Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 118: Thả Hoàng Thái Công




Chương 118: Thả Hoàng Thái Công

Bọn Cự Lượng, Nghiêm Phúc Lý, Lý Văn Ba cùng Phạm Bạch Hổ ngay khi nghe tiếng còi báo hiệu t·ấn c·ông thì nhìn nhau cười như vớ được vàng. Cả đêm nằm phục trong rừng, binh sĩ thay nhau đốn cây trong đêm để lấy khoảng trống cho pháo bắn. Hai khẩu pháo này làm từ hồi đầu, cả bọn khiêng đến từ chập tối mấy hôm trước giấu kỹ, mới lắp chiều hôm qua chờ lệnh bắn.

Để chắc ăn và thoả chí, bọn Cự Lượng giấu Chương đem thêm cả cầu chông và đá vì bản thân Cự Lượng chưa được nhìn pháo bắn, cũng muốn bắn thử.

Quả đạn đá đầu tiên bắn không đến trại, còn cách khoảng hơn mười trượng mới bến bờ rào cự mã. Tầm bắn được chỉnh lại, Cự Lượng tự tay đặt viên đạn lên giá và cũng chính tay ra sức kéo dây vít cần.

Viên đạn rơi giữa quân doanh nhưng không trúng ai. Địch quân dường như chưa phát hiện ra sự lạ, Cự Lượng liền nảy ra kế, lệnh cho binh sĩ hò hét như thể chuẩn bị t·ấn c·ông.

Từ sườn núi xanh bát ngát có vài trăm tiếng hò hét vang vọng đòi chém g·iết, ba quân doanh với hơn nghìn binh sĩ nhốn nháo cầm binh khí lao ra khỏi lều và… trại gần nhất ăn đủ. Những viên đạn đá thi nhau từ lưng chừng núi ném xuống. Hàng chục binh sĩ trúng đạn. Những lều vải bị sụp xuống. Đá rơi lung tung, có viên vượt qua cả trại nhưng phần lớn đều rơi trúng. Tướng sĩ trong trại kéo nhau chạy về hai trại phía sau dáo dác nhìn về sườn núi, nơi những viên đá vẫn không ngừng bắn ra.

Sĩ tốt của Lượng, những kẻ may mắn, đều được tự tay bắn một quả đạn, phấn khích quá nên cả khu rừng huyên náo, chim muông bay toán loạn. Bắn hết hơn hai trăm quả đạn rồi đứng chờ địch quân xung phong nhưng trái lại, bọn Lượng thấy địch nhổ trại lùi hẳn về phía sau thêm trăm trượng nên thất vọng dỡ pháo đem về.

-Chả vui mấy, bọn nó sợ quá chuồn hết.

Lượng than thở khi gặp lại Trương Lôi.

-Đánh còn nhiều, cậu lo cái gì. Bọn Lý An phơi thây hơn nghìn đứa ngoài đồng kia kìa.

-Ây da! Tiếc thật! Lần sau phải xin đánh chính mới được.

-Thôi, cho anh em nghỉ ngơi đi. Ta phải dẫn quân sang giúp chủ tướng quản lý hơn nghìn tù binh. Nói thật chứ bọn ta thấy hồi năm ngoái còn may chán, bọn Lý An nghe đâu mất sạch kỵ binh và cung thủ.

-Ông thầy hạ lệnh diệt cung thủ mà, đám ấy bị diệt thì sau chú cháu mình đỡ mệt. Đúng là người giời, nhìn xa thật.

Trương Lôi cùng bọn Triệu Văn Khoát, Chu Diện hăm hở dẫn năm trăm quân từ doanh trại đi tiếp quản tù binh.

Chương theo dõi trận đánh đến khi thấy ngã ngũ thì lệnh đừng tàn sát. Chương vẫn là Chương vậy thôi. Thiên Bình ở lại kiểm soát tù binh, cho thu hết giáp sắt và như Chương đã từng làm dạo trước, cô cùng Xuân và bọn Lạc Thổ lấy nước đến cho tù binh uống và buổi trưa đám tù binh được húp cháo loãng. Có điều tù binh nhiều quá, nhất thời chưa biết đem giam ở đâu. Thiên Bình bảo Uyển Như đi báo cho Chương biết hướng xử lý.

Chương ở trong làng Nhất Vạn, đến gần trưa Yết Kiêu báo cáo bắt được tướng địch là Hoàng Thái Công. Chương nghe mà sặc nước trà, ho lụ khụ một hồi.

-Hắn khai gì nữa không?

-Hắn nói là tướng Thuỷ binh, thưa chủ tướng.

-Ta biết gã này, hắn đối đãi với ta không tệ. Còn chơi cờ mấy lần. Cứ giữ đã, tính sau.

Uyển Như nói tù binh hơn một nghìn sợ không lo xuể. Chương dẫn Uyển Như cùng đi gặp Phạm Tu để xin ý kiến. Phạm Tu lệnh căng hàng trăm lều tạm sát chân núi, dùng cự mã quây lại rồi canh giữ.

Chương gọi Trần Thông đến, bảo Trần Thông hẹn bọn Lý An ba ngày sau sai sứ đến gặp để trao trả tù binh.

-Lần này chúng bay định đòi hắn cái gì nào? - Phạm Tu hỏi Chương và Uyển Như. - Lý An là một tay khá đấy.

-Bạc, lương thảo và… đúng… cháu sẽ đòi thêm vải vóc.

-Hử?



-Lấy vải làm gì?

-Ông Cả Lụa bấy lâu nay giúp sức, giờ cũng phải cho ông ấy chút lợi để còn lâu dài chứ ạ.

Phạm Tu bật cười, nói:

-Lý An đi mua vải của ông Cả Lụa, sau đó ông ta chở đến làm áo chứ gì? Thật là ép người quá đáng.

-Cháu nghĩ phải thành lệ, đánh với Thiên Đức mà thua thì phải ói tiền bạc ra đền. Chứ cháu làm gì có tiền khao quân. Uyển Như cũng cần thêm vốn để làm ăn nữa mà.

-Thôi, đều theo chúng bay cả. Nay ta thấy cả rồi, Siêu Loại đúng là sắp đổi chủ. Ta thấy bây giờ đánh nhau nhàn thật, vèo một cái là xong. Hồi ta theo tiên vương đánh Hoa quốc, có trận quần thảo nửa ngày trời còn không phân thắng bại.

-Đúng rồi. - Chương quay sang nói với Uyển Như. - Em tính với Duệ xem quân ta hao tổn ra sao rồi báo lại anh. Ba hôm nữa hai em gặp sứ giả của Lý An chứ.

Thiên Đức quân và Thiên Gia Bảo Hựu mất hơn chín chục người, gần hai trăm b·ị t·hương trong khi giao chiến. Một con số khó tin nhưng lại có lý khi mà phần lớn quân của Lý An bị hạ bởi đá, cầu chông và tiễn.

Lý An mất hơn một nghìn ba trăm binh sĩ trong chưa đầy nửa canh giờ. Việc thu gom tử sĩ kéo dài đến sáng hôm sau mới xong. Chương đã yêu cầu bày một bàn hoa quả chiều muộn hôm ấy và thắp hương ngay trên cánh đồng đẫm máu. Chả ai biết cậu khấn nguyện điều gì.

Duệ lại ngồi viết thư gửi Lý Lệnh công nhưng thư lần này thập phần ngang ngược, đe doạ, giọng kẻ cả, đóng mộc hổ trâu và hoa đào như hôm trước.

Thư đòi Lý Lệnh công bồi thường chiến phí vì một nghìn quân Thiên Đức đã t·ử t·rận, mỗi binh sĩ một nén bạc. Một nghìn xấp vải khâm liện tử sĩ cùng trăm hộc ngũ cốc nuôi tù binh. Đổi lại, hơn một nghìn hai trăm tù binh sẽ được trả về lành lặn. Nếu không đáp ứng, ba ngày sau Thiên Đức quân sẽ đánh vào thành Luy Lâu và Thư Đôi kèm theo lời hứa san phẳng Luy Lâu thành trong một canh giờ không kẻ nào thoát.

-Em viết thêm câu này, gạch đen ở bên cạnh để họ chú ý “Ông cứ trốn ở ấp Cồi đi, luỹ tre chẳng cứu ông được đâu.”

-Sao anh chắc ông ta ở đó?

-Bản doanh chắc chắn là ở làng Thư Đôi, ấp Cồi mới làm gần chục năm nay nên anh đồ rằng căn cứ địa của ông già ở đấy.

-Nhỡ sai thì bị cười cho anh ạ.

-Chả sao, dù gì ông lão cũng vãi ra quần khi hay chúng ta biết nơi ấy.

-Một nghìn nén có nhiều không anh nhỉ?

-Anh thương tình đấy, cũng phải để cho bọn họ sót ruột moi tiền ra rồi cũng tự an ủi rằng thôi thì bọn Thiên Đức cũng thiệt nặng.

-Anh thật xảo quyệt, gian trá.

-Anh còn nhiều trò mà, em thích thì em tự ký tên vào đấy cũng được.

-Em… em viết gì?

-Nguyễn Diệu Huyền, phu nhân tương lai của chủ tướng Thiên Đức quân chắp bút. Đấy, ghi như vậy có khi ông lão họ Lý tức ói máu.

-Em, em cũng muốn!



Chương nhìn Thiên Bình và Uyển Như chau mày:

-Để bận sau, này ưu tiên cho Duệ vì cô ấy viết hai lần rồi, còn đi sứ mà. Vạn Xuân còn bao nhiêu đất, hai em lo gì.

Nghe vậy hai nàng không tị nạnh nữa, còn Duệ đỏ mặt khi viết những dòng như Chương nói.

Phạm Tu đọc xong lá thư, đưa cho hai phó tướng rồi bảo:

-Ta mà là Lý Lệnh công thì ta tức c·hết. Chúng nó chả coi người ta ra gì.

Đoàn Thượng vỗ đùi cười lớn:

-Ây! Tả Đô đốc, người trẻ, kẻ mạnh có quyền mà. Chẳng mắng một chữ nào mà đọc thì đúng là tức thật. Lại còn đề tên người gửi chỉ là một con ranh thì…

Chương gọi Yết Kiêu đến đưa bức thư và dặn thả Hoàng Thái Công bảo hắn đem về.

Yết Kiêu đến nơi giam Thái Công, hất hàm hỏi:

-Ông là tướng trấn thành Luy Lâu chứ gì?

-Sao… sao…

-Thôi đừng có nói láo, ta biết tỏng rồi.

Đoạn Yết Kiêu soát người Thái Công, quả nhiên thấy miếng sắt.

-Thứ này là gì? Ám khí à?

-Ta thân võ tướng, không dùng thứ hạ đẳng ấy. Đó là bùa thăng quan tiến chức, bùa may mắn Mạc tiên sinh đã cho ta.

-Ta cũng muốn thăng quan, thứ này sẽ là của ta. Ngươi may mắn đấy. Bây giờ ta sẽ thả cho ngươi về.

-Cái gì? Sao thả ta?

-Ngươi thua rồi. Ngươi là tướng, nuôi ngươi tốn cơm gạo. Ngươi mau cút về Siêu Loại cầm theo lá thư này đưa cho Lý Lệnh công, bảo ông ta mau mau đáp ứng mà nhận tù binh. Nếu không ba ngày nữa bọn ta đến đánh thành Luy Lâu, ngươi đã thấy thần khí chưa? Dương Ngôn, Hữu Tướng quân của Vũ Ninh vương vì nó mà bỏ mạng. Kiều Công Ngạn các vàng cũng chả dám sang đây, các người tự biết phải làm gì rồi.

-Thứ… thứ đó là gì?

-Ta đâu có ngu mà nói cho ngươi. Thuỷ binh của các ngươi cũng chả mật mỡ gì đâu, nhanh không bằng ta được. Ta là Yết Kiêu, Đại đội trưởng Đại đội Long Vũ thuộc quân Thiên Đức. Thành ngươi trấn cao cũng chỉ ba trượng là nhiều, thần khí bắn vào thành ngươi tự hiểu, nhé. Lựa mà nói, bọn ta đánh Luy Lâu, ngươi làm mất thành có thoát khỏi bọn ta cũng khó mà sống.

Hoàng Thái Công được cho một con ngựa thất thểu ra khỏi cổng làng Nhất Vạn, nhìn quân sĩ hơn nghìn người đang ngồi bó gối ven chân núi mà thêm phần kinh sợ.

Thái Công qua cánh đồng đầy thây người đang được gom lại chở về thì rùng mình sợ hãi. Làm tướng thì không s·ợ c·hết nhưng nhiều binh sĩ t·ử t·rận không phải vì giáo đâm kiếm chém mà vì vỡ đầu khiến Thái Công nhớ những viên đá rơi trên cao xuống làm hỏng mái thuyền, binh sĩ kêu oai oái lúc sáng trên sông thì tự hiểu ra rằng đối mặt với những kẻ sở hữu thần khí gì đó thật khó có cơ hội thắng.

Thái Công về Luy Lâu thành khi trời vừa chập tối, gặp Lý An đưa thư và kể lại vì sao mình thất bại, giọng thiểu não:



-Thuyền của chúng ít trạo phu song lại nhanh hơn chúng ta vài phần. Chúng có thuyền cảm tử và… và thuyền bắn ra những cục đá to như quả bưởi ạ.

Lý An thở dài:

-Là lỗi của ta khinh địch, chúng có thứ nỏ bắn rất nhanh và chính xác nữa.

-Mạt tướng đã thấy, chúng chỉ cần gạt tay một cái là tên bay ra. Binh sĩ không thể áp sát.

-Ngươi có gặp chủ tướng của chúng?

-Kẻ bắt và thả mạt tướng tên là Yết Kiêu, hắn xưng là Đại đội trưởng Long Vũ gì đó thuộc Thiên Đức quân.

-Bọn Thiên Gia Bảo Hựu đâu nhỉ? Ta không thấy kỳ hiệu của chúng. Bọn tập kích ở sườn núi cũng không lộ mặt, chúng là ai chứ?

-Bẩm Sứ tướng, có lẽ chúng ta đã nhầm lẫn đâu đó. Thiên Gia Bảo Hựu chỉ là cái vỏ, mạt tướng ở làng Nhất Vạn có thấy kỳ hiệu của chúng nhưng ra đến ngoài chỉ thấy kỳ hiệu… con hổ ạ.

Lý An đăm chiêu:

-Chả lẽ bọn Thiên Đức này mới thực là quân đánh trận? Đến bây giờ chúng ta cũng không biết bọn chúng binh mã bao nhiêu.

-Tại… tại sao ạ?

Lý An cười đau khổ:

-Vì chúng không dùng kỳ hiệu theo lẽ thường, chưa giáp mặt đã bị diệt đến vài trăm. Kỵ binh… kỵ binh còn không đến được hàng rào mà còn có bốn chục kẻ quay về mà bây giờ vẫn còn ngơ ngác

Lý An rơi nước mắt, nói thêm:

-Cung thủ… ngươi nghĩ xem, ta mất hơn bảy trăm cung thủ chỉ trong một khắc. Đời ta chưa bao giờ đối mặt với kẻ địch nào nhanh và mạnh đến vậy. Ta thực muốn biết nhân dạng của kẻ mà ta chiến bại. Ta… hắn còn đe doạ san phẳng thành, còn cho phép chúng ta đến gom tử sĩ, còn chữa trị cho kẻ b·ị t·hương. Ngươi có hiểu những điều đó có nghĩa là gì không?

-Thưa… thưa Sứ tướng… mạt tướng chưa hiểu ạ.

Lý An quệt đi giọt nước mắt trên gò má, cười đau khổ:

-Hắn xem chúng ta như con sâu cái kiến, không để vào mắt. Một kẻ mạnh nhưng có lòng nhân, hắn gieo vào lòng kẻ đối địch sự sợ hãi nhưng cũng lại gieo luôn lòng nhân từ. Kẻ này… kẻ này từ đâu mà đến? Đánh với hắn sợ rằng không có cơ may, lòng quân đang r·ối l·oạn.

-Vậy phải tìm cách trừ hắn.

-Ta cũng cho là thế, tìm cách mà trừ hắn đi. Bây giờ ngươi ở lại lo sắp xếp, ta đem thư đến gặp Lệnh công.

Lý An rời thành, Hoàng Thái Công đứng trên tường thành nhìn theo mà đầu óc trống rỗng. Sứ tướng, vị chủ tướng hắn theo bấy lâu cũng đã biết sợ.

Thái Công chợt nhớ đến miếng sắt, tiếc rẻ:

-Mạc tiên sinh đó hay thật, miếng sắt ấy giúp ra nhặt được một mạng. Mà sao chúng thả ta về mau vậy nhỉ? Chỉ đưa thư thì túm cổ một đứa thả về là xong hoặc sai sứ chứ? Thôi, xem như mình may vậy.

Chương không tự nhiên thả cho Thái Công về chỉ để đưa thư mà nhằm phục vụ kế sách mới hòng chiếm được Siêu Loại ít đổ máu nhất.

Tường thành vững chắc có khi đổ sụp chỉ bởi bị rút mất một viên gạch!