Chương 120: Hàn Thuyên đi sứ
Nói về Hàn Thuyên, nhân sĩ làng Trống bấy lâu không màng thế sự, chỉ chăm lo dạy chữ ngâm thơ. Gần đây có thêm thú vui chơi cờ Lý Vạn Xuân.
Những gì chàng trai trẻ kỳ lạ họ Mạc tên Chương nói dạo trước chỉ khiến Hàn Thuyên có chút xao động nhưng đâu lại vào đó.
Hàn Thuyên nghe tin Chương vì cứu nghĩa nữ của Lý An mà bặt vô âm tín, bảy phần m·ất m·ạng. Hàn Thuyên chỉ biết thở dài tiếc thương một người còn trẻ mà đoản mệnh, cảm khái và nhớ dáng vẻ của chàng trai ấy vì nghĩa quên thân cũng xem là bậc trượng phu.
Lý An động binh đánh Thiên Gia Bảo Hựu khiến Hàn Thuyên nhớ lại lời Chương nhưng giống nhiều dân Siêu Loại, Hàn Thuyên thập phần tin Lý An sẽ ca khúc khải hoàn bởi Lý An là tướng tài. Thiên Gia Bảo Hựu chỉ là một nhúm giặc cỏ trong mấy làng tụ lại với nhau xưng bá.
Tin Lý An đại bại, quân binh c·hết đầy đồng đang được gom thây chở về mai táng đến làng Trống lúc chập tối. Hàn Thuyên bán tín bán nghi, là chỗ giao tình với Lý An nên bỏ bữa cơm bảo gia nhân thắng yên cương phi nhanh sang Lý phủ cách làng mấy dặm.
Lý phủ chỉ còn gia nhân và hơn năm chục binh sĩ canh gác. Trịnh Lam Khuê ra tiếp đón Hàn Thuyên với vẻ mặt sầu thảm. Hàn Thuyên hỏi chuyện, Lam Khuê thuật vắn tắt mà nét mặt không giấu nổi vẻ hoảng hốt mỗi khi nhắc đến địch quân là Thiên Đức.
-Vậy ra kẻ địch là Thiên Đức quân, bấy lâu nay chúng ta vẫn nghĩ Thiên Gia Bảo Hựu chỉ là một đám c·ướp.
Hàn Thuyên nói.
-Thưa tiên sinh, một đám c·ướp ô hợp không thể đánh bại nghĩa phụ của tiểu nữ chỉ trong chớp mắt như thế. Chúng rất mạnh, chính mắt tiểu nữ đã thấy tất cả. Trưa nay có kẻ xưng là Trần Thông đến trước thành Luy Lâu bảo nghĩa phụ cho người đến đưa tử sĩ về nếu không chúng sẽ tiến đánh Luy Lâu ngay ngày mai.
-To gan đến vậy sao? Cũng chỉ là một đám kiêu binh, tiểu nhân chỉ đắc chí được một lúc mà thôi. Lý đại nhân sẽ dạy chúng một bài học.
Trịnh Lam Khuê tiễn Hàn Thuyên ra đến cổng lớn. Hàn Thuyên lên ngựa bỗng hỏi:
-Lam Khuê tiểu thư, thứ áo ấm của tiểu thư sao lại có đính miếng sắt kia?
Lam Khuê cười buồn đáp:
-Áo này do thương nhân Cả Lụa tặng tháng trước, tôi nay lạnh tiểu nữ mới khoác tạm. Thật là nó rất ấm thưa tiên sinh.
-Ta có thể xem miếng sắt đó được không?
Hàn Thuyên xuống ngựa, Lam Khuê đưa áo khoác cho Hàn Thuyên xem.
-Vật này rất lạ, ta cũng có một cái giống y hệt.
Nhận lại áo, Lam Khuê cúi chào vì lòng đang rối như tơ vò. Hàn Thuyên trở về nhà tìm miếng sắt Chương đã đưa rồi tự hỏi:
-Thế này là thế nào nhỉ? Miếng sắt này do tiểu tử tặng ta, xúi ta nên đi thăm thú bờ Nam Thiên Đức một chuyến. Hắn là ai? Ẩn tình, chắc chắn có ẩn tình. Chờ tình hình tạm yên ta phải đến đó xem có gì mà tiểu tử đó… thuật xem tướng?
Cùng thời gian ấy ở ấp Cồi, Lý Lệnh công đứng không vững, thuộc hạ phải đỡ ngồi xuống ghế sau khi đọc bức thư đầy những lời lẽ doạ nạt.
-Tại sao chúng biết bản doanh của ta ở Cồi? Gian tế hẳn đã trà trộn vào đây. Lý An, ngươi phải tra cho kỹ.
-Thưa Lệnh công, gian tế trà trộn rất khó, xưa nay đến dân lân cận còn không biết làng Thư Đôi có gì. Mạt tướng đồ rằng chúng đoán bậy.
-Đoán bậy mà trúng thì lý giải sao đây?
-Thư Đôi chúng ta nội bất xuất ngoại bất nhập, có thể chúng giả trang thương nhân buôn bán dưới sông dò la sau đó phán đoán. Phạm Tu không phải hữu danh vô thực, ông ta là danh tướng, với những dấu hiệu lạ như bố phòng cẩn mật và… ấp Cồi mới dựng gần chục năm nên… nên ông ta phỏng đoán.
-Kẻ viết thứ này tự xưng là thê th·iếp của chủ tướng, hắn là ai? Bọn Thiên Đức là thế nào với Thiên Gia Bảo Hựu? Chúng ta không thể thua mà không biết lý do. Thua một đám nứt mắt thì cái nhục này bao giờ rửa sạch?
-Mạt tướng sẽ chỉnh đốn binh mã phục hận, xin Lệnh công yên lòng.
-Tù binh thì sao? Hơn một nghìn mạng người đấy.
-Mạt tướng sẽ sai sứ thương lượng.
-Lão Phạm Tu thật quá quắt, ta bao lần cho lão lương thảo mà giờ lão cho đám trẻ ranh ức h·iếp ta. Một đám vô danh tiểu tốt.
Lý Lệnh công và Lý An không có ý đáp ứng đòi hỏi trong bức thư, nhất là Lý An. Tuy nhiên hai ngày sau cả hai buộc phải thay đổi ý định khi biết tin Tô Trung Từ điều hai nghìn quân đóng trại gần Báo Ân Trùng Nghiêm tự, cách thành Luy Lâu khoảng hơn mười dặm. Các làng mạc bên kia sông Dâu đã bị lấy mất.
-Lão khốn Tô Trung Từ thừa nước đục thả câu, đồ tiểu nhân.
Lý An tức tối. Lý Lệnh công nói:
-Tô Trung Từ là lão hồ ly, tình thế lúc này không thể lưỡng đầu thọ địch.
-Lệnh công có ý hoà hoãn với Phạm Tu?
-Ông ta chính nhân quân tử vẫn dễ nói chuyện hơn. Ngươi sai sứ gặp ông ta tính chuyện, trước hết cần lấy quân về kẻo để lâu sẽ thành quân của chúng như bọn Công Ngạn. Người đi sứ cần mềm mỏng, giữ yên một bề để đối phó với Tô Trung Từ. Chúng có binh khí lạ nhưng quân hẳn chưa đông nên chưa đánh ta, như vậy hãy còn thời gian tính kế. Hoà hoãn để tìm kế sách, kể cả liên kết với Vũ Ninh vương trừ chúng đi.
Lý An thuận theo ý này bởi Vũ Ninh vương cũng từng chiến bại. Nếu liên minh cùng đánh hai mặt thì Thiên Gia Bảo Hựu tất bại, mọi chuyện sẽ trở lại như xưa, Thiên Đức lại chia hai bờ yên bình.
Về đến Lý phủ bàn thảo, có người mách Lý An nên nhờ Hàn Thuyên làm thuyết khách vì ông ta là nhân sĩ có tiếng hiểu biết. Lý An cho mời Hàn Thuyên đến, Hàn Thuyên đồng tình vì cũng muốn biết Thiên Gia Bảo Hựu hay Thiên Đức ra làm sao.
Bận việc quân cơ, Lý An không biết nghĩa nữ Trịnh Lam Khuê đã không còn trong Lý phủ cùng con trai thứ của ông, Lý Công Thành. Trịnh Lam Khuê và Lý Công thành dẫn theo hơn mười tráng đinh rời Lý phủ trong đêm đi đâu không rõ.
Hàn Thuyên dẫn đầu đoàn sứ hơn chục người, ngựa xe cờ quạt chậm rãi tiến về hướng Nhất Sơn vào buổi sáng. Đoàn người đi qua cánh đồng vẫn còn vương mùi máu tanh hôi, chân hương cắm lỗ chỗ. Nhiều vạt cỏ vẫn còn vương những dấu máu đã chuyển màu thâm đen.
Hàn Thuyên là nhân sĩ song không hiểu binh pháp, chỉ đơn thuần cho rằng sĩ tốt đông hơn ắt mạnh hơn. Cuộc nói chuyện tối hôm qua với Lý An khiến Hàn Thuyên thay đổi suy nghĩ, bây giờ, chính Hàn Thuyên cũng muốn biết chủ tướng Thiên Đức quân mày ngang mũi dọc ra sao. Một kẻ nghe đồn đầu trâu mặt ngựa, nhân phẩm tệ hại, hoang dâm vô độ, khát máu tanh.
-“Hình như có gì đấy chưa đúng lắm, một kẻ khát máu sao không thừa cơ thắng thế mà xông lên t·ruy s·át? Lại còn cứu chữa kẻ b·ị t·hương. Ta sợ rằng lời đồn này tung ra là có chủ đích nào đó, chân tướng mù mờ thì đánh chỉ có bại.”
Hàn Thuyên được đưa đến làng Nhất Vạn gặp Phạm Tu. Phạm Tu đón tiếp rất trọng, đặc biệt khi biết Hàn Thuyên là kẻ sĩ. Sau màn chào hỏi đủ lệ bộ, Thuyên nói đến mục đích chuyến đi thì Phạm Tu đáp:
-Tiên sinh không cần vội. Ta là chủ tướng Thiên Gia Bảo Hựu quân nhưng Thiên Đức quân sẽ thương lượng với tiên sinh.
-Thưa Tả Đô đốc, tại hạ nghe danh ngài bấy lâu, việc hệ trọng chả lẽ ngài không quyết được sao?
-Không phải ta không quyết được mà ta đã giao quyền cho chủ tướng Thiên Đức quân cả rồi. Ta bây giờ cũng như Lệnh công của tiên sinh, ấy là vui thú điền viên, uống trà đàm đạo với thượng khách.
-Vậy tại hạ sẽ nói chuyện với ai, thưa Tả Đô đốc?
-Người viết thư là phu nhân của chủ tướng Thiên Đức, tiên sinh sẽ thương lượng với người ấy.
-Tả Đô đốc, xưa nay đàn bà con gái không xen đại sự.
-Ta biết chứ, chỉ là ở nơi này có khác. Anh hùng không kể xuất thân, chúng ta trọng người tài bất kể nữ nhân hay nam tử hán. Tiên sinh, tiên sinh là nhân sĩ học rộng hiểu sâu cũng nên thức thời. Ai già rồi cũng theo tiên tổ, cái gì cũ cũng phải bỏ.
-Tại hạ không nghĩ Thiên Gia Bảo Hựu, xin Tả Đô đốc thứ lỗi, lại thiếu người tài là nam nhân.
-Chúng ta không thiếu người tài nhưng… - Phạm Tu cười. - Tiên sinh ạ, chúng ta có hai nữ tướng và vài trăm nữ binh, dù tiên sinh tin hay không, họ tự tay khuất phục bốn trăm nam nhân Siêu Loại giải về còn như số bị hạ thì ai tính làm gì.
Hàn Thuyên nhoẻn miệng khẽ cười, chau mày suy ngẫm, định nói gì đó song lại thôi vì điều này Thuyên mới biết. Như vậy Lý An giữ thể diện không đề cập đến đội nữ binh nào đó.