Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 132: Doạ chủ tướng




Chương 132: Doạ chủ tướng

Sức khoẻ chưa hồi phục hoàn toàn, tay trái hãy đau nhức chưa thể cử động mạnh nhưng công việc nhiều nên Chương không dám ngơi tay. Chương bắt tay vào thiết kế Lưỡng Phúc thuyền, một loại thuyền hai đáy chở quân kèm hai pháo và Soái thuyền, loại thuyền dùng cho chỉ huy. Như mọi lần, công việc thiết kế ban đầu vẫn diễn ra trên bờ sông đầy cát.

Chương không tự nghĩ ra những thuyền này bởi chúng từng xuất hiện trong chiều dài lịch sử dựng nước và giữ nước từ nơi cậu đến. Có điều hình ảnh còn lưu lại trong trí nhớ khi đến thăm bảo tàng từ đời tám hoánh nào chỉ còn lại chút ký ức mờ nhạt.

Những ý tưởng đầu tiên khi Chương đem nói với thợ đóng thuyền có nhiều điểm bất hợp lý, nhất là về tải trọng, sức cản của nước. Đặc biệt, chúng trái với tiêu chí cơ động mà Chương đề ra ban đầu dù có một hoặc hai cột buồm.

Vài ngày trời Chương vẽ lại xoá, chán lại ngồi nhìn ra khoảng sông trước mặt suy tư sau đó đi xem lại Mông Đồng thuyền, hỏi những câu vu vơ. Lam Khuê mới đến, chỉ quanh quẩn trong nhà mặc dù chẳng ai canh giữ cô. Thấy Chương kỳ lạ, cứ lặng ngồi một mình dưới chòi binh lính dựng tạm trên cát liền hỏi Duệ. Duệ bảo Chương đang làm việc, những việc chỉ Chương biết và rằng Thiên Đức quân đã quen với cảnh này nên không ai làm phiền chủ tướng.

Thiên Bình có về qua nhà nhưng chẳng nói với Lam Khuê lời nào dù Lam Khuê đã cất tiếng chào. Cô nàng không gặp Chương, gói ghém đồ đạc bảo rằng sẽ ở Nhất Vạn ít hôm. Duệ ngăn không được, nói với Chương, Chương bảo:

-Em ấy giận, càng nói sẽ càng được đà. Thôi, cứ để em ấy nghỉ ngơi ít hôm, xong việc anh sẽ về Nhất Vạn đón.

Uyển Như đi Sơn Tây chưa về, bọn Trương Lôi bận tập trận nên ngôi nhà nhỏ vắng lặng hẳn.

-Ta có thể ra chỗ chủ tướng được chứ?

Lam Khuê hỏi Duệ, Duệ đáp:

-Cô không phải tù binh, trừ trong quân doanh và trong xưởng đóng thuyền có quây rào kín thì cô cứ tự nhiên.

-Cô không sợ ta trốn sao?

Duệ đang viết bèn dừng lại ngẩng lên nhìn Lam Khuê, cười:

-Thật lòng nhé, cô trốn cũng chẳng ai bắt lại đâu, ta với Thiên Bình hay chị Uyển Như còn mừng ấy chứ. Chủ tướng có câu giữ người ở lại không giữ người muốn đi.

-Thật ta cũng có ý trốn về.

-Vậy nhớ ăn uống no nê hãy đi. Cô ở đây mấy ngày hẳn cũng thấy rồi, chúng ta đâu giam hay cho người theo dõi cô đâu.

-Cô không sợ ta thừa cơ hại chủ tướng sao?

-Anh ấy không sợ sao ta lại sợ? Ta đã nói với cô rồi, chỉ cần anh ấy vui là ta vui. Thứ anh ấy muốn là thứ ta muốn.

-Cùng là nữ nhân với nhau chả lẽ cô không cảm thấy khó chịu khi chủ tướng giữ ta lại?

-Có chứ sao không. - Duệ thản nhiên đáp. - Chủ tướng là ý trung nhân của ta, ta rất yêu anh ấy. Anh ấy cũng yêu ta, thế là đủ. Còn như anh ấy có thương cô cũng tốt, miễn anh ấy vui là được.

-Ta không thấy ai như vậy cả, chưa từng nghe.

-Thì ta đây. Trước ta cũng có ý tranh với người khác nhưng anh ấy đã nói với ta rồi, ta cứ là ta và anh ấy thích ta như vậy.

-Thiên Bình kia thật khó gần.

-Ta với Thiên Bình là chị em từ nhỏ, Thiên Bình mồ côi cha mẹ, ta may mắn hơn một chút nhưng bởi vậy… - Duệ lại cười. - Chủ tướng nói cô cũng có hoàn cảnh như bọn ta, nói bọn ta nên hiểu và quan tâm đến cô nhưng nhất thời chưa thể được.

-Vậy ta ra gặp chủ tướng.

-Tiện nhờ cô đem giúp cho anh ấy ấm trà ta mới pha khi nãy, ta đang dở việc.

Lam Khuê bê khay trà ra cổng, thật chẳng ai để tâm đến cô, cũng không có người theo khi cô xuống bờ sông.

-“Người ở đây chẳng lẽ thực không thèm giữ ta sao?”

Lam Khuê đến gần chỗ Chương đang hý hoáy viết những ký tự lạ kỳ.

-Cô Duệ sai… sai… sai ta đem nước.

Chương ngoái đầu lại thấy Khuê liền đứng dậy phủi cát, đỡ lấy khay đựng ấm trà với cái chén, nhoẻn miệng cười:

-Đừng có đổ oan cho Duệ như thế, cô ấy không sai ai bao giờ mà sẽ nhờ.

Lam Khuê tròn mắt ngạc nhiên.

-Cảm ơn tiểu thư, cô ngồi đi.



Chương đưa cho Khuê cái ghế duy nhất, nói thêm:

-Tiểu thư ngủ ba đêm rồi hẳn không còn lạ chỗ nhỉ? Nếu cảm thấy thừa chân thừa tay thì cứ giúp người khác, được việc gì hay việc nấy.

Rồi trở lại với công việc. Chương đang tính cải tiến Mông Đồng thuyền bằng cách trang bị thêm hai guồng nhỏ bên hông, mỗi guồng có hai người cùng đạp khi cần tăng tốc. Lúc bình thường hai guồng sẽ thu gọn bên mạn. Tuy nhiên thiết kế này gây khó cho trạo phu, chỉ còn cách gấp gọn lên mui hoặc làm ra thiết kế mới, ấy là mỗi mạn có ba guồng và đuôi thêm hai. Guồng lắp ngoài mạn, mỗi guồng bốn người cùng đạp sẽ chở thêm được nhiều quân mà không cần tăng kích thước.

-Anh hoạ cái gì vậy? Sao nhìn giống thuyền?

-Thực ta đang hoạ thuyền.

-Anh biết làm à?

-Không, ta chỉ biết hoạ.

-Tốn thời gian vậy làm gì, anh làm giống thuyền của các sứ quân là được mà?

Chương dừng tay rót nước uống, nói với Khuê:

-Thái Công Đại tướng quân đi ba mươi về mười lăm thì phải. Ta thả ông ấy về hẳn tiểu thư có biết?

Lam Khuê gật đầu.

-Thuyền của Siêu Loại không nhanh bằng thuyền ta vẽ ra.

-Anh muốn chiếm Siêu Loại cho bằng được sao?

-Đúng thế.

-Chỉ để làm sính lễ?

-Cho tất cả mọi người không phải riêng ta.

-Vậy… nghĩa phụ của ta là Sứ tướng. Anh chiếm Siêu Loại sẽ có kẻ thắng người bại, anh có thể vì ta mà không chiếm Siêu Loại không?

Chương cười, khẽ lắc đầu. Lam Khuê thoáng buồn. Cô chẳng biết Thiên Đức có chiếm được Siêu Loại thật không nhưng… nếu không chiếm chả phải tốt hơn sao.

-Ta chiếm Siêu Loại sao tiểu thư lại buồn như vậy?

Lam Khuê cười buồn, đáp:

-Nghĩa phụ ta là Sứ tướng nơi ấy, anh đánh đến ắt hai bên…

Chương ngắt lời Khuê.

-Ông ấy có thể trở thành tướng của ta.

-Anh có thấy như vậy là ngông cuồng không?

Chương lắc đầu.

-Nghĩa phụ của tiểu thư là Sứ tướng, muốn thì cứ làm sứ tướng chứ Siêu Loại là của bách tính không phải của Lý Lệnh công. Ta chiếm Siêu Loại không phải xưng vương, chỉ là ta muốn bách tính có cuộc sống tốt hơn.

Lam Khuê nhoẻn miệng cười, nói:

-Chỉ là lời của anh, xưa nay kẻ dấy cờ tụ nghĩa không ai không ôm mộng bá vương. Bản thân anh giờ là chủ tướng một quân, quyền lực trong tay muốn nói gì chẳng được. Ta ở trong phủ ta biết, quyền lực là thứ nam nhân theo đuổi, nó còn có sức hút hơn bạc vàng.

-Tiểu thư nói không sai mà rất đúng.

Chương bốc nắm cát giơ cao rồi ném ra.

-Quyền lực, bạc vàng như cát bụi, nhắm mắt xuôi tay có mang theo được đâu? Thầy ta từng dạy, sống sao để khi chào đời ai cũng vui mừng và khi mất đi bao người nhỏ lệ. Ta nói vậy quả là giáo điều, sách vở mị dân nhưng tiểu thư ạ…

Chương quay lại nhìn Lam Khuê.

-Ta không phải người của thế giới này, ta chẳng muốn làm vua hay vương. Ta chỉ muốn được trở về với cha mẹ và em gái của ta rồi sống một cuộc đời của người bình thường. Ta được ngủ đến trưa, thi thoảng đi đó đây cùng chúng bạn, gần khoa cử lại cắm đầu học ngày đêm, buông bút lại thong dong. Ta sẽ lấy vợ, sinh con, già rồi c·hết đi. Chẳng ai muốn ta phải làm gì cả.



-Anh không phải người của thế giới này, nghĩa là sao?

-Ta đến từ trên kia và nhiệm vụ của ta ở Vạn Xuân này là gì ư? Ta chả biết. Chỉ là nhiều người muốn ta giúp thì ta giúp. Có thể chốc nữa hoặc ngày mai hoặc bất cứ lúc nào đó ta bỗng dưng biến mất, chả biết được. Có điều, bà Cả Ngư đã cứu ta, chồng con bà cụ vì sứ quân tranh giành nhau mà biệt tăm. Bao người vì cuộc chiến này mà m·ất m·ạng. Bao giờ hết? Chả biết! Ta sẽ làm một lần để những cảnh như vậy không tái diễn nữa.

Chương lại bốc nắm cát tung lên.

-Nếu như người cứu mạng và chăm sóc cho ta là ai đó ở Siêu Loại thì bây giờ hẳn ta đang tính kế chiếm những nơi khác, bên kia sông chẳng hạn. Song ta đến đây và vì thế… Tiểu thư ạ, đất Vạn Xuân này của bách tính, Siêu Loại cũng vậy. Chẳng có Lý Lệnh công sẽ có Lý Công hay Lệnh Lý gì đó. Sứ tướng Lý An không có sẽ có Sứ tướng Lý Khuê, sự thực vốn là vậy.

Chương nhìn Lam Khuê, cười buồn:

-Thật lòng ta xin lỗi tiểu thư. Từ lúc đến Vạn Xuân này, tiểu thư là người con gái ta lừa dối đầu tiên nhưng cũng vì việc quân chứ ta… ngoài việc quân ra những gì ta nói hay làm đều không dối lòng. Có điều… những gì ta làm đã khiến tiểu thư đau lòng và buồn khổ. Ta áy náy lắm.

-Anh… không giận ta vì ta m·ưu s·át anh sao?

-Ai cũng sẽ làm vậy, là do ta sai trước.

-Nhưng anh đã có thể c·hết.

-Ai chẳng c·hết. - Chương thản nhiên. - Có khi lúc ta c·hết lại được trở về trên kia không biết chừng.

-Chẳng ai có thể từ trên trời xuống cả.

-Ta từng nghĩ như vậy đến khi chính ta ở hoàn cảnh đó.

Lam Khuê nheo mắt ngước nhìn bầu trời trong xanh, cả hai cùng im lặng.

-Anh còn đau nơi cánh tay không?

-Chỉ hơi nhức thôi, đại sư bảo độ một tuần sẽ khỏi hẳn. Cảm ơn tiểu thư đã cứu ta.

-Anh có thể trừ ta đi hoặc lệnh cho quân sĩ h·ành h·ạ ta, cớ sao anh không làm vậy? Anh… đối xử với ta như thế này khiến ta cảm thấy ta thật chẳng ra gì.

-Tiểu thư đã đối tốt với ta, sao ta có thể.

-Nhưng là do ta có ý lợi dụng anh chứ ta cũng không tốt đẹp gì.

Chương bật cười:

-Ta cho tiểu thư lợi dụng vì tiểu thư còn ngây thơ quá. Ông Lạc nói tiểu thư tốt bụng, ta biết chứ. Thực ta chưa bao giờ có ý hại tiểu thư. Ta cũng muốn thả cho tiểu thư về nhưng việc tiểu thư làm nhiều người biết. Ta thả cũng chả ai nói gì nhưng…

-Anh sợ cô gái tên Thiên Bình?

Chương lắc đầu:

-Con gái không phải để sợ. Ta không sợ Thiên Bình, đó là một cô gái tốt bụng nhưng mới mười tám, hãy còn trẻ.

-Anh thương cô ấy?

-Cô ấy cứu mạng ta, cũng vì ta mà làm nhiều việc và tất nhiên, như tiểu thư nói, ta thực lòng thương cô ấy.

-Còn cô Duệ?

-Cả Lâm Uyển Như nữa, ba cô gái đó đều vì ta mà chịu thiệt nên họ rất quan trọng với ta.

-Nhưng anh thương cô nào hơn?

-Chẳng cô nào giống cô nào thì sao mà so, ta thương mỗi cô theo cách riêng và các cô ấy cũng thế. Có thể tiểu thư không biết, ấm trà cũ quả thật vừa hết. Tiểu thư không đem ra thì Duệ sẽ đem, Duệ luôn tinh tế như vậy. Sau này tiểu thư có ý trung nhân, ta khuyên tiểu thư nên chọn người hiểu và tiểu thư thích nói chuyện với người ấy. Bởi khi về già, sắc đẹp không còn, sức khoẻ không còn, thứ duy nhất còn chính là tình cảm. Mà tình cảm… đâu tự nhiên có.

-Anh không sợ ai, ta tin bởi anh là chủ tướng. Anh đem ta từ làng Nhất Vạn về đây mà không ai hỏi, nơi ấy là bản doanh của Thiên Gia Bảo Hựu, chứng tỏ rằng trong quân bên ấy anh có vị trí rất cao. Anh thả ta chả ai nói, có cũng nói sau lưng vì sao anh không thả?

-Tiểu thư cần gì phải hỏi đến cùng như vậy?

-Ta muốn biết. Ta đã nhiều đêm…

Chương chép miệng, thở dài im lặng hồi lâu.



-Từ ngày anh đuổi ta đi nơi bến sông rồi bặt tăm chả biết sống c·hết.

Chương nghe tiếng sụt sịt nên ngoái lại nhìn, thấy Lam Khuê gục đầu lên gối.

-Sao anh không c·hết luôn đi, sao anh lại là chủ tướng của Thiên Đức chứ? Anh là kẻ ác. Anh khiến người ta nhung nhớ vì anh cứu mạng ta xong anh lại khiến ta tự tay hạ sát anh. Sao ta khổ thế này chứ? Kiếp trước ta làm gì nên tội mà ông trời h·ành h·ạ ta chứ?

Chương ngồi phệt xuống cát im lặng.

-Anh nói đi, anh coi ta là gì chứ? Anh xem thường tình cảm của ta có phải không?

-Không! Ta sao dám.

Chương đứng dậy, tiến sát đến cạnh Lam Khuê, đặt nhẹ tay lên vai cô vỗ nhẹ mấy cái.

-Đừng khóc nữa, à… nếu khóc có thể vơi bớt nỗi lòng thì cứ khóc nhưng đừng buồn, đừng hận ta nữa. Ta không phải kẻ tốt, cũng chả chính nhân quân tử nhưng nếu cô Khuê muốn thì nơi này cũng là nhà của cô.

Lam Khuê ngưng khóc nhưng vẫn sụt sịt.

-Rồi ta sẽ bù đắp những gì đã khiến cô phải chịu ấm ức.

-Vậy anh phải hứa nếu đánh thắng Siêu Loại thì không được đụng đến người thân của ta.

-Thiên Đức quân có lệ, gia quyến của người trong quân là gia quyến của Thiên Đức quân. Lý Công Thành đến nay vẫn được bình an vì anh ta là nghĩa huynh của tiểu thư. Ta có thể hứa Lý phủ vẫn là Lý phủ nhưng đao kiếm vô tình, hai bên giao chiến khó nói trước.

Lam Khuê đứng bật dậy, quệt nước mắt hỏi:

-Anh có thể không đánh Siêu Loại, Vạn Xuân này bao nhiêu đường đất, sao cứ là Siêu Loại?

-Vạn Xuân bao gồm Siêu Loại, Lý An không làm Sứ tướng cho Lý Lệnh công thì làm cho ta. - Chương vẫn nhỏ nhẹ. - Ý ta đã quyết thì không đổi. À… thật ra Siêu Loại ấy mà, nếu chiếm được có khi ta tặng cho tiểu thư vì ba cô kia chả ai chịu. Tiểu thư có thể là nữ vương đấy.

Lam Khuê bước lại gần, ngẩng lên nhìn Chương chằm chằm khiến cậu có chút bất an.

-Anh có tận ba người con gái, có thể thu nhận thêm ta không?

-Thu nhận? - Chương nhăn mặt. - Là sao?

-Nãy anh bảo người trong quân Thiên Đức gì đó, à… gia quyến của ta sẽ là gia quyến của anh.

-Đúng rồi, nhưng phải trung thành.

-Thế nếu ta không phải người trong quân Thiên Đức mà là người của anh thì sao?

-Ta là chủ tướng Thiên Đức.

-Anh tài trí hơn người đừng giả ngây, ý ta chính là ta sẽ trở thành đàn bà của anh.

-Hả? À… hờ… cũng… ờ…

Chương lùi một bước, Lam Khuê tiến một bước.

-Ta quyết rồi, anh đi đâu ta theo đấy, đời này kiếp này chính là vậy. Anh không chịu ta sẽ t·ự s·át ngay trước mặt anh.

-Xưa nay chưa ai doạ chủ tướng như thế đâu.

Có tiếng Duệ sau lưng, Lam Khuê quay lại nhìn, thoáng ngại ngùng. Duệ tỉnh bơ như chẳng nhìn thấy gì, cúi xuống rót nước đưa cho Chương.

-Tình duyên không thể ép, cô muốn có phần thì phải chờ họp mặt đủ người. Chủ tướng đồng ý với cô thì dễ nhưng sau này sẽ khó cho chủ tướng. Thân làm trai chí tại thiên hạ, việc trong nhà do nội tướng đảm đương.

-Ta… ta…

-Chủ tướng đưa cô về đây là có ý với cô, vì nhiều lẽ anh ấy chưa nói. Cần phải có thời gian chứ.

Đoạn Duệ nói với Chương:

-Chuyện con gái không tiện nói ở đây, em muốn nói chuyện riêng với cô ấy, anh cứ làm việc tiếp đi, kệ bọn em.

Chương gật đầu đứng nhìn hai cô gái sánh vai trở về nhà, miệng lầm bầm:

-Đúng ra Duệ phải làm chính thất mới phải, hai hổ một hang… mình có tham quá không nhỉ? À không… ba chứ, ba con hổ. Mà sợ cái đếch gì, thiên binh vạn mã ông đây chưa ngán chả lẽ không thuần được hổ ư?

Nói phét là vậy, nói cứng là thế, nếu Duệ không phải cô gái thông minh hơn người và yêu Chương vô điều kiện thì hậu cung còn đáng sợ hơn tiền tuyến vạn lần.