Chương 128: Giọt nước mắt muộn màng
Uyển Như từ trong nhà bước ra, kề đao lên cổ Lam Khuê, nét mặt đanh lại:
-Ả tiện nhân, nếu đây không phải nơi thanh tịnh thì bà xé áo tùng xẻo ngươi ngay. Nói, thứ độc ngươi dùng là gì?
Lam Khuê rướn cổ lên:
-Xuống tay đi đừng nhiều lời.
Cao tăng Thích Viên Chiếu từ trong buồng bước ra, nhẹ nhàng nói:
-A di đà Phật, các thí chủ, lúc này cứu người là cấp bách, không phải lúc lấy mạng người. Cần phải giữ yên lặng, Thiền sư đang bắt mạch.
-Mô phật! - Thiên Bình hạ giọng. - Anh ấy có nguy hiểm đến tính mạng không, thưa đại sư?
-Kịch độc chưa phát tác mạnh chắc sẽ không nguy hiểm tính mạng song cũng không thể nói trước.
Đoạn cao tăng Thích Viên Chiếu nói với Lam Khuê:
-Nữ thí chủ, cửa Phật không phải nơi lấy mạng người. Nhìn nữ thí chủ hẳn cũng là người biết lễ giáo, sao lại hành động tuỳ tiện như thế?
-Hắn là kẻ địch của cha ta, kẻ đã khiến hàng nghìn binh sĩ t·hiệt m·ạng. Hắn lấy mạng binh sĩ, ta lấy mạng hắn thì có gì lạ đâu?
-A đi đà Phật, bần tăng chỉ mong nữ thí chủ làm việc đó ở nơi khác không phải ở đây. Ngoài sân chùa có hàng chục người bỏ mạng, thật tiếc thay.
-Đại sư không cần nói lý với ả này. Trước ả là gian tế, chủ tướng không bắt ả nên ả về được Siêu Loại. Mấy tháng trước chủ tướng vì cứu ả khỏi toán c·ướp mà b·ị t·hương, đã vậy lại còn tặng ả Tinh hoa ngũ hành thiết. Nay ả lấy oán báo ân, loại người này cần gì giảng giải thiệt hơn, thưa đại sư.
-Mạc chủ tướng đã căn dặn không được hại đến nữ thí chủ đây. Bần tăng mong các thí chủ trấn tĩnh, đừng làm thêm ai b·ị t·hương nữa.
Uyển Như nâng cằm Lam Khuê ngó đăm đăm, quệt mấy vệt nhọ nồi mà Lam Khuê đã bôi lên trước đó. Ánh mắt long lên:
-Ngươi cũng có nhan sắc nhưng trí khôn hãy còn ít. Được, đại sư đã nói vậy thì ngươi thoát c·hết. Chủ tướng không cho bọn ta trừ ngươi đi nhưng cũng không cấm ta phế tay chân ngươi. Lôi ả ra khỏi chùa, ta sẽ đích thân làm việc ấy. Ngươi tưởng Lam Uyển Như này không biết xuống tay tàn độc ư?
-Mô Phật!
-Các người luôn miệng nói hắn cứu ta, hừ, một kẻ hoang dâm vô độ, mặt người dạ thú như hắn đáng cho các người đây đau lòng vậy ư? Các người thật đáng thương.
-Thưa đại sư, con có thể cho ả này xem mặt chủ tướng được không? Ả nhất định có thuốc giải.
Cao tăng Thích Viên Chiếu lùi sang giơ tay mời, Uyển Như và Thiên Bình ấn Lam Khuê bước vào trong.
Gian buồng nhỏ kê một giường tre đang được thắp đèn sáng trưng. Thiền sư Ngô Chân Lưu ngồi bên cạnh giường đang bắt mạch cho Chương. Vết thương mới khi nãy chỉ như một vết cứa nhỏ nay đã thâm đen một vùng. Chương nằm đó, mặt quay ra cửa buồng, da nhợt nhạt, môi tím tái.
Lam Khuê c·hết sững khi thấy cảnh này, nhìn trân trân vào người đang nằm đó. Sợ nhìn nhầm, cô nàng khẽ lắc đầu vài cái nhìn lại cho rõ nhưng chẳng có gì thay đổi. Đó đúng là chàng trai khiến cô nhớ mong mấy tháng qua, không thể nhầm được.
-Sao… sao lại thế này?
Lam Khuê khuỵu hai chân xuống, Uyển Như và Thiên Bình sốc nách đứng lên. Thiên Bình rít qua kẽ răng:
-Ngươi nhìn rõ chưa?
-Không… không thể nào! Các… các người lừa ta! Không thể nào! Không!
Thiền sư Ngô Chân Lưu rời ghế đến bên bậc cửa nói với Thiên Bình:
-Lão nạp đã phong bế kinh mạch, tạm thời c·hất đ·ộc sẽ không phát tác nữa. Các thí chủ cứ lui ra ngoài, lão nạp cần yên tĩnh.
-Thuốc giải đâu? - Thiên Bình gằn giọng.
-Nói mau! - Uyển Như đế thêm.
-Thuốc… thuốc giải… thuốc giải có… có… ở… ở trong… trong…
-Đâu?
-Trong… trong quang gánh!
Thiên Bình và Uyển Như kéo Lam Khuê vào góc nhà, luồn tay vào quang gánh lấy ra một lá sen khô gấp nhỏ.
-Dùng thế nào?
Lam Khuê lắp bắp:
-Pha… pha nước ấm uống mỗi lần ba ngụm, ngày chín lần uống.
Thiên Bình đưa thuốc giải độc cho Thiền sư rồi cùng kéo Lam Khuê ra ngoài trong khi cô nàng cố vùng vẫy muốn nhào ngược vào bên trong.
Phạm Tu, Bỉnh Di và nhiều người khác vừa kéo đến sân. Thiên Bình thuật vắn tắt sự việc, biết Thiền sư đã phong bế kinh mạch và Chương đã có thuốc giải, Phạm Tu thở hắt ra như thể vừa đẩy được hòn đá nặng.
Lam Khuê lảng tránh ánh mắt của mọi người, trong đầu cô bây giờ là mớ những lộn xộn. Phạm Tu chép miệng lắc đầu, nói:
-Nghĩa nữ của Lý An đi báo thù? Bây giờ thù không báo được ngươi tính làm sao? Chả phải hai bên đánh nhau thêm vài trận rồi Linh Sơn cổ tự làm lễ cầu siêu mới thoả lòng ngươi? Đưa cô ta về Nhất Vạn giam lại tính sau.
Thiên Bình tự nhận việc áp giải Lam Khuê đi, Uyển Như ở lại với Duệ. Nữ binh đưa cho Thiên Bình áo khoác mà trước đó Lam Khuê đã cởi bỏ để đối chiến. Lam Khuê chân bước như người mất hồn, cứ ngoái lại nhìn.
-Ngươi vận áo do anh ấy tặng, trên áo còn đính Tinh hoa ngũ hành thiết vậy mà ngươi… - Thiên Bình thở dài. - Ngươi còn có lương tâm đem thuốc giải ra, tội trạng ngươi thế nào sau này do chủ tướng định liệu.
Nữ binh khoác áo cho Khuê rồi giải cô về Nhất Vạn. Bỉnh Di đã cho quân phong toả dưới chân núi, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Ai ở trên chùa cứ tạm thời ở lại, sẽ có thức ăn đem lên.
Lam Khuê bị nhốt vào nhà lao, trải qua đêm đen thức trắng mà bão tố trong lòng không ngừng nổi lên. Hàng chục câu hỏi không lời giải đáp khiến cô nàng muốn phát điên. Thứ kịch độc ấy có thuốc giải kịp thời sẽ thoát c·hết, dù biết điều ấy nhưng Lam Khuê lại không thể nào ngồi yên. Cô nàng sợ lỡ như…
Nội tâm giằng xé, kẻ thù của nghĩa phụ lại là người cứu mạng Lam Khuê rồi bặt tăm. Gặp lại nhau trong tình cảnh trớ trêu này không biết nên khóc, nên hờn hay nên tủi.
Suốt đêm xâu chuỗi lại mọi việc từ đầu chí cuối nhưng Lam Khuê vẫn không thể tin được Chương chính là Chương.
Có tiếng bước chân, một cô gái hai mắt đỏ hoe đem khay cơm, bát canh rau đến đặt ngoài chấn song toan quay đi thì Lam Khuê chồm đến hỏi:
-Cô gì ơi, cô ơi.
Cô gái dừng chân ngoái lại nhìn Lam Khuê, lấy tay quệt nước mắt, sụt sịt vài cái, hờ hững hỏi:
-Có chuyện gì?
-Mạc… Mạc chủ tướng đã tỉnh chưa?
Cô gái nhìn Lam Khuê đăm đăm, rõ là trong ánh mắt có chút căm hờn khiến Lam Khuê ái ngại lảng tránh.
-Anh ấy chưa tỉnh, đêm rồi toàn thân nóng như lửa, mê sảng nói huyên thuyên. Thật may cho cô, Thiên Bình không được đưa cơm, cô ấy mà đưa chắc chắn trong cơm có độc.
-Ta không s·ợ c·hết.
Cô gái cười nhạt:
-C·hết có gì đáng sợ, người yêu mình c·hết mới đáng sợ. Cô có gan hành thích thì cô nào s·ợ c·hết, ta biết chứ. Chỉ là ta không hiểu, cô là nghĩa nữ của Lý Sứ tướng hẳn cũng được học hành đủ đầy, tài trí hơn người mà sao ngu muội đến vậy? Nếu là kẻ khác hành thích thì còn hiểu được, còn cô…
-Tại sao chủ tướng Thiên Đức lại là anh ấy?
Cô gái tiến lại gần Lam Khuê, đáp:
-Chả tại sao cả, anh ấy từ đầu vốn là chủ tướng Thiên Đức. Chỉ vì cô mà anh ấy sang Siêu Loại mấy tháng trời chịu thiệt.
-Anh…. Anh ấy đã… đã lừa ta.
-Vậy cô đến đây làm gì? Nếu cô không đến thì anh ấy sao lừa được cô?
-Cô không thể nói ngang ngược như vậy.
-Ta có lý của ta, cô có lý của cô. Nếu anh ấy có mệnh hệ gì thì ta sẽ hận cô suốt đời.
Lam Khuê nhìn cô gái trạc tuổi mình, chấp nhận ánh nhìn giận dữ.
-Cô là gì của anh ấy?
-Cô không cần biết.
-Chủ tướng Thiên Đức là kẻ hoang dâm vô độ, không phải cô đã trao thân cho anh ta chứ?
Cô gái sấn đến sát chấn song, đáp:
-Chính anh ấy đã nói với cô về anh ấy như thế, ta biết. Anh ấy cứ hay trào phúng bản thân, ta đã nhiều lần bảo không nên mà anh ấy nào có nghe. Nếu thực anh ấy là kẻ hoang dâm vô độ thì ta vui mừng còn không hết.
-Nhưng anh ấy đã lừa ta. Nếu ta biết anh ấy chính là chủ tướng Thiên Đức thì mọi chuyện đã không như này. Cô không thể trách ta được.
-Ta ở bên anh ấy hơn một năm, vì anh ấy mà làm bao nhiêu việc. Còn cô, cô là gian tế thế mà anh ấy cứu cô rồi b·ị t·hương. Cô dùng độc hại anh ấy, cả đêm mê man mà cứ luôn miệng “Thiên Bình đừng g·iết” khiến ta cũng không cam lòng. Ngày sau cô nên tránh mặt Thiên Bình ra, cô ấy không như ta đâu.
-Hừ! Can gì đến ta chứ? Ta nào sợ ả.
-Đàn bà con gái trả thù rất tàn độc, chẳng từ thủ đoạn nào. Chúng ta phận con gái, yêu một người mà lúc nguy nan luôn miệng bảo tha cho cô thì cô nên biết, anh ấy tha nhưng bọn ta chưa chắc.
-Vậy cơm này có độc?
Cô cười nhạt:
-Ta không thể làm thế, nếu anh ấy biết cô bị hạ độc m·ất m·ạng sẽ đau khổ. Ta không muốn thấy người ta yêu như vậy.
-Thế cô là ai?
-Ta là Duệ.
-Anh ấy sẽ mau khoẻ thôi, sẽ không m·ất m·ạng. Ta có thể cam đoan.
Duệ nhìn Lam Khuê thêm một lần rồi bỏ đi. Buổi trưa cô đem cơm thêm một lần và tối thêm lần nữa.
-Anh ấy tỉnh chưa?
-Anh ấy không phải con nhà võ, chỉ là một thư sinh nên thể trạng không được tốt.
-Anh ấy sẽ không m·ất m·ạng đâu.
-Ta cũng cầu mong như thế.
-Có thể cho ta gặp anh ấy không?
-Cô thật nực cười, cô hành thích chủ tướng một quân, giờ này còn được cơm bưng nước rót, chưa bị nhục hình là vì cô có Tinh hoa ngũ hành thiết. Đừng đòi hỏi quá phận.
-Thứ đó là gì?
-Ta không biết vì sao ngươi lại đem thứ đó theo, xem như mệnh ngươi còn lớn. Thứ đó dành cho thượng khách, là người chủ tướng chọn vì lẽ nào đó.
-Thứ đó do anh ấy làm ư?
-Là tín vật không phải ai cũng có do chính anh ấy mài dũa nhằm thể hiện sự trân trọng, tốt nhất cô nên giữ cẩn thận.
-Cô cũng có chứ?
Duệ cười:
-Sao ta lại phải có? Ta sẽ là người của anh ấy thì cần gì. Ta có thể ra lệnh t·ra t·ấn cho hả giận, ta có đủ quyền đấy nhưng ta không thể.
Khuê ngồi bó gối khóc suốt đêm bên ngọn đèn leo lét nơi khung cửa nhỏ. Ngày trôi qua dài đằng đẵng, đêm còn dài hơn. Khuê tỏ ra cứng rắn khi nói chuyện với Duệ nhưng trong lòng thực khác. Cô rất muốn ra khỏi đây để gặp Chương để hỏi cho ra nhẽ, để lòng bớt quặn đau. Hình ảnh của Chương cứ lởn vởn trong đầu, từ vẻ hiền lành lúc mới quen, thông minh khi làm thơ phú, giận giữ khi thét vào mặt Khuê lúc bên bờ sông hay hình ảnh Chương nằm thiêm th·iếp trên giường, mặt mũi tái nhợt.
Thù hận hình như chẳng còn nữa, giờ Khuê chỉ muốn được gặp một lần rồi ra sao cũng được, c·hết cũng xong. Khuê ao ước Chương không phải chủ tướng Thiên Đức, cứ là người bán bàn chải, làm ra bàn cờ Lý Vạn Xuân, làm bàn tính đem bán đưa tiền cho Khuê cầm, làm thơ vịnh con chó hay con mèo. Khuê chả muốn làm nghĩa nữ trong Lý phủ, chỉ là thôn nữ mồ côi cha mẹ từ sớm, như vậy đỡ phải thù hận, đỡ phải khổ đau, chả phải tự tay hạ sát người mình nhớ nhung bấy lâu, chả phải ngồi đây.
Cuộc đời nào có hai chữ giá như..