Chương 133: Trong ấm
Xứ Đông rồi đến Xứ Đoài,
Bách tính miệt mài chờ đón gió Tây.
Vạn Xuân thập ngũ ta đây,
Đến khi gió nổi phơi thây đầy đồng.
Kỳ hồng lấp ló bên sông,
Lý Đoài tụ nghĩa như rồng trong mây.
Mặt trời thì mọc đằng Tây,
Lý từ phương ấy bủa vây nhập thành.
Các vùng lân cận dạo gần đây xuất hiện bài đồng dao không rõ gốc tích, nghe nói từ châu Đại Hoàng song thực hư chả biết. Ngoài ra còn có thêm câu sấm truyền “Thiên hạ vô thập ngũ quân, bất vô Lý thị” ai đi chợ cũng nghe tuy nhiên không hiểu.
Phạm Tu nghe Bỉnh Di báo lại, nửa mừng nửa lo, chả biết cao nhân phương nào truyền ra nhân gian.
Phạm Tu chống kiếm ngửa mặt xem thiên tượng, trăng thượng tuần tỏ, sao rõ. Góc trời đằng Tây sáng rực, bất giác Phạm Tu cười một mình.
Còn ba tuần nữa là hết năm Thiên Đức 25, Thiên Bình sẽ bước sang tuổi mới mà theo như di chiếu của tiên vương, có thể bố cáo thiên hạ thân phận trưởng công chúa. Phạm Tu bàn tính với hai phó tướng cùng bà Dung, thấy rằng thời cơ chưa chín muồi. Thế và lực chưa đủ, giờ bố cáo thiên hạ sợ rằng trời nổi gió. Thiên Đức lớn mạnh từng ngày nhưng là lớn và mạnh hơn chính Thiên Đức chứ so với các sứ quân khác hãy chưa đáng là gì.
Phạm Tu thực cũng nghĩ đến việc kết liên minh với sứ quân nào đó nhưng chưa thể tìm ra phương án khả dĩ khi mà tứ bề đều bị chắn lối. Sơn Tây vương ở xa, nước xa sao cứu được lửa gần, dù kết liên minh sợ rằng đến khi được ứng cứu cũng chẳng còn gì. Thứ nữa, như Chương từng nói với ông sau khi tiếp sứ, muốn mặc cả với người ta bản thân mình phải có giá, nếu vô giá nào ai đoái hoài.
Khả dĩ nhất như bàn tính, ấy là tận tâm tận lực ủng hộ cho Thiên Đức vì dải đất ven sông này đã trở nên chật chội, vùng vừa chiếm được lại chưa yên. Song Chương mới qua cơn thập tử nhất sinh, Phạm Tu không muốn chàng trai trẻ có thêm gánh nặng trên vai.
Bản thân Phạm Tu và thân tín cũng chưa biết sẽ nói với Chương thế nào về thân phận của Thiên Bình. Lòng người vốn khó dò, tuy Chương chưa có ý định xưng bá, cũng đang yêu chiều Thiên Bình nhưng chẳng ai biết được khi di chiếu được ban ra thì điều gì sẽ xảy đến trong quân Thiên Đức? Chương có chịu hạ mình làm tôi cho một nữ nhân hay trở thành kẻ bất đắc chí? Cách duy nhất là tìm cách đẩy thuyền cho Chương mau lấy Thiên Bình làm chính thất, của chồng công vợ. Mưu sự là thế, đùng một cái cô gái họ Trịnh xuất hiện như ý trời khiến Phạm Tu không nghĩ không được. Ông chờ xem Chương sẽ hoá giải chuyện của mấy nữ nhân ra sao.
Mấy ngày trời Thiên Bình mặt như đưa đám nằm ở nhà bà Dung. Phạm Tu sai người đến Thiên Đức xem có chuyện gì, người về báo rằng Chương đang bận thay đổi chiến thuyền ngày đêm, đến ngủ cũng ngả lưng cùng thợ ngay trên sông.
-Việc này không ai nói vào được đâu, thằng Chương mới giải quyết được mà giờ nó bận như thế, chẳng ai dám đề cập chuyện Thiên Bình. Ta đồ rằng khi xong, tự khắc nó sẽ đến gọi Thiên Bình về, cô lo gì.
-Em biết là vậy. - Bà Dung nói. - Nhưng em lo cô gái kia sẽ lợi dụng lúc cái Bình ở đây mà chiếm lợi. Con Bình thì dỗi vì thằng Chương đưa cô gái đó về lại không thèm đến đón nó.
-Đúng là trẻ ranh. Người ta chủ tướng một quân, đến ăn còn chẳng được ngồi mâm, ngủ không đủ giấc. Cô khéo léo kể khổ, nói vống lên một tí cho con Bình nó sót người của nó tự mò về. Nó mà rời được cái thẳng Chương thì ta đổi họ.
Bà Dung về, ngồi ăn cơm chống đũa thở dài, mắt nhìn xa xăm ra cửa nói bâng quơ:
-Cái thằng Chương mới ốm dậy, một tay còn chưa cử động mạnh được mà mải việc bỏ cả ăn thế này thì bao giờ hồi phục được chứ. Chả biết giờ này đã ăn uống gì chưa, rõ khổ!
Lúc khác gấp chăn, bà lại nói một mình:
-Trời lạnh thế này mà cứ chường mặt trên sông đục với đẽo cùng đám thợ, v·ết t·hương chưa lành có khi c·hết cóng mất thôi.
Bà Dung bảo Ngọc đưa sang cho Chương âu thịt kho đông, dặn Chương nhớ ăn. Ngọc về kể rằng Chương ngủ ngoài xưởng thuyền đã ba hôm, rằng thì là Chương đang cho dựng cái gì đó dưới sông, giống như một bánh xe lớn chả hiểu làm gì. Mặt mũi trông tiều tuỵ, hốc hác, gầy như xác ve.
Ngọc ra về, Thiên Bình lẻn ra hỏi thêm nhưng Ngọc nói chỉ biết vậy. Thiên Bình hỏi Lam Khuê làm gì thì Ngọc đáp:
-Lo cơm nước cho cậu Chương mà nghe đâu cô ấy chưa tốt việc bếp núc nên cậu ấy ăn qua quýt.
-Chị Duệ đâu? Ngữ ấy con nhà quan nào biết bếp núc, anh ấy sao ăn được?
-Duệ nó ngập đầu với sổ sách mà cô Như chưa về.
Thiên Bình sốt ruột lắm rồi nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ chưa chịu về. Nằm bẹp trên giường nhưng có tiếng bước chân là y như rằng ngó đầu lên cửa sổ ngóng.
Bà Dung thấy tất cả cảnh này dở khóc dở cười không hiểu đứa con gái mình mang nặng đẻ đau lại giống tính ai. Thấy chưa đủ sức nặng, bà Dung xúi thêm vài người khác nói bóng nói gió cốt cho Thiên Bình nghe câu được câu mất rằng thì là Chương có vẻ cảm kích cô họ Trinh kia cơm nước lắm.
Chiều ấy, Thiên Bình không thể ngồi yên nữa định khăn gói về Thiên Đức đòi ngôi chính thất, mới ra đến cửa liền nghe bà Dung về bảo vừa thấy Chương ở đầu làng Nhất Vạn. Thiên Bình trở ngược vào nhà giả vờ ngủ chờ người đến đón nhưng cả canh giờ trôi qua vẫn chẳng thấy Chương đành viện cớ đi dò. Nữ binh báo Chương ở trong xưởng đúc hỏi han thợ thuyền rồi cùng thử làm gì đó cùng mấy bác thợ cả xong không cho ai vào xem.
-Chủ tướng làm một bánh xe bằng tre nứa cao dễ đến hai trượng dưới sông, hình như để đo sức nước hay lấy nước gì ấy. Kỳ lạ lắm. Chị có hỏi thì chủ tướng nói thử làm để dẫn nước lên cánh đồng vì sắp mùa cấy lúa.
-Anh ấy thì biết gì cấy lúa mà làm? Ả họ Trịnh kia sao rồi chị?
-Cô ấy lo cơm nước mấy hôm nay.
-Ả không biết bếp núc đâu, anh ấy không thể nuốt được, em biết mà.
-Chủ tướng khen ngon mà nhỉ? Em định bao giờ về?
-À… em còn tí việc sắp xong rồi.
Đoạn Thiên Bình về nhà hết ra lại vào chờ đợi mà tối nhọ mặt người vẫn chẳng thấy Chương đâu. Chạy ra xem thì ngựa vẫn còn nên tạm yên tâm, Thiên Bình chắc mẩm Chương xong việc sẽ đến tìm nhưng cũng lo anh chàng mải việc mà về luôn. Bà Dung thấy con gái hết đứng lại ngồi, hết thở dài lại nhăn nhó nhưng giả vờ không biết.
-Con đi gọi thằng Chương xem nó có về đây ăn cơm không, muộn thế này rồi cứ lúi húi ngoài ấy làm gì không biết.
Thiên Bình không chịu đi, bà Dung cũng mặc, thản nhiên ăn cơm ngon lành rồi chong đèn ngồi khâu vá. Giữa giờ Hợi, Thiên Bình buông xuôi nghĩ Chương sẽ làm xuyên đêm, bó gối ngồi bên cửa ấm ức rơm rớm nước mắt thì bóng dáng quen thuộc mà cô trông ngóng bước vào khoảng sân tranh tối tranh sáng.
-Sao muộn rồi em còn chưa đi nghỉ mà ngồi đây muỗi nó khiêng đi mất thì sao?
Thiên Bình đứng dậy định nói gì đó thì Chương lại lách qua cúi đầu chào bà Dung:
-Khuya rồi mẹ còn ngồi may vá thế này ảnh hưởng đến mắt đấy mẹ ạ.
Chương gọi mẹ ngọt sớt, không hề giả trân mà vô cùng tự nhiên khiến ngay cả bà Dung cũng khẽ giật mình đâm cả kim vào tay. Lần đầu tiên có chàng trai gọi bà là mẹ, mà chàng trai đó lại là người bà muốn làm tế tử thật mau.
-À thì mẹ cũng cố cho xong. Con ăn uống gì chưa?
-Con ăn với mấy bác trong xưởng rèn, vừa mới xong việc ạ. May quá, con tưởng nhà mình ngủ rồi.
-Thôi ngồi đi, mẹ lấy nước cho uống. Ô, sao mặt mày đen như than thế kia? Tóc tai toàn đất sét vậy? Để mẹ đun cho nồi nước.
-Thôi con phải về ngay vì ở Thiên Đức còn dở mấy việc. Mẹ cho Thiên Bình về với con luôn được không?
-Việc làm chưa xong thì mai làm, hay con ngủ lại một đêm?
-Con có hẹn mấy chú bác ở xưởng thuyền, phải về xem xong chưa mẹ ạ.
Người mẹ người con nói chuyện qua lại tự nhiên như thể Thiên Bình vô hình nhưng cô chả lấy đó làm buồn. Thay vào đó, trong lòng Thiên Bình vui như mở hội vì nghe Chương gọi mẹ mình là mẹ. Điều mà dạo gần đây Thiên Bình nhắc nhưng Chương vẫn cứ gọi cô.
-Em về với anh nhé, mấy hôm vừa rồi anh bận quá, cứ bảo đón em mà rời tay ra thì muộn rồi. Mình về nhé?
Thiên Bình chỉ gật đầu rồi vào trong buồng cầm tay nải ra, bà Dung đã biến đâu mất. Bấy giờ Thiên Bình mới hỏi:
-Em tưởng anh quên em rồi?
-Sao có thể? Em nghĩ lung tung, mình về thôi.
Thiên Bình chỉ chờ có vậy, bước nhanh ra cửa, Chương dắt tay Thiên Bình đi mau. Ra đến cổng thì tối om, Chương liền dừng lại, cúi xuống hôn vội Thiên Bình một cái. Thiên Bình đứng im, Chương hôn thêm một cái nữa rồi mới dắt Thiên Bình đi tiếp.
Người yêu nhau họ vậy, thời nào cũng thế, chả cần nói nhiều hoặc có nói nhiều chỉ cần một nụ hôn là xong tất.
Đội Thần Vũ chờ ngoài cổng làng nhưng… không có ngựa của Thiên Bình.
-Cô Dung vừa mượn bảo đi có việc
Thiên Bình lập tức hiểu ra bản thân đã trúng kế của mẹ, còn Chương thì không biết nên bảo một nữ binh ngủ lại nhường ngựa cho Thiên Bình.
-Mình cưỡi chung một ngựa cũng được.
Thiên Bình nói, Chương ngó quanh thấy đêm khuya nên cũng đồng ý. Những nữ binh nháy mắt nhau đầy ý nhị rồi kẻ trước người sau, dành cho đôi trẻ một khoảng không gian đủ riêng tư. Thiên Bình ngả người tựa đầu vào vai Chương, hỏi:
-Anh còn đau không?
-Cũng đỡ rồi, nay mai là bình thường ấy mà.
-Sao hôm nay lại gọi mẹ ngọt thế?
-Mẹ mình thì mình gọi, có gì mà ngọt với nhạt. Trước sau gì cũng là mẹ anh, gọi sớm một ngày cũng chả thiệt gì.
-Có phải anh làm vậy cốt làm em vừa lòng rồi bỏ qua cho cô ả họ Trịnh không?
-Lam Khuê là Lam Khuê, em là em. Anh cũng không yêu cầu em phải bỏ qua cho cô ấy, cô ấy có lỗi gì với em đâu nào. Anh gọi mẹ là mẹ vì anh thấy cần phải vậy chứ sao phải làm để em vừa lòng chứ.
-Rồi nếu em bắt anh chọn em với ả thì sao?
-Em là cô gái thông minh sao phải làm vậy chứ. Anh có lỗi với cô ấy, cô ấy bỏ qua cho anh là tốt rồi. Mấy hôm nay em cứ ở Nhất Vạn, lắm khi xong việc anh muốn thấy em cũng không thấy. Nhà không có em yên ắng quá anh ngủ không yên giấc.
-Anh thật khéo miệng, kiểu gì cũng nói được.
-Nếu không vậy thì nào cô nào thương anh chứ, em nhỉ?
-Được rồi, xem như em bỏ qua cho cô ta. Nếu sau này cô ta còn có ý hại anh thì chính tay em sẽ tiễn cô ta xuống âm phủ.
-Ừ, cơ mà làm bà cả thì cũng phải đủ nhân hậu với bao dung nữa chứ em giận dỗi không về có khi anh đoản thọ vì nhớ mất.
-Chỉ được cái lẻo mép là tài.
-Hề hề hề, chứ không thì toi từ đời tám hoánh nào rồi em nhỉ?
-Nhưng mà sắp Tết rồi, Siêu Loại anh chưa lấy được sao cưới em đây?
-Đợt nọ em nói chỉ cần mỗi anh là gì?
-Vậy anh phải mau xin mẹ cho cưới em đi. Em là chính thất rồi em hứa, anh muốn có bao nhiêu th·iếp cũng mặc.
-Đàn ông lấy nhiều vợ sẽ yểu mệnh, anh nghe các cụ bảo thế. Giờ mọi chuyện còn ngổn ngang, chưa đâu vào đâu là lấy vợ thì… nhưng mà anh có cách. Anh tính rồi, anh sẽ nhờ bà Cả Ngư làm cơi trầu dạm ngõ, làm lễ đính ước trước nhỉ? Em sắp mười chín mà ở quê anh… tuổi này hãy còn đi học.
-Ưm. Mẹ em sẽ là mẹ anh, rồi có ngày nào anh về nơi anh đến hãy dắt em theo. Em cũng muốn gặp bố mẹ chồng.
Chương vuốt tóc Thiên Bình, cả hai bỗng im lặng, khoảnh khắc hai trái tim đập chung một nhịp, Thiên Bình ngẩng đầu lên nhìn Chương đón đợi một nụ hôn.
Chẳng có lời tỏ tình chính thức nào, mọi thứ cứ tự nhiên xảy đến như điều tất yếu. Nụ hôn dài nhất kể từ khi hai người yêu nhau, trộn lẫn nhiều cảm xúc khó tả, nếu không phải đang trên lưng ngựa, sợ rằng vị chủ tướng Thiên Đức và cô đầu lĩnh Thần Vũ sẵn sàng ăn cơm trước kẻng bởi về đến nhà, trong ánh đèn dầu lạc, mặt Chương và Thiên Bình đỏ phừng phừng như mặt trời giữa trưa. Duệ sợ Chương với Thiên Bình ốm, liên tục hỏi han khiến Chương húng hắng ho rồi mau chuồn ra xưởng đóng thuyền.
Thiên Bình ngây ngất như kẻ trên mây, tính tình bỗng thay đổi hẳn, tưởng như cô và Lam Khuê chưa từng có thù oán gì. Thiên Bình hỏi thăm Khuê ăn ở thế nào, có gì khó khăn cứ nói khiến không chỉ Khuê mà ngay Duệ cũng sợ Thiên Bình có chủ ý mờ ám nào đó. Duệ vội tất tả đi gặp Chương, kéo vội cậu ra một góc lo lắng tỏ bày, và rằng Chương nên về xử trí.
Chương liền tranh thủ làm Duệ trải qua cảm giác chân bước trên cỏ mà tưởng đang bay trên mây. Nụ hôn chẳng như mọi lần là những cái chạm môi nữa. Duệ bước vào nhà, mặt đỏ như gấc, chân nam đá chân chiêu, nhìn Thiên Bình rồi cười ngây ngốc. Chỉ Lam Khuê là chưa hiểu vì sao hai cô gái cùng nhà bỗng trở nên kỳ lạ. Đêm nằm ngủ, Duệ và Thiên Bình ôm nhau cười khúc khích khiến Lam Khuê nằm co ro trong chăn thầm nghĩ:
-“Người ở đây thật kỳ khôi, hai kẻ này rất bất thường, liệu bọn họ có thừa cơ ra tay với mình không nhỉ? Chắc là không, cô Duệ kia yếu xìu mà.”
Lam Khuê bốc số muộn nên chưa biết cảm giác bay trên mây nó như thế nào, sao hiểu được. Trong khi hai kẻ chung giường ngủ mê mệt vẫn nhoẻn miệng cười thì kẻ ở giường còn lại nửa đêm không yên giấc đành mò ra ngồi xem Chương làm việc. Lâu dần thành thói quen, Lam Khuê thường hay ngồi lặng im ngắm nhìn nam nhân mình thích tỉ mẩn trao đổi với người nọ người kia để làm ra những thứ kỳ lạ.
Bốn cô gái cùng yêu một chàng trai theo cách riêng, còn chàng trai sắp hai mươi hai tuổi liệu có đủ thông minh và khôn khéo quản đàn hổ dữ?