một khi tiểu tử này vươn mình đứng dậy, sợ là hào trưởng trong thiên hạ lũ lượt xin theo tìm chỗ tốt.”

Sau vài câu chuyện từ xã giao đến thân tình, Lâm Chí Hoà lại nghĩ:

-Tiểu tử này kém Như nhi một tuổi mà ăn nói khác lạ, khéo nói kiến kẻ khác vừa lòng, dễ lấy thiện cảm của người khác. Như vậy, hắn đủ cả văn lẫn võ, mưu sĩ không thấy hầu, tay trắng dựng cơ đồ nhanh gấp đôi gấp ba kẻ khác, ấy chính là chỗ hơn người. Các sứ quân mấy kẻ được như này.

Đến khi Chương giới thiệu từng cô gái thì Lâm Chí Hoà thất kinh.

-“Hắn dám để kẻ từng hành thích ở chung nhà mà không phòng bị, ấy là lấy trí, lấy nhân thu phục kẻ địch. Thật đáng sợ. Điều này thì chẳng kẻ làm vương nào ở Giao Châu bằng hắn. Mới từng này tuổi đã vậy, dăm ba năm nữa thôi các sứ quân liệu có chống được hắn? Đủ dũng, đủ trí, đủ mưu ấy chính là chân mệnh thiên tử, vấn đề còn lại là thời gian và… tiền bạc có thể giúp rút ngắn đi một chút. Nãy giờ thấy nó đối với Như nhi như mấy tiểu nữ kia, không vì có ta mà tỏ ra nuông chiều. Như nhi nói đây là nhà của chung, quả thật lần đầu ta thấy. Cô chính thất kia sao nhỉ? Nhìn có nét quen quen như thể gặp ở đâu rồi. Họ Phạm à… ai nhỉ? Bốn cô gái trong một ngôi nhà không thể đơn sơ hơn của bà lão. Tiểu tử này bạc vạn, hắn ở đây là hắn trọng tình. Như nhu của ta trở thành Ái phi thì Giao Châu này ngày sau Lâm gia sẽ khiến kẻ khác bảy phần vị nể. Được, phen này dốc túi ông đây cũng chơi. À… có điều Như nhi nói hắn rất sòng phẳng chuyện tiền bạc. Lão gì nhỉ? À… Cả Lụa đã tất tay chỉ để có một lời hứa, ta không cần vì ta có vật đảm bảo. Với kẻ này chỉ cần biết sống là hắn sẽ không làm khó, chuyến đi này có khi bằng cả đời tích cóp.”

Bọn Uyển Như dắt díu nhau vào trong làng Đường Vỹ ngủ cùng với bà Cả Ngư. Bà Cả Ngư có một căn nhà mới bằng gỗ tốt do Thiên Đức quân dựng. Bây giờ bà không khác gì thân mẫu của chủ tướng. Các cô gái cũng quan tâm bà từ cái ăn đến giấc ngủ. Con gái đẻ giờ chẳng có phần mà Nguyệt cũng khăn gói theo Cự Lượng sang bên kia sông rồi.

Làng Đường Vỹ cũng biết ơn bà Cả Ngư bởi vì bà cứu Chương khiến làng Đường Vỹ này trở thành quê quán của chàng trai trẻ. Dân làng Đường Vỹ hay Long Ngô Động, đêm ngủ không khép cổng vì trộm c·ướp không có bao giờ, con cháu trong quân, tướng sĩ thi thoảng vào ngủ nhờ. Cũng chẳng kẻ nào dám to gan. Trộm cắp mà bị tra ra là chặt một tay, tái phạm chặt nốt tay còn lại, đơn giản nhưng thừa răn đe. Luật này do Chương đặt ra, dần áp dụng cho khắp vùng.

Thực tế thì Thiên Đức quân và Thiên Gia Bảo Hựu không có ai đói. Thuế không phải nộp, chăm chỉ sẽ có của ăn của để. Túng thiếu thì vay quân, đi làm cho quân mấy tiền trả, rất sòng phẳng.

Đổi lại, làng nọ bảo làng kia, thóc gạo, ngũ cốc bán cho Thiên Đức quân đều rẻ hơn ngoài chợ vì không bị thu thuế, ai cũng được lợi nên tự nhiên họ sẽ bảo vệ nồi cơm của họ, chính là quân Thiên Đức. Nhiều năm sau này, khi trai tráng hay nữ nhân khi vào trong quân dù chủ làm sĩ tốt nhưng gốc gác Thiên Đức hoặc Siêu Loại sẽ ưu tiên giao việc hệ trọng liên quan đến sinh tồn trong quân. Thiên tử quân ưu tiên chọn ở Thiên Đức, Siêu Loại, kế đến mới là những sĩ tốt có công trạng bởi họ trung thành tuyệt đối, coi việc c·hết để bảo vệ những cá nhân Thiên Đức là một vinh dự. Để lại cha mẹ, vợ con cũng không mảy may lo ngại vì Nhà nước sẽ lo chu toàn.

Lâm Chí Hoà theo lệ ngủ lại một đêm trên nệm rơm hàn huyên với Chương sau khi ăn bữa tối thân mật, đơn giản cùng các đầu lĩnh trong doanh trại.

Nhân sinh quan của Lâm Chí Hoà bị đảo lộn sau chuyến đi bởi ông từng vào nhiều quân doanh song chẳng quân doanh nào lạ kỳ như Thiên Đức. Nhất là khi… hết giờ làm việc, tướng sĩ gọi nhau theo vai vế tuổi tác chứ không theo cấp bậc.

-“Như nhi nói đúng, đấy là nhà chung của bọn họ, chả máu mủ gì nhưng như ruột thịt. Đánh với đội quân như này rất khó thắng nếu binh mã tương đương. Giao Châu sắp đổi vận, thật sắp có chủ mới

Sau Tết Nguyên đán, Thiên Đức quân nhận hai trăm ngựa tốt là quà của Lâm Chí Hoà. Chương nhận nhưng Duệ vẫn ghi vào sổ đầy đủ. Hàng hoá, nguyên vật liệu cần thiết, Lâm Chí Hoà đều bán hoà vốn và như Uyển Như nói với Chương:

-Phụ thân biết anh khẳng khái nhưng đã quyết, tài lực của Lâm gia anh có thể mượn dùng tuỳ ý, khi nào có thì trả.

Uyển Như hứa sẽ về ăn Tết, đổi lại Lâm Chí Hoà sẽ giúp chở quân và giúp Thiên Đức quân đến nơi cần đến mà không ai ngờ theo để nghị của ái nữ.

Nhưng Uyển Như vẫn đòi trăm lạng bạc.

Thật là, con gái thương nhân rõ biết chiếm lợi.