Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 129: Hồi tỉnh




Chương 129: Hồi tỉnh

Chương tỉnh dậy nhìn thấy mái tranh, nhìn sang thấy mái tóc cài trâm quen thuộc của Thiên Bình đang nằm ngủ gục cạnh giường. Cuối giường, Lâm Uyển Như tựa đầu vào cột ngủ. Trong ánh đèn dầu, có thể nhận ra nét phờ phạc của cô tiểu thư nhà họ Lâm. Chương khẽ nhếch miệng cười khi nhớ đến cảnh Uyển Như xách đao nhảy nhanh như sóc. Vậy ra cô nàng giấu nghề, thật là tài.

Chương cảm thấy đau nhức nơi bắp tay trái, nhắm mắt định thần nhớ lại những cảnh cuối cùng còn thấy được và lo cho số phận của Lam Khuê.

Bỗng có bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đặt nhẹ lên trán, Chương từ từ mở mắt và nhận ra đó là Duệ. Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng. Chương nhoẻn miệng cười cũng là lúc mấy giọt nước mắt của Duệ rơi lã chã xuống gò má.

Duệ cúi xuống ôm chầm lấy Chương, khóc nghẹn:

-Anh tỉnh rồi, anh ấy tỉnh rồi.

Thiên Bình choàng tỉnh, Uyển Như cũng thế, hai cô nàng cùng nhào đến kéo Duệ ra để nhìn thực hư rồi chả hẹn mà ba cô nàng cùng khóc.

-Cái gì thế này? Anh còn sống nhăn răng, sao lại khóc.

Ba cô gái lại khóc to hơn. Bên ngoài có nhiều tiếng bước chân, bọn Duệ bị gạt sang một góc. Chương nhận ra Phạm Tu, Đoàn Thượng, Quang Phục và Bỉnh Di. Đoàn Thượng hỉ hả:

-Tiểu tử phúc lớn mạng lớn, tỉnh rồi!

Quang Phục bật cười:

-Sao? Diêm Vương đuổi về hả?

Bỉnh Di sụt sịt nhưng vẫn nói giễu:

-Ta đã bảo rồi, đàn bà rất gớm, chơi dao có ngày đứt tay lại chẳng nghe. Cứ như ta chỉ có một mối nào ai muốn lấy mạng? Cứ an tâm tĩnh dưỡng, còn có ta ở đây.

Phạm Tu chỉ cười, kéo mấy người đi ra:

-Hết phận sự đừng có ở đây nữa, nhiều người đang muốn đuổi chúng ta đi.

Chương nghe bên ngoài có nhiều tiếng ồn ào, chả rõ đang là ngày hay đêm.

-Anh còn đau ở đâu không?

-Chỗ này còn đau không?

-Anh đói không?

Mỗi nàng ngọt ngào hỏi một câu khiến Chương chả biết nên trả lời ai trước nên đành kêu khát nước.

-Anh ngủ mấy ngày rồi?

-Hai đêm hai ngày. - Thiên Bình đáp. - Giờ sắp gà gáy ngày thứ ba.

Chương quay ra hỏi Uyển Như



-Em biết võ nghệ từ khi nào thế? Sao không nói?

-Anh có hỏi đâu mà nói.

-Thế mà anh tưởng sẽ bắt nạt được Duệ với cả em đấy.

-Thì em vẫn để anh bắt nạt nhưng phải mau khoẻ.

Chương nhìn ba cô gái một lượt, nói:

-Thứ lỗi cho anh, tại anh mà ba người phải khổ.

-Anh biết sai thế là tốt, lần sau đừng có thương hoa tiếc ngọc coi chừng m·ất m·ạng. - Thiên Bình doạ. - Quỷ môn quan một chiều đấy.

-Thích khách đâu rồi?

Chương không dám hỏi tên vì sợ ba cô nàng phiền lòng. Thiên Bình trả lời:

-Ngoài những kẻ bị hạ đã chôn, mấy kẻ b·ị t·hương và bắt sống đã nhốt kỹ cho ăn no đòn rồi. Anh yên tâm.

Chương cười cầu tài, nhăn nhó:

-Thôi mà, anh đã bảo đừng…

-Đừng g·iết nhưng anh đâu nói không được nện nhừ tử?

Chương cười méo xệch.

-Thôi đừng nói thế anh ấy đau lòng. Ả đó chưa bị làm sao, đang được nhốt ở Nhất Vạn, cơm bưng nước rót ngày ba bữa.

-Duệ ơi là Duệ, em cứ chiều thế anh ấy hư. - Uyển Như nói.

-Đều tại anh cả, là anh lừa cô ấy. Người ta cũng vì báo thù cả thôi, đừng ghét bỏ làm gì. Anh bị như này cũng đáng mà.

-Anh lại còn nói đỡ cho ả? - Thiên Bình không vừa lòng. - Tại ả mà anh ra nông nỗi này, báo hại chúng em với mọi người mấy ngày nay bỏ công bỏ việc.

-Sao vậy được? Bọn anh Lượng đâu?

-Anh Bỉnh Di phong toả dưới chân núi nên việc anh bị hành thích rất ít người biết. Bây giờ anh tỉnh rồi, chắc sáng nay mọi người sẽ được về.

Chương thở hắt ra, chép miệng chẳng biết nên nói gì.

-Vừa mới tỉnh đã hỏi thích khách, sao không hỏi chúng em có mệt không? - Lâm Uyển Như chống cằm dí sát mặt hỏi.



-Ừ thì nhìn lả biết ba người mệt rồi. Mà đây là đâu?

-Nhà ngang sau chùa, thầy trụ trì đã cứu anh một mạng. - Thiên Bình ngập ngừng. - Ả đó cũng đưa ra thuốc giải.

-Em vẫn vậy, công tư phân minh. Anh biết em sẽ không làm gì cô ấy.

Thiên Bình chun mũi:

-Nếu anh có mệnh hệ gì thì em sẽ chôn sống ả theo anh, anh biết em không nói đùa mà. Đụng vào bảo bối của em là toi mạng.

-Ơ… làm gì thế?

-Em buồn ngủ, em muốn ngủ.

Lâm Uyển Như leo lên giường thản nhiên nằm néo mình bên cạnh Chương.

-Đây là chùa, đang ở trong chùa đấy.

-Ai chả biết, em chỉ nằm cạnh anh chứ có làm gì anh đâu, ô hay.

-Em cũng buồn ngủ.

Thiên Bình nằm luôn bên còn lại khiến Chương dở khóc dở cười, muốn trở mình cũng khó vì toàn thân hãy còn ê ẩm. Cậu ngước nhìn Duệ, Duệ cười rồi ngồi xuống cuối giường nhìn Chương. Bốn mắt nhìn nhau một hồi, Duệ nói:

-Nãy em có chợp mắt rồi, anh để hai người ngủ một tí. Anh cũng nghỉ đi, em xuống bếp chùa đặt nồi cháo chốc nữa anh có cái ăn.

Duệ vẫn ngồi đó, Chương nhìn cô nhoẻn miệng cười rồi nói, giọng trìu mến:

-Đừng giận anh, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.

Duệ rơm rớp nước mắt:

-Anh có mệnh hệ gì em cũng không thiết sống nữa. Anh phải biết giữ lấy thân, đừng để chúng em khóc vì sợ như thế.

Chương nhìn theo Duệ đến tận cửa buồng, cô nàng nhoẻn miệng cười rồi mới khép cửa lại. Thiên Bình và Uyển Như thật đã ngủ ngon lành như hai con mèo lười. Chương khẽ vuốt nhẹ mái tóc hai cô nàng rồi mỉm cười một mình bởi nghĩ lúc Uyển Như nộ khí xung thiên biến thành một người khác, hệt như sư tử cái mà giờ này lại hiền lành vô hại nằm cạnh bên. Còn Thiên Bình vẫn cứ là Thiên Bình.

Trong khi chờ Duệ quay lại, Chương nằm ngẫm nghĩ cách xử lý các vấn đề xoay quanh Trịnh Lam Khuê. Tự bản thân thấy mình có lỗi, nếu bắt Khuê ngay từ đầu thật chẳng có cảnh này nhưng cuộc đời mà, nào có hai chữ giá như. Khuê thành một quân cờ trong bàn cờ Siêu Loại, tưởng mọi thứ chấm hết khi Chương thoát về, ai ngờ Khuê tìm đến tận đây chứ. Chương nằm miên man theo đuổi những suy nghĩ.

-“Đều do mình cả, làm khổ ba người này chưa đủ lại thêm cả cô ấy. Mình thật chả ra gì. Xưa nghe chuyện các cụ nay phe này mai phe khác chả hiểu ra làm sao thì giờ quả đã thấm. Con người ta ai cũng muốn mình phe thiện, địch phe ác. Các sứ quân sẽ chẳng thể giữ vị thế như hiện tại, không có mình thì có kẻ khác sẽ đánh tan tất cả. Chân lý thuộc về kẻ mạnh, Vạn Xuân này luật do kẻ mạnh đặt ra. Mình không mạnh lên ắt sẽ bị bóp nát. Có lẽ… chính nghĩa đối với mình chính là những người theo mình như mấy cô gái này đây, bảo vệ họ, đem cho họ cuộc sống tốt hơn và mình cũng có chốn dung thân. Mười lăm sứ quân không thể tiêu diệt tất cả, nhất thiết phải liên minh với ai đó. Hồi đi học ông Đinh Bộ Lĩnh làm thế nào dẹp hết được sứ quân cát cứ?”

Thiên Bình và Uyển Như cựa quậy khiến Chương tạm dừng mạch suy nghĩ.

-Mở rộng vùng kiểm soát, tăng dân cơ học, cải thiện đời sống cho dân no đủ, kết liên minh. Mình không mạnh, không có giá trị thì chẳng ai thèm liên minh với mình. Nhất định phải lấy Siêu Loại làm chỗ đứng chân, đất rộng người đông mới tính việc lớn được. Những trận vừa rồi thắng là vì có v·ũ k·hí bí mật, bọn họ tìm ra được v·ũ k·hí tương tự ắt mình sẽ bất lợi. Quân họ chỉ hao tổn ít, thời gian trôi qua họ sẽ dần quên đi nỗi sợ, lúc ấy kẻ nguy hẳn là mình. Phải dồn sức đóng chiến thuyền, phải có thuyền chở quân chuyên dụng cho thuỷ binh và chiến xa cho bộ binh.”

Duệ bê bát cháo còn nghi ngút khói vào, đỡ Chương dậy, ngồi cạnh bên thổi phù phù rồi đút từng thìa cháo loãng cho Chương. Hỏi tình hình, Duệ cho biết không có biến động gì trong mấy ngày qua. Chương nói cần đốc thúc đóng thêm chiến thuyền, tỉ lệ sao cho bốn Mông Đồng một Hải Xa.

-Tô Trung Từ như Tả Đô đốc nói, là một lão hồ ly không chịu thiệt. Trại quân bị nhổ, thiệt hơn năm trăm quân mà lão không đến lấy tất có ý khác.



Duệ chợt hôn một cái lên má Chương rồi thì thào:

-Anh cứ lo nghỉ cho khoẻ lại, mọi việc sẽ tốt cả. Dân mình đang kiểm soát đã hơn hai vạn rồi.

-Vạn Xuân hơn ba triệu mà mình có hai vạn, em không thấy ít sao?

-Đã gấp đôi thời điểm này năm trước.

Duệ đặt bát cháo xuống giường, ngả đầu vào vai Chương, tay mân mê gấu quần của Thiên Bình đang ngủ ngon.

-Siêu Loại có đến hơn hai vạn quân khi họ cần, đánh trực diện với họ là ta không thắng được em à. Nếu có thắng thì binh lực hao tổn nặng, khó hồi phục. Sắp tới em phối hợp với Thuyên tiên sinh, Vương Khang và Gia Miêu để đánh dân Siêu Loại trước. Họ là người vùng ấy sẽ hiểu dân vùng ấy hơn chúng ta. Chỉ cần dân Siêu Loại phân hoá làm hai, ba phần thì chúng ta sẽ dễ hành sự.

-Em chưa hiểu ý của anh.

-Siêu Loại có chừng năm vạn dân, phân nửa theo Lý Lệnh công, phân nửa còn lại anh muốn họ mặc kệ ông ta, ai làm vương cũng được hoặc một phần nhỏ sẵn sàng chống ông ta thì tốt. Em nói chuyện với mấy người ấy, thêm ông Cả Lụa nữa, phải tìm ra những chính sách chưa hợp lòng dân của Lý Lệnh công rồi xoáy sâu vào chia rẽ bọn họ. Trước sau cần đưa thông điệp, Thiên Đức quân đánh với Lý Lệnh công không hại đến dân, hứa sẽ miễn thuế ba năm.

-Cứ miễn như vậy chúng ta lấy đâu tài lực?

-Anh sẽ có cách thu thuế bù vào nhưng em ạ, khoan sức dân theo cách ấy mới nhổ được rễ của Lý Lệnh công.

Lâm Uyển Như trở mình, quờ tay không thấy Chương nên tỉnh giấc.

-Cháo thơm quá, hai người lợi dụng lúc ta ngủ mà tình tứ à?

Nói đoạn ngồi dậy ngả nốt bên vai còn lại của Chương, muốn ngủ tiếp.

-Chị có ăn không em múc luôn cho?

-Ưm, có, có.

Duệ phì cười rồi rời đi. Uyển Như phụng phịu hỏi:

-Có nói xấu gì em không?

-Có, nói nhiều. Hừ… tài nghệ đến vậy mà bấy lâu giấu.

-Em muốn làm thục nữ, phải yếu đuối mới được che chở chứ.

-Em đã học võ nghệ từ bao giờ?

-Mẹ em dạy từ khi còn nhỏ để lớn lên em không b·ị b·ắt nạt. Em sẽ bắt nạt kẻ khác nhưng cho phép anh bắt nạt em, anh đừng sợ.

-Xem ra em còn đáng sợ hơn cả Thiên Bình.

-Đàn bà chỉ đáng sợ khi có kẻ định c·ướp đi người đàn ông của họ thôi. Chẳng mấy người như cái Duệ đâu, anh cứ liệu hồn.

Chương ăn thêm một bát cháo nữa nhưng là ăn cùng Uyển Như. Duệ ngả lưng thế chỗ Uyển Như vừa nãy, đặt mình xuống là cô nàng ngủ th·iếp đi.