Chương 122: Tìm đường
Hàn Thuyên thừa thông minh để biết nên nói gì, tình ngay lý gian, dù có nói lý cũng chẳng ai tin mà thân bại danh liệt, hoạ treo trên đầu. Sau khi cùng đoàn sứ thuật lại đầu đuôi đã nói với Duệ cho Lý An và đưa hai bức thư mở, bọn Hàn Thuyên được cho về. Lý An tiễn Hàn Thuyên ra đến tận cổng chính, Thuyên chợt hỏi:
-Lam Khuê tiểu thư không có trong phủ hay sao, thưa đại nhân?
-Ta không gặp nó hai ngày nay rồi, chắc lại đi đâu đó. Con bé lần đầu được ra trận mà thấy cảnh ta đại bại nên có chút không cam tâm, rồi sẽ quen nếu nó thích xông pha. Tiên sinh có chuyện cần gặp con bé?
-Thưa không, chỉ là mọi khi tại hạ đến Lý phủ đều gặp nên mới hỏi vậy.
Lý An thở dài:
-Đối với yêu cầu ngang ngược của bọn Thiên Đức ấy quả thật chúng ta không muốn cũng phải chấp nhận vì Tô Trung Từ lăm le bên kia sông Dâu rồi. Bọn chúng còn trẻ nhưng kẻ đứng sau không đơn giản, chúng thừa biết chúng ta không có lựa chọn nào khác cả. Chuyện đáng xấu hổ này mong tiên sinh giữ kín cho.
-Tại hạ hiểu nỗi khổ tâm của Lý đại nhân. Bọn tiểu nhân chỉ đắc ý được một chốc, đại nhân không cần lo lắng quá.
-Đa tạ tiên sinh đã động viên. Công lao của tiên sinh đưa hơn nghìn quân sĩ bình an trở về thật là lớn lao. Lý Lệnh công, ta và những binh sĩ đó sẽ không quên công lao của tiên sinh.
-Lý đại nhân không cần bận tâm, việc tại hạ phải làm. Bọn Thiên Đức chủ động thả người, có khi tại hạ không đến chúng cũng thả hết. Thật kỳ lạ.
-Chính bởi vậy chúng mới đáng sợ bởi ta không đoán biết thực hư chúng muốn gì. Chúng có thể sẽ đánh thật, ta thua thì thua nhưng binh sĩ chưa đánh đã nao núng thực không cam tâm.
Đoạn Lý An cười khổ:
-Giờ ta hiểu Kiều Công Ngạn, cũng hiểu vì sao Vũ Ninh vương chịu ngậm bồ hòn làm ngọt. Ấy là vì chúng ta thua mà thực không hiểu vì sao thua. Chủ động đánh, binh mã áp đảo vậy mà chưa nhìn thấy mặt chúng đã thiệt hại nặng. Giờ lấy cứng đối cứng e là thiệt.
-Có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn, thắng thua là lẽ thường trong việc binh đao. Lý đại nhân hãy phấn chấn.
-Đa tạ tiên sinh, ngày khác ta sẽ đến nhà đàm đạo thêm với tiên sinh.
Lý An cho quân đưa Hàn Thuyên về đến nhà khi xóm làng đã lên đèn. Về đến nhà chẳng buồn cơm nước, Hàn Thuyên gọi vợ con đến vấn an sức khoẻ phụ mẫu rồi nói ra tai ương sẽ ập đến nay mai.
-Nhà ta chỉ còn ba ngày để rời khỏi nơi này đi biệt tích, con nghĩ sẽ về châu Nam Sách.
-Thuyên con à. Cha mẹ già cả rồi thực không muốn đi đâu nữa, mồ mả cha ông còn ở đây. Con hãy đưa vợ con đi. Lý đại nhân không phải kẻ tuyệt tình, ta tin rằng ông ta không hại đến.
-Thưa cha, dù Lý đại nhân không nỡ thì còn Lệnh công. Miệng đời hẳn cha cũng biết, để cha mẹ lại thà con chấp nhận tội giảo đầu làng, con không thể bất hiếu.
Vợ Hàn Thuyên nãy giờ đứng nghe, thấy đến lúc cần phải nói nên đã thỏ thẻ:
-Mình à, thật em thấy mình cần suy tính thiệt hơn. Thường ngày mình tài trí hơn người chả lẽ bây giờ lại nghĩ không thông?
-Em nói vậy là sao?
-Tiểu tử đó đến nhà ta một lần, em cũng gặp rồi. Đó không phải kẻ ác, đôi mắt sáng, vầng trán cao, dáng vẻ nho nhã. Giờ ngẫm lại mới thấy tiểu tử ấy cố giấu mình.
-Thì đúng rồi, hắn chính là có m·ưu đ·ồ.
-Hắn trọng kẻ sĩ, cô gái đã nói vậy. Hắn tặng thơ cho mình rồi lại chính hắn nói với học trò là do mình làm, ấy là hắn có ý muốn kết giao. Hắn tặng mình tín vật, chính là nói Thiên Đức rộng cửa chờ mình. Mình à, mình nghĩ xem vì sao hắn tránh gặp sứ? Có thể hắn muốn mình tự chọn lối, về đầu quân để mình có cái thế. Kẻ nghĩ được vậy mình thấy sao?
-Vợ con nói phải. Con là nho sĩ, từ bé chưa cầm cây đao, chưa thịt con gà thì hắn cần gì rào trước đón sau? - Cha Hàn Thuyên nói vào. - Xưa nay kẻ làm lên nghiệp lớn ít nhiều phải gian hùng, đủ nhân từ nhưng đủ tàn độc. Con đọc sách nhiều hẳn tỏ hơn ta. Binh hùng tướng mạnh để chiếm đất, vậy văn thân nho sĩ chính là để giữ dân.
-Mình ạ! Theo em thấy nhà ta nên đến đó.
-Ta không thể mạo hiểm tính mạng của cả nhà được.
-Mình có lòng với làng nước thì lui một tiến hai. Nếu thực hắn tài, mà em nghĩ là có, hắn chiếm Siêu Loại ắt dùng người Siêu Loại. Mình suy tính kỹ sẽ thấy, hắn có ý với Lam Khuê tiểu thư nên tặng tín vật do ông Cả Lụa đem đến. Như thế chả phải đất này hắn đã nắm được thương nhân rồi ư?
-Mình nói phải, thực ta chưa tính đến.
-Là do mình đang rối nên chưa thông. Hắn là chủ tướng, hắn ban cho tín vật chính là muốn thu phục người tài về dưới trướng. Đây cũng là cơ hội để mình vinh hiển đem trí ra giúp đời. Em theo mình, nếu sai thì em cũng không nửa lời oán trách.
-Thuyên à, ta thấy đúng đấy. Đích thực hắn muốn con về dưới trướng. Hắn có là minh chủ hay không thì con là người hiểu hơn cả vì con đã gặp hắn. Con cứ bình tĩnh nghĩ cho thông rồi con đi đâu hai thân già này sẽ theo.
Hàn Thuyên thức trắng đêm suy ngẫm lời của cha và vợ. Vợ Thuyên là con thầy đồ, vì phận nữ nhi nên học hành cũng chẳng có cơ hội làm gì được.
Gần tinh mơ thì Thuyên nghĩ thông suốt, quyết liều một phen vì xâu chuỗi lại mọi việc, thấy rõ Chương có ý rủ rê sang bên đó. Ngẫm bản thân mình là kẻ sĩ, ngoài bụng chữ thì chả có gì để lừa.
-Em à, thu xếp tư trang thật gọn, quần áo mỗi người ba bộ thôi. Chúng ta đi ngay hôm nay.
-Vâng, vâng.
Hàn Thuyên đến gặp cha mẹ, nói rõ ý định và sáng ngày ra, cơm nước xong cả nhà lên hai xe ngựa kéo rời làng. Nhà cửa giao lại cho gia nhân, bảo rằng có việc về Nam Sách ít hôm.
Thuyên không theo hướng Linh Sơn cửu đỉnh mà nhắm hướng làng Nguyệt Đức mà đi.
-Tại hạ là người làng Trống xin được gặp Nguyễn gia chủ.
-Xin hỏi tiên sinh là ai? Gặp lão gia nhà ta có việc gì?
-Thưa, chả hay Nguyễn gia chủ có ở nhà?
Hàn Thuyên đưa tín vật cho người mở cổng và nói:
-Nếu gia chủ có ở nhà, nhờ cậu đưa giúp thứ này, tại hạ sẽ chờ ở đây.
Cánh cổng khép lại, Hàn Thuyên cảm thấy bất an nhưng đến nước này rồi chỉ còn cách chờ. Thuyên không phải chờ lâu, cổng lớn lại mở, ông Cả Lụa xuất hiện hỏi:
-Tinh hoa ngũ hành thiết này là của tiên sinh?
-Tại hạ là Hàn Thuyên, người làng Trống. Vật này do Mạc tiên sinh tặng cho tại hạ mấy tháng trước.
-Mạc tiên sinh? - Ông Cả Lụa chau mày.
-Là… là… - Thuyên hạ giọng. - Mạc… Mạc…Chương. Mạc Thiên Chương chủ tướng quân Thiên Đức.
-Bay đâu!
Thuyên giật bắn người khi nghe ông Cả Lụa nói vậy.
-Mau đón tiên sinh và gia quyến vào, cất xe và ngựa đi. Đây là khách quý của ta đến mua vải.
Hàn Thuyên thở phào quay lại đỡ cha mẹ xuống xe. Cả gia đình theo ông Cả Lụa vào gia trang, đi thẳng vào hậu viện.
-Nguyễn gia chủ, chúng ta đi đâu đây?
-Tiên sinh an tâm, tiên sinh là người của chủ tướng, ta cũng vậy.
Nét mặt Hàn Thuyên giãn hẳn ra, vợ Thuyên cũng thở phào.
-Thời gian sợ không có nhiều, ngay chiều nay sẽ có thuyền đưa tiên sinh đi. Đây là…
-Đây là cha mẹ của tại hạ.
Hai bên chắp tay thi lễ giới thiệu xong xuôi, ông Cả Lụa hỏi:
-Nhạc phụ và nhạc mẫu của tiên sinh ở đâu? Lão phu có thể giúp đưa đi luôn nhưng phải nhanh.
Thuyên nhìn vợ, vợ Thuyên nói:
-Gia phụ và gia đệ của tiểu nữ ở làng Mái, thưa đại nhân.
-Vậy như Thuyên tiên sinh đây sẽ đi trước, Thuyên phu nhân nếu muốn đón người thì ta sẽ phái người đi cùng. Chậm ngày nào không tốt ngày ấy. Tiên sinh, có thể tiên sinh chưa tỏ nhưng người giữ Tinh hoa ngũ thành thiết này là người của chủ tướng, gia quyến cũng là gia quyến của chủ tướng nên quyết định thế nào đều do tiên sinh.
Ông Cả Lụa đưa ra tín vật rồi nói thêm:
-Con trai thứ ba của lão đang ở trong quân Thiên Đức, nó là nho sĩ và rất được trọng dụng dù mới đôi mươi. Lão có nghe danh tiên sinh nhưng nay mới gặp, thực không giấu, Thiên Đức quân đang thiếu kẻ sĩ, thiếu người tài trí như tiên sinh chứ quân lương và binh mã rất mạnh.
-Đại nhân, thực lòng bây giờ tại hạ rối bời nên nghĩ không thông.
Ông Cả Lụa cười:
-Tiên sinh có gì phải sợ, năm ngoái chủ tướng dẫn hơn ba trăm quân nửa đêm đến nhà lão dọn sạch của nả, à không, hãy còn để lại một ít. Già trẻ trong nhà tưởng bị g·iết sạch mà ai ngờ sau đấy của cải được trả thêm cả lãi. Con lão theo từ đận ấy. Lão cũng nghe tiên sinh đi sứ, hẳn là đã gặp cô Duệ rồi nhỉ?
-Duệ? À… à vâng.
-Cô gái đó rất giỏi nhưng chủ tướng cần nhiều người như cô ấy để san sẻ. Tiên sinh đến đó chỉ sợ làm không hết việc.
-Cô Duệ đó là thế nào với chủ tướng, thưa đại nhân?
-Có thể xem là ý trung nhân, chủ tướng chưa thành thân, tiếc là ái nữ của lão còn nhỏ quá. Tiên sinh cứ an lòng, tiên sinh đã quyết định đúng.
-Thật xấu hổ, tại hạ đã định trốn về Nam Sách, là nương tử đã nhắc.
-Ngoài cuộc sáng nước là lẽ thường, tin người đầu ấp tay gối là phải.
Ngay trưa hôm ấy, Hàn Thuyên và gia quyến bí mật lên thuyền chất đầy vải lòng vòng trên các nhánh sông Dâu nhắm hướng Bắc mà đi. Nhạc phụ, thê đệ và nương tử của Thuyên được đưa đi ngay trong chuyến hàng vào chiều muộn.