Chương 121: Tinh hoa ngũ hành thiết
Hàn Thuyên cùng đoàn sứ thực không hài lòng song đành bấm bụng nhịn khi tiếp họ là một cô gái trẻ măng được kẻ dưới nói là phó thủ lĩnh. Theo sau cô gái là những người tuổi cũng đôi mươi.
Cô gái trẻ dáng vẻ thanh tú, đôi mắt sáng, vận y phục đơn giản, thanh tao như tiểu như nhà quyền quý. Vừa chạm mặt, Hàn Thuyên nghĩ cô gái là thứ nữ của Phạm Tu song khi biết tên tuổi của cô, Hàn Thuyên có chút bất ngờ. Học trò của Hàn Thuyên mấy mươi người đều ở độ tuổi này nhưng Thuyên chưa có học trò là nữ nhân.
Thuyên không cổ hủ nhưng đất Vạn Xuân xưa nay chưa nữ tử nào nổi danh chữ nghĩa nói chi chuyện đại sự liên quan đến nghìn người.
-Chả hay tại hạ nên gọi tiểu thư như nào cho phải phép? Tiểu thư thay mặt cho chủ tướng quân Thiên Đức?
-Tiên sinh là người Vạn Xuân, tiên sinh hãy gọi tiểu nữ là Duệ nếu tiên sinh muốn. Tiểu nữ nên gọi Thuyên tiên sinh, Hàn tiên sinh hoặc chức vụ của tiên sinh?
-Tại hạ là nhân sĩ, được Sứ tướng Lý An phái làm sứ, thật không giữ chức nào trong quân. Nghe nói Duệ tiểu thư là phu nhân của chủ tướng Thiên Đức?
-Thật không giấu tiên sinh, tiểu nữ vẫn hằng mong ước điều ấy. - Duệ tươi cười. - Để tiên sinh yên lòng, tiểu nữ xin nói rõ, tiểu nữ là thư ký riêng, được chủ tướng Thiên Đức uỷ thác.
-Duệ tiểu thư là phó tướng?
-Thiên Đức quân không có chức ấy, thưa tiên sinh.
-Tại hạ mong Duệ tiểu thư giảng giải bởi thân đi sứ, về chủ tướng hỏi mà không biết sợ là trọng trách không xong.
-Sau khi đánh thắng Lý Sứ tướng, chủ tướng của tiểu nữ quyết định gọi Thiên Đức quân là Lữ đoàn Thiên Đức. Tiên sinh không rõ cứ gọi là Thiên Đức quân cũng được ạ. Tiểu nữ là thư ký kiêm Trợ lý quân lực, chủ tướng muốn biết quân có bao nhiêu, mạnh hay yếu, tài lực như nào tiểu nữ sẽ đáp. Tiên sinh xem tiểu nữ là thư lại cũng được.
-Ồ! Tại hạ lần đầu nghe đến. Duệ tiểu thư không phải nữ tướng?
-Lữ đoàn Thiên Đức có nữ tướng chỉ huy Thần Vũ. Tiểu nữ không tinh thông võ nghệ nên chỉ lo việc sổ sách.
-Về đề nghị của Thiên Đức quân, Lý Lệnh công cho hay cần phải bàn thảo kỹ càng. Số bạc Thiên Đức quân đưa ra thật phi thực tế, xưa nay chưa ai đem tính mạng binh sĩ quy đổi ra bạc. Giao chiến cả hai bên cùng thiệt hại, hẳn tiểu thư cũng biết.
-Tiểu nữ xin tiên sinh dùng từ đúng, Thiên Đức quân yêu cầu chứ không đề nghị, có nghĩa là Lý Lệnh công phải đáp ứng, có hoặc không. Tất nhiên giao chiến bên nào cũng thiệt, có điều Lý Lệnh công chủ chiến lại thua. Cái lý của Thiên Đức chính là, nếu Thiên Đức thua, sợ rằng già trẻ không còn ai, giờ thắng thì cần có bạc đền cho gia quyến tử sĩ.
-Một nghìn, Thiên Đức đòi vậy thật là chẳng khác gì…
-Quân ăn c·ướp? - Duệ tỉnh bơ nói. - Tiên sinh không cần ngại, cứ nói.
-Đúng, khác gì ăn c·ướp.
-Cổ nhân có câu thắng là vua thua làm giặc, kẻ mạnh được đưa ra điều kiện. Lý Lệnh công tiếc nghìn nén bạc cũng là phải. Tiên sinh nhớ cho, dù Lý Lệnh công không trả bạc, Thiên Đức cũng trả người song thiếu một nén thì hẹn ba ngày san phẳng Luy Lâu thành.
-Duệ tiểu thư, thương lượng sao lại nói những lời doạ trẻ lên ba như thế, thật không hợp lẽ.
-Thưa tiên sinh, Lữ đoàn Thiên Đức từ ngày thành lập cách đây hơn một năm nói gì làm nấy chưa từng hai lời. Tiểu nữ tự hào khoe chiến công với tiên sinh thế này. Lữ đoàn Thiên Đức bắt sống ba trăm quân của Tả Tướng quân Kiều Công Ngạn. Chủ tướng Thiên Đức bắt sống Đại tướng dưới trướng Kiều Công Ngạn cũng trong đêm ấy. Lần thứ hai, Lữ đoàn Thiên Đức bắt sống gần hai nghìn quân của Hữu Tướng quân Dương Ngôn, ông ấy bỏ mạng. Chủ tướng cũng là người chỉ huy trận ấy. Gần đây nhất, Lý Sứ tướng mất một nghìn ba trăm quân, hơn ba trăm b·ị t·hương và một nghìn hai trăm lẻ tám binh sĩ đang ở trong lều tạm chờ thả về.
-Tại hạ không thấy gì lạ, giao chiến thắng thua mà lẽ thường tình. Xưa nay có ai mà không thua, chỉ là chưa thua mà thôi.
-Tiên sinh nói phải, chẳng ai bất bại mãi song hiện tại đang là vậy. Trận đầu tiên chủ thướng mất khoảng một phần năm khắc để bắt ba trăm người. Trận sau lâu hơn vì đông quá. Trận gần đây, chả hay tiên sinh có hỏi Lý Sứ tướng bại trong bao lâu không?
-Nửa canh giờ!
-Luy Lâu thành cũng chừng ấy thời gian là không còn ai. Tiên sinh tin hay không tiểu nữ không ép. Giờ Tôn Trung Từ đóng trại ở đâu nhỉ? Tiểu nữ nhất thời nhớ chưa ra.
-Vậy là Thiên Đức quân nhất quyết đòi đáp ứng yêu sách mới thả người?
-Đáp ứng hay không đáp ứng thì Thiên Đức vẫn thả người, nuôi họ tốn cơm gạo thưa tiên sinh.
-Thật chứ?
-Chỉ cần tiểu nữ đóng mộc này thì hơn nghìn binh sĩ đó có thể theo tiên sinh về ngay, không ai cản. Nhưng tiểu nữ nhờ tiên sinh chuyển lời tới Lý Sứ tướng nhắc ngài ấy chuẩn bị khí giới, hẹn chính Ngọ sau ba ngày nữa gặp nhau ở Luy Lâu thành. Hai bên nói chuyện bằng đao kiếm, chủ tướng Thiên Đức nói, Lý Lệnh công và Lý An sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm về tính mạng binh sĩ trong thành vì khi ấy không bắt tù binh mà sẽ tàn sát.
Duệ khẽ ra hiệu, một nữ binh cung kính đưa cho Hàn Thuyên một giờ giấy dó khổ lớn viết kín chữ. Duệ nhẹ nhàng nói tiếp:
-Một nghìn tờ cáo sẽ được phát sang Siêu Loại nói rõ lý do Thiên Đức động binh. Thiên Đức sẽ chỉ đánh quân Lý An, không c·ướp, không phá của dân. Xin dân Siêu Loại hai canh giờ để hạ thành Luy Lâu. Sau canh giờ, nghĩa là chập tối, dân Siêu Loại có thể đến thành dọn dẹp.
-Đây khác nào một chiến thư?
-Tiên sinh nghĩ thế nào cũng được. Thiên Đức thả người, chẳng ràng buộc gì, trả chiến phí hay không là tự nguyện, đâu ai ép. Trả thì yên chuyện, không trả thì đao kiếm đem ra, chỉ vậy thôi ạ.
-Lý Lệnh công trả rồi mà Thiên Đức trở mặt đánh Luy Lâu thì sao?
Duệ lại ra hiệu, một tờ giấy dó khác được đưa cho Hàn Thuyên.
-Chủ tướng Thiên Đức sẽ không đánh Luy Lâu, cũng không đánh Siêu Loại trong năm nay.
-Còn năm sau?
-Vậy phải hỏi Sứ tướng có muốn đánh không chứ ạ? Sứ tướng Lý An đẩy lui Tô Trung Từ sẽ đánh sang, cần gì Thiên Đức động binh.
Hàn Thuyên cười:
-Chữ tiểu thư viết lấy gì làm tin? Dù gì đây cũng không phải chủ tướng Thiên Đức ra mặt.
Duệ lại nhướng mắt ra hiệu, nữ binh đến lấy lại hai tờ giấy lớn nhỏ đưa cho Duệ. Duệ lấy triện đóng cộp cộp. Viết rõ tên Nguyễn Diệu Huyền, thư ký riêng của chủ tướng Thiên Đức và không quên đóng thêm dấu hoa đào đè lên.
Nhận lại hai tờ giấy, Hàn Thuyên nhíu mày:
-Dấu này có phải hoa đào?
-Đúng vậy, thưa tiên sinh.
-Ý nghĩa của nó là gì?
-Hoa đào tượng trưng cho mùa xuân và khởi đầu mới. Mọi người đều có cơ hội bắt đầu những thứ mới mẻ như cách mong cầu những điều tốt đẹp cho một năm mới, thưa tiên sinh.
-Tại hạ thấy thật lạ, hoa đào màu đỏ mà màu đỏ cũng là màu…
-Thưa tiên sinh, nghĩ đúng thì dễ, nói đúng thì khó hơn một chút nhưng khó hơn cả là làm, là hành động. Thiên Đức quân vì thế coi trọng người hành động hơn là nói. Xưa nay kẻ nói hay thì nhiều nhưng làm hay thực ít.
-Duệ tiểu thư nói vậy là có ý gì?
-Tiên sinh thắc mắc về hoa đào nên tiểu nữ bỗng nhiên nói thế, quả thật không có ý gì. Tiên sinh là nhân sĩ Siêu Loại, gốc châu Nam Sách, đi nhiều biết rộng lại bỏ sót nơi sát vách Siêu Loại, thực là đáng tiếc.
Hàn Thuyên ngó Duệ trân trân, ý tứ này dường như Thuyên đã nghe ai đó nói rồi.
-Tại hạ muốn gặp chủ tướng Thiên Đức, nếu gặp được sẽ đáp ứng yêu cầu.
Duệ khẽ lắc đầu:
-Lý Lệnh công có thể không cần đáp ứng. Chủ tướng tiểu nữ có nói, giải pháp tức là lựa chọn, luôn nhiều hơn vấn đề tức là khó khăn. Trước yêu cầu của Thiên Đức, Lý Lệnh công chọn có hoặc không đều được, ấy là nhiều. Chọn có thì kê cao gối yên giấc, chọn không thì mài kiếm sắc bén chờ chiến. Đơn giản chỉ có vậy, thưa tiên sinh.
Nói thêm một hồi cũng chẳng đi đến đâu vì Duệ trước sau đều nói mập mờ nhưng thả người thì thực. Hơn một nghìn tù binh ngơ ngác xếp thành ba hàng lũ lượt về theo đoàn sứ mà cứ như ra pháp trường. Chỉ đến khi qua hẳn cánh đồng máu thì họ mới tin là được thả bởi Thiên Đức quân không có động tĩnh gì.
Hàn Thuyên ngồi trên lưng ngựa nhìn dòng người mà lòng rối bời. Theo căn dặn và hiểu biết lý lẽ ở đời của Thuyên, kẻ đòi bồi thường ắt phải giữ lại vật có giá bắt kẻ khác đến chuộc, đằng này Thiên Đức chẳng thèm giữ gì, chỉ đưa cho hai tờ giấy đóng triện đem về hẹn đánh nhau. Kỳ thực nhân sinh quan của Hàn Thuyên đảo lộn, Thuyên nhận ra hiểu biết của bản thân dường như còn nông cạn.
-Duệ tiểu thư, thật tại hạ không hiểu. Nho sinh của tại hạ cũng trạc tiểu thư nhưng chưa kẻ nào đĩnh đạc như tiểu thư. Chả hay thầy của tiểu thư là cao nhân phương nào?
-Như chủ tướng của tiểu nữ dạy, thầy có thể là bất cứ ai nếu ta chịu học.
-Tại hạ thực không hiểu chủ tướng của tiểu thư là người như thế nào, nếu ngày sau còn cơ hội, tại hạ mong được diện kiến.
-Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, đó là người mà không chỉ riêng tiểu nữ tự nguyện theo hầu mà… tiên sinh hẳn đã thấy. Tả Đô đốc, bậc danh tướng tiền triều, còn nhất mực ủng hộ.
-Tại hạ có thể biết xuất thân của chủ tướng Thiên Đức?
Duệ chỉ tay lên trời, cười lém lỉnh:
-Tiên sinh sẽ không tin nhưng thực chính là vậy. Tiên sinh, đoàn sứ của ngài đã đi sao ngài còn nấn ná, chả lẽ vì muốn biết chủ tướng tiểu nữ là ai?
-Lý Lệnh công lệnh cho ta nhưng thực lòng ta cũng muốn biết.
-Thiên Đức còn thiếu nhiều nhân sĩ, tiểu nữ mong có ngày được có cơ hội phục vụ chủ tướng cùng tiên sinh. Tiên sinh, tiểu nữ biết rất rõ về ngài nên không ngại nói, Siêu Loại sẽ sớm đổi chủ. Tiên sinh cho là bọn tiểu nữ cao ngạo cũng được nhưng chiếm Siêu Loại không khó, cái khó là không làm hại lương dân bá tánh. Ngài là nhân sĩ không hiểu việc quân là lẽ thường nhưng thế thời nay đã khác. Vạn binh mã của Lý An có là gì? Chủ tướng chỉ không muốn vì chiếm Siêu Loại mà xuống tay tàn sát.
-Tiểu thư, chủ tướng của ai cũng là bậc cao nhân cả, tại hạ có thể hiểu.
-Tiên sinh cứ nghĩ thêm, ngài thông minh hơn người, biết điều gì nên nói điều gì không.
Duệ chào bái biệt cho ngựa lui, Hàn Thuyên trù trừ rồi lấy ra miếng sắt:
-Tiểu thư biết thứ này chứ?
Duệ thúc ngựa đến gần, nhận miếng sắt xem qua rồi đưa trả lại, nói:
-Tiên sinh cầm thứ này có thể tự do đi lại trong vùng Thiên Gia Bảo Hựu kiểm soát. Gặp khó cứ trưng thứ này ra yêu cầu gặp đầu lĩnh, ngài muốn đi đâu cũng được.
-Nó là gì?
-Người cho ngài đã nói gì?
-Tiểu tử đó nói vật này đem theo sẽ thăng quan tiến chức, nó cũng có hình hoa đào.
-Thăng quan tiến chức có gì khó nhưng không bỏ cũ theo mới sao mà có biến chuyển, tiên sinh thấy đúng không?
-Tại hạ không hiểu thứ này thực sự là gì, nếu tiểu thư biết có thể nói cho tại hạ.
-Ngài có thứ đó nghĩa là ngài được nhắm đến, Thiên Đức thiếu hiền tài. Nếu ngài không theo cũng chẳng sao, nay mai Thiên Đức chiếm Siêu Loại nếu quân sĩ có đánh đến làng, ngài đưa cái này cho chỉ huy lập tức binh sẽ lui.
-Thứ này ư? - Hàn Thuyên hồ nghi.
-Dễ làm giả? - Duệ cười. - Ký hiệu trên đó người thường không biết nên có làm cũng không hiểu bởi mỗi cái chỉ cho một người. Nhìn thì giống nhau song chỗ khác nhau chỉ bọn tiểu nữ mới biết. Tiên sinh có thứ này thì gia quyến và làng tiên sinh ở đảm bảo không bị làm khó.
-Thứ này chả lẽ là lệnh bài?
Duệ khẽ lắc đầu:
-Người tốt, người có ích cho đại sự sẽ có nó.
-Thứ này nếu thật sự quan trọng, có thể hoá nguy thành an sao tiểu tử đó lại cho ta dễ dàng đến vậy chứ?
Duệ nhìn Hàn Thuyên, che miệng cười khiến Thuyên có phần khó hiểu.
-Tiểu tử đó không cho ngài mà theo cách bọn tiểu nữ nói, thì là ban. Ngài đã được ban cho “Tinh hoa ngũ hành thiết” thứ này chỉ có một người được phép dùng. Ban nãy tiểu nữ có nói, trước một lựa chọn, ngài có thể chọn có hoặc không. Có thì công danh hiển đạt, không thì an phận thủ thường.
-Ban… ban cho? Tiểu thư… tiểu thư có nói quá?
Duệ khẽ lắc đầu, nói đầy ngụ ý:
-Người ngài muốn gặp thực ngài đã gặp rồi cần gì cất công kiếm tìm. Ngài thông minh hơn người sẽ tự có đáp án. Có điều nói ra có kẻ khác sợ là vạ đến thân. Tiểu nữ xin cáo.
Duệ thúc ngựa đi bỏ lại Hàn Thuyên ngơ ngác nhìn theo đến khi bóng cô khuất hẳn.
-Nói vậy, chả lẽ tiểu tử đó chính là chủ tướng của Thiên Đức quân ư? Không thể nào, nhìn hắn chẳng có dáng dấp một chủ tướng, chữ nghĩa lại… ơ… nếu hắn cố giấu và… và… để vào Lý phủ do thám thì sao? Thôi xong rồi, Lam Khuê cõng rắn cắn gà nhà, như này…
Hàn Thuyên quệt mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương.
-Nếu nói cho Lý Lệnh công hay Lý Sứ tướng Mạc Văn Chương à à… Mạc Thiên Chương chứ, đúng rồi…. Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Nếu nói ra thì sao đây? Ta đã gặp hắn, chính ta đề cao hắn, giúp hắn thành môn khách của Lý phủ. Lý Sứ tướng tỏ tường thì già trẻ nhà ta nào còn ai nữa. Ta chính là tiếp tay gian tế! Việc này sớm muộn cũng sẽ lộ!
Hàn Thuyên thúc ngựa phi nước đại vượt qua những binh sĩ thất thểu lê bước mệt mỏi trở về, đuổi theo đoàn sứ đã mất dạng từ khi nào. Hơn ba mươi năm, Hàn Thuyên lần đầu cảm nhận thấy đao kề bên cổ đáng sợ đến mức nào.
-“Tiểu tử đó thật thâm hiểm. Nếu hắn quả thật là chủ tướng Thiên Đức sợ rằng Siêu Loại nằm trong tay hắn chỉ trong nay mai.”