Chương 131: Dẫn nàng về dinh
Chương 131:
Chương đến nơi giam giữ Lam Khuê, một dãy nhà ngang năm gian lợp tranh, có hành lang dài cùng những ô cửa nhỏ. Xung quanh ngôi nhà là rặng mây gai cao hơn đầu người, chỉ có một lối ra vào duy nhất rộng chừng dăm thước có binh sĩ thay nhau canh giữ.
Trước dãy nhà là khoảng sân đất rộng, giếng nằm ở một góc, cạnh đó là bếp và nhà tắm. Chương bảo thân quân đứng ngoài sân dù Thanh, người do Thiên Bình phân phó, một mực không chịu.
-Cô Thanh không cần quá lo, Lam Khuê tiểu thư đó tay không tấc sắt, nếu muốn hại ta thì đã không đưa thuốc giải. Ta hứa, nếu cô tiểu thư ấy đánh ta một cái thì tuỳ các cô đây xử trí. Ta thân nam nhân, gặp một cô gái lại dẫn bao người, cô ấy sẽ chê cười ta mất.
Thanh đành chịu.
Tiếng kẽo kẹt phát ra từ cánh cửa gỗ khi Chương mở cửa. Cậu hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Ánh sáng bên trong yếu ớt nhưng đủ giúp Chương thấy Lam Khuê đang ngồi bó gối tựa lưng vào tường chẳng buồn quay ra nhìn. Chương đứng lặng nhìn cô gái mình từng quen biết bỗng cảm thấy xót xa. Cậu đã nghĩ ra nhiều điều để nói nhưng giờ đây nhìn thấy Lam Khuê lại chẳng biết nên bắt đầu ra sao.
Căn phòng giam yên lặng một hồi lâu, Lam Khuê thấy lạ khi người đến đưa cơm không lên tiếng, quay ra nhìn. Chẳng phải nữ binh mọi khi, là một dáng hình lạ mà quen đứng gần cửa. Lam Khuê biến sắc mặt, cảm nhận tiếng trống ngực đập nhanh như trống ngũ liên, chậm rãi đứng dậy, hai bàn tay đan vào nhau chẳng biết nên nói gì.
Dù ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến Lam Khuê không nhìn rõ mặt nhưng dáng dấp chẳng thể lẫn vào đâu được. Bao đêm tơ tưởng, những ngày gần đây mong chờ. Khuê cũng không biết nên nói gì đành chôn chân đứng nhìn, hai mắt ướt tự lúc nào không hay.
Chương bước lại gần Lam Khuê, mỗi bước chân của cậu khiến đôi chân Lam Khuê như nhũn ra, thật khó hiểu.
Chương nói, giọng nhẹ như gió thoảng qua tai:
-Đi thôi!
Lam Khuê mất vài giây mới hỏi lại:
-Đi… đi đâu?
-Về.
Lam Khuê lúng túng, tay chân lóng ngóng. Chương chủ động cầm tay Lam Khuê dắt ra đến cửa. Lam Khuê như người mất hồn líu ríu bước theo. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, lần đầu nam nhân cầm tay thực khiến Khuê bối rối thêm vài phần.
-Đừng sợ, sẽ không ai làm gì tiểu thư cả.
Lam Khuê gật đầu liền mấy cái, ngẩng lên nhìn Chương, Chương cười hiền lành, trấn an:
-Chúng ta về bản doanh Thiên Đức, có gì thắc mắc hãy nói sau. Đừng nghĩ ngợi nữa, mọi chuyện đã qua rồi.
Chương chỉ nói có vậy mà Lam Khuê ứa nước mắt, những giọt nước mắt chất chứa tủi hờn, giận dỗi, trách móc hoặc bất cứ lý do nào tương tự. Chương nhìn đôi vai gầy khẽ rung lên vội luồn tay vào người lấy ra ba khăn mùi xoa ba màu khác nhau, có chút lúng túng không biết nên chọn khăn màu vàng của Thiên Bình, màu thiên thanh của Duệ hay màu đỏ thêu hoa cầu kỳ của Uyển Như. Chương quyết định đưa khăn màu thiên thanh cho Lam Khuê, cất hai cái còn lại đi. Hai nữ hổbiết Chương đem khăn cho cô gái khác chắc sẽ sinh chuyện. Duệ vẫn hiền lành, dễ thương lượng hơn cả.
Lam Khuê theo Chương ra đến sân. Chương bảo Thanh chuẩn bị thêm ngựa cho Lam Khuê, báo Thiên Bình cùng về. Lát sau nữ binh trở lại kèm theo lời nhắn ngắn gọn của Thiên Bình “Các người có chân thì tự về”. Chương cười méo miệng bảo Thanh cùng mọi người chờ ở cổng làng rồi tự tìm gặp Thiên Bình.
-Em ở lại đây làm gì? Về thôi.
-Nay em thích ngủ với mẹ.
-Để hôm khác ngủ với cô cũng được, em không về cùng anh sợ.
-Anh sợ? Hừ… anh biết sợ thì đã không làm vậy. Cô ta muốn hại anh mà anh còn đưa về Thiên Đức, có phải muốn em tức c·hết anh mới thoả?
-Em ở lại cũng được nhưng em phải ra ngoài nói một câu chứ. Em giận anh, anh về Thiên Đức ngủ cũng không yên.
-Anh chỉ khéo nói, em biết thừa.
-Ngoan hôm nào anh khoẻ hẳn anh sẽ làm riêng cái gì đó cho em, không ai khác có, thật đấy.
Thiên Bình lườm Chương một cái sắc lẹm, đẩy nhẹ cậu ra.
-Nói thì phải giữ lời không em sẽ chả thèm để ý anh nữa.
Thiên Bình ra đầu làng Vạn, lệnh cho Thần Vũ hộ tống chủ tướng về bản doanh. Cô liếc qua Lam Khuê một cái rồi quay lưng trở vào. Chương cảm thấy có chút đau đầu, thật hai hổ về một nơi sẽ rách việc nhưng không thể để Lam Khuê ở làng Nhất Vạn. Với một người như Lam Khuê, t·ra t·ấn về tinh thần kinh khủng hơn thể xác, Chương không muốn bất kỳ cô gái nào phải khổ vì mình. Cậu đủ thông minh để biết cô gái họ Trịnh có hảo cảm với mình.
Lam Khuê cưỡi ngựa đi ngay sau Chương, ánh mắt không rời Chương một giây. Đây là một Chương hoàn toàn khác, một chủ tướng nhưng hành xử rất lạ với nữ nhân dưới quyền.
-Sao binh sĩ gặp chủ tướng lại không thủ lễ mà giơ tay vậy, cô…
-Ta tên Thanh. Thiên Đức quân không giống nơi nào, kẻ dưới gặp người trên không quỳ gối, không thủ lễ mà giơ tay chào như cô đã thấy.
-Thiên Bình kia là đầu lĩnh của các cô à?
-Đúng!
-Cô ấy không thèm nhìn mặt ta, giận chủ tướng nên không về quân doanh?
Thanh hỏi ngược lại:
-Là cô thì cô thấy sao?
Lam Khuê cười gượng không đáp.
-Chủ tướng ưu ái cô không phải vì cô là nghĩa nữ của Lý Sứ tướng. Cô chỉ là cô mà thôi, Thiên Đức không kể xuất thân. Ta không biết chủ tướng đưa cô về Thiên Đức làm gì song mong cô hiểu, chủ tướng quan tâm cô nhưng bọn ta sẵn sàng tiễn cô xuống cửu tuyền nếu cô còn có ý hành thích.
-Nếu ta biết đó là anh ấy thì ta không đời nào xuống tay. - Lam Khuê cười buồn. - Chủ tướng thực không biết chữ? Không biết võ nghệ?
-Chủ tướng biết thứ chữ ít người biết, cô có thể học nếu muốn. Còn võ nghệ hả? Chủ tướng là chủ tướng, tài trí hơn người là đủ, việc tay chân có vài nghìn người làm thay rồi.
-Ta cảm thấy các cô kẻ nào kẻ nấy nhắc đến chủ tướng đều có vẻ tự hào xen lẫn… xin thứ lỗi… cả lòng thương mến chứ ta không thấy chút nào nể sợ?
-Nhờ chủ tướng bọn ta mới có ngày nay, địa vị nữ nhân được thừa nhận, điều mà cả Vạn Xuân này chưa có được. Sao chúng ta phải sợ chủ tướng? Chủ tướng không muốn ai sợ mà chỉ muốn được quý mến.
-Nói vậy xem ra trước nay những gì thiên hạ biết về Thiên Đức đều sai cả?
-Chúng ta muốn các người nghĩ sai, đến khi các người biết thì đã muộn và… - Thanh cười. - Thực sự các người biết quá muộn. Điều này Thiên Đức quân trên dưới đều hiểu. Siêu Loại của cô sớm muộn cũng thuộc về chúng ta.
Lam Khuê không nhớ rõ đây là người thứ mấy nói với cô điều tương tự. Cô đọc sách chưa đủ nhiều song cũng hiểu một chân lý ở đời, một đội quân mà từ tướng xuống đến sĩ tốt đều chung một ý thì đội quân đó rất đáng sợ. Dù chủ tướng có còn hay không họ vẫn sẽ chiếm Siêu Loại, diệt chủ tướng của họ rồi sợ là họ còn có thêm động lực. Sau này Lam Khuê biết, để sĩ tốt có chung một ý như vậy chính là thông qua các buổi nói chuyện, những câu chuyện. Thứ mà theo cách gọi của Chương gọi là thống nhất tư tưởng toàn quân, còn như theo cách nói của nhân sĩ, ấy là tướng sĩ trên dưới một lòng.
Lam Khuê đứng nhìn mái nhà tranh đơn sơ mà như lời Thanh bảo, ấy là nơi dành tiếp thượng khách. Lam Khuê đã tưởng tượng bản doanh Thiên Đức hoàn toàn khác, thật nơi này chẳng bằng một góc Lý phủ. Có khác chăng là gương mặt những người ở đây có gì đó rất lạ.
-Lam Khuê tiểu thư tạm thời ở đây cùng với Duệ. Thiên Đức quân hãy còn nghèo nên chưa có nhà giam, chúng ta không giam nữ nhân mà… cải tạo.
-Cải tạo là gì?
-À… là… là giúp một người trở nên tốt đẹp hơn chính họ. Mời tiểu thư vào.
Lam Khuê lưỡng lự khi nhìn thấy Duệ từ trong nhà bước ra sân tiến đến. Chương nói:
-Những gì xảy ra ngoài cánh cổng hãy để nó lại, ngôi nhà này là nơi ta tiếp đón nhiều người quan trọng với ta. Những gì ta đã sai khiến tiểu thư phải buồn lòng hãy bỏ quá cho ta. Ta thực lòng nhận lỗi.
Lam Khuê nhìn Chương, ánh mắt muốn nói bao điều nhưng nghẹn nơi cổ họng. Vẫn là Duệ, cô gái tinh tế, đã đến cạnh Lam Khuê nhỏ nhẹ:
-Đứng mãi đây là làm khó chủ tướng của ta, binh sĩ nhìn thấy sẽ đánh giá, vào đi.
Lam Khuê cúi đầu lảng tránh ánh mắt của Chương, líu ríu theo chân Duệ vào ngôi nhà tranh đơn sơ. Chương khẽ thở phào, bước theo sau.
Lam Khuê như quả trứng vỏ ngoài cứng, bên trong yếu mềm vì cô thực cũng là kẻ yếu đuối muốn được quan tâm bởi cha mẹ mất sớm. Chính Bùi Như Lạc, cậu ruột cùng cha khác mẹ của Lam Khuê, đã từng nói với Chương trong thời gian cậu ở Lý phủ.
Chương cho rằng mưa dầm thấm đất hẳn là cách hợp lẽ hòng thu phục Lam Khuê, bù đắp phần nào những gì bản thân cậu đã khiến cô gái này phải trải qua trong thời gian gần đây.
Quyết định này đúng hay sai thật chưa biết.