Chương 117: Cánh đồng đẫm máu
Chương tận mắt nhìn thấy tên bắn đến như mưa, quân sĩ Thiên Đức nhận lệnh lùi lại mười trượng, ngồi hụp xuống, sát vào nhau dùng khiên che chắn khi tên bắn đến.
Loạt tên thứ hai cắm lên những tấm khiên gỗ phát ra hàng loạt tiếng động như mưa đá rơi lộp độp.
-Kỵ binh lên!
Có tiếng tiền quân thét báo hiệu, qua vài người thét nối thì Chương nghe được và ra lệnh:
-Pháo bắn cấp tập! Sảo pháo bỏ phên!
Chỉ vài giây sau, vài chục âm thanh kịch kịch cùng vang lên, hơn sáu chục quả cầu chông nhọn bay v·út lên trời. Loạt tiếp theo chỉ tốn khoảng mười lăm giây, bắn không cần nhìn cho đến khi có lệnh thay đổi tầm bắn.
Sảo pháo đẩy đổ mấy tấm liếp trong cơn mưa tên, vài người bị tên bắn sượt qua vai. Kỵ binh hơn ba trăm quân của Lý An xông lên như vũ bão bỗng thấy thứ gì đó bay vọt lên trời, ngó mắt nhìn lên, đến khi nhìn thẳng liền thấy những hàng cột tre, chưa kịp hiểu những thứ đó có tác dụng gì thì có đến hai chục quả cầu chông nhọn nhắm thẳng mặt.
Vài chục con ngựa ngã quỵ, kỵ binh ngã nhào xuống đất. Loạt cầu chông thứ hai khiến vài chục kỵ binh khác bị loại khỏi vòng chiến. Ngựa đang phi nước đại không thể dừng ngay được. Kỵ binh chỉ còn cách hàng cự mã chưa đầy hai mươi trượng thì dính loạt đạn thứ ba, đội hình vừa mới dày đặc nay đã lủng lỗ chỗ.
Đội kỵ binh vẫn xông lên đột phá nhưng đón đợi họ là vài trăm mũi tên ngắn từ nỏ Liên Châu bắn từ hai bên cánh như mưa.
Thiên Bình đã hạ lệnh nhắm ngựa mà bắn.
Ác mộng kết thúc với đội kỵ binh khi họ thúc ngựa xông qua hàng cự mã. Vài con ngựa bị trúng cầu chông bật ngược ra sau, có binh sĩ hứng trọn một cầu chông ở khoảng cách chưa đầy năm trượng.
Chỉ còn khoảng bảy chục kỵ binh kịp hãm ngựa định quay đầu, họ cũng đã nhận ra không còn được mưa tên yểm trợ.
Nhưng quang cảnh sau lưng họ còn đáng sợ hơn!
Gần nghìn cung thủ đang nháo nhác quay lưng bỏ chạy, trên đầu họ là cơn mưa chông nhọn. Bộ binh cũng dồn lại.
Thiên Bình thét ra lệnh Thần Vũ diệt kỵ binh nên những kẻ chỉ chậm một giây cũng m·ất m·ạng. Hơn ba trăm kỵ binh vượt qua quãng đường năm mươi trượng nay chỉ còn hơn bốn mươi thúc ngựa chạy bán sống bán c·hết với vẻ mặt kinh hãi tột độ.
-Đưa pháo lên ba mươi trượng, chỉnh tầm bắn xa nhất, bắn tự do.
Dương Cát Lợi lệnh cho lính khiêng ba mươi khẩu pháo nhẹ chạy như bay lên trước, bộ binh ôm đạn đá, đạn chông theo sau. Dương Cát Lợi bắt đầu bắn thì đến lượt Trần Thái Bộc cho quân khiêng pháo. Và cứ thế, hơn sáu chục khẩu pháo bắn đá thay nhau rót đạn đá, đạn chông vào thẳng đội hình trung quân của Lý An.
Bộ binh theo sau bọn Lạc Thổ, Phù Sếnh, Đặng Công Chất xông lên đánh vỗ mặt quân của Lý An. Thiên Bình và Xuân dẫn hai đội nữ binh dùng ngựa đánh vào sườn trái theo hướng t·ấn c·ông. Nỏ Liên Châu mỗi hộp mười mũi tên, mỗi nữ binh còn đến bốn bó tên. Họ chỉ còn giữ lại một bó tên dự phòng sau trận đánh. Mỗi kẻ địch bịch bị nhắm đến đều trở thành nhím. Gần bốn trăm nữ binh thả sức bắn g·iết.
Trên đầu là đá rơi, chông nhọn rớt, trước mặt thì bị hàng ngàn địch quân tràn đến, bên cánh hữu thì hứng mưa tên, cung thủ đều bị nhắm đến Lý An mười phần thất kinh. Cách dùng binh này Lý An chưa từng được nghe đến.
Lý An lệnh cho quân sĩ ra sức chống đỡ nhưng cơn mưa chông liên tục rơi vào hậu quân khiến binh sĩ c·hết như ngả rạ.
-Sứ tướng, bẩm Sứ tướng. Ba trại ở chân núi đang bị t·ấn c·ông.
-Khốn nạn, mắc mưu chúng rồi. Mau cho thu quân, đánh chiêng thu quân.
Chiêng gióng liên hồi là hiệu lệnh lui binh. Nhưng vài nghìn người đang cận chiến, lui cũng không phải lui ngay được. Một bên là bờ sông, bên thì không thể chống được kỵ binh dùng nỏ. Lý An chỉ còn đường lui, hậu quân trở thành tiền quân và… tiền quân trở thành hậu quân.
Bản thân Trịnh Lam Khuê hốt hoảng thúc ngựa chạy dưới cơn mưa đá chẳng biết rơi vào đầu ai. Chỉ có may mắn mới khiến Lam Khuê nhặt được một mạng khi binh sĩ theo bảo vệ cô trúng một viên đá vào lưng, ngã ngựa hộc máu c·hết tươi.
Cô không biết kẻ đầu trâu mặt ngựa bên kia đang hạ lệnh t·ruy s·át đến cùng là người mình đang mong nhớ. Còn Chương, làm sao mà biết trong hàng nghìn quân sĩ kia có cả cô gái mình đã hôn vội bên bờ sông?
Thiên Đức quân và Thiên Gia Bảo Hựu mặc sức chém g·iết. Gần như toàn bộ đội xạ tiễn nằm phơi thây trên cánh đồng bởi Chương đã dặn trước phải nhắm triệt hạ nhóm này hơn là bộ binh. Đào tạo cung thủ tốn thời gian hơn, Xuân đã nói như vậy. Một cung thủ tốt đổi hai ba mạng bộ binh.
Lý An chỉ vì thiếu thông tin mà mất hơn nửa cung thủ và gần nửa kỵ binh có trong tay. Mất mát này thực sự khó bù đắp.
Dương Cát Lợi và Trần Thái Bộc nằm trong số những kẻ vui nhất. Cứ bắn ba loạt lại có tám bộ binh khiêng pháo tiến lên chục trượng đặt xuống bắn. Chẳng cần biết bắn trúng hay trật, chỉ cần cẩu qua đầu quân ta là diệt được địch.
Bọn Trần Thái Bộc mải truy kích, nghe bộ binh báo tin thì chia đôi pháo, mười lăm khẩu khiêng đặt sát bờ sông nhắm bắn vào sau lưng đội hình chiến thuyền đang tan tác chim muông của Hoàng Thái Công.
Nói về bọn Yết Kiêu trận đầu ra quân.
Từ ngã ba sông, thuyền chiến dàn hàng ngang khờ khạo. Hoàng Thái Công cho thuyền tiến lên, bấy giờ Yết Kiêu mới lệnh cho Hoả thuyền châm lửa rồi di chuyển. Gió khiến những Hoả thuyền mau chóng trở thành ngọn đuốc. Ba mũi sắt ở mũi đâm vào hai thuyền địch đang xuôi dòng. Những thuyền sau chậm lại thì bắt đầu dính đạn đá. Ban đầu đạn rơi tõm xuống sông nhưng chỉ cần vài quả đạn đá rơi trúng đã khiến bọn Thái Công chả hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nháo nhác nhìn lên trời tìm mưa đá, chỉ biết mưa đá liên tục bắn từ phía đối phương.
Lợi dụng bọn Thái Công có phần hỗn loạn, Yết Kiêu dẫn mười hai Mông Đồng thuyền xông lên, dùng nỏ Liên Châu cỡ lỡn nhắm bắn. Thái Công lệnh cho thuyền áp sát để đánh vì thấy bọn Yết Kiêu ít quân hơn nhưng lạ thay, dù đuổi cách nào cũng không theo kịp, mà nếu gần kịp lại bị mưa tên bắn ra khiến binh sĩ kh·iếp vía.
Nghe chiêng thu quân, Hoàng Thái Công vội lui binh nhưng Mông Đồng thuyền bám rất sát dù kích thước ngang ngửa nhau, chưa kể Thái Công tận mắt thấy địch quân chỉ có tám mái chèo một mạn trong khi thuyền của Thái Công những mười một mái chèo.
-“Bí mật có lẽ nằm ở thứ tròn tròn giống bánh xe bò.”
Còn chưa kịp nghĩ thêm, bọn Thái Công b·ị đ·ánh sau lưng. Những quả cầu chông rồi cả đá tới tấp rơi xuống. Bảy phần trượt nhưng ba phần trúng cũng đủ toi mạng.
Thái Công hạ lệnh mở đường máu rút chạy, trạo phu gắng sức mà chèo nhưng bọn Yết Kiêu bám đuổi rất sát, tên bắn sang như mưa. Đã vậy trên bờ, Thái Công nhìn thấy hàng chục cỗ máy kỳ lạ bằng gỗ liên tục nhắm vào mình mà ném đá.
Bọn Yết Kiêu rất hăng máu, mười hai Mông Đồng thuyền lẫn vào đội hình đối phương, tiếp đó nóc thuyền lật ra. Bộ binh quăng móc kéo thuyền bọn Thái Công lại rồi nhào sang chém g·iết. Vài kẻ khác không nhảy sang thì dùng vật kỳ lạ như nỏ bắn rất nhanh, hạ từng người của Thái Công.
Thái Công rút kiếm đánh cận chiến với một tráng niên và mau chóng bị kẻ này ôm lấy cùng ngã xuống sông.
Thái Công b·ị b·ắt sống giải về làng Nhất Vạn.
Mười bốn thuyền chạy thoát, một trăm bốn mươi sáu binh sĩ b·ị b·ắt sống hoặc giơ tay xin hàng hoặc được cứu từ dưới sông gần một trăm t·hiệt m·ạng tại chỗ, hơn ba chục kẻ khác b·ị t·hương cũng thành tù binh.
Thái Công thua lấm lưng trắng bụng bởi những thứ lần đầu nhìn thấy trong đời.
Bọn Thiên Bình và Bùi Thị Xuân tách thành hai nhóm truy kích tàn binh trên cánh đồng, kẻ nào hạ binh khí quỳ gối giơ tay thì tha, kẻ nào chạy thì lưng thành nhím. Thần Vũ bắt được gần hai trăm tù binh, Bùi Thị Xuân cũng bắt được chừng đó.
Bọn Lạc Thổ, Phù Sếnh, Công Chất máu chiến hơn, tích tụ nửa năm trời khổ luyện nên có phần hăng máu. Chỉ đến khi nghe lệnh truyền đến thì mới ngưng tay.
Trước sau có hơn một nghìn tù binh bị dẫn giải về cánh đồng trước ba làng Vạn, chẳng đủ dây thừng nhưng không kẻ nào có ý định bỏ chạy bởi chút ý chí kháng cự cuối cùng đã tiêu tan khi tận mắt thấy nỏ trên tay những cô gái.
Toàn bộ trận đánh diễn ra trong nửa canh giờ đã phân rõ thắng bại.
Thây c·hết đầy nội.
Lý An thu tàn binh kéo về thành Luy Lâu, kiểm đếm lại chỉ còn phân nửa thì không khỏi sợ hãi. Địch quân còn chưa thấy rõ mặt đã mất nửa binh mã. Tin Hoàng Thái Công b·ị b·ắt sống, thuỷ binh mất một nửa khiến Lý An thêm phần choáng váng.
Đời binh nghiệp ngót hai chục năm, đánh một trận phân thắng bại cũng phải đôi canh giờ mà… đây lại chớp nhoáng.
Cung thủ còn chưa nổi một trăm, kỵ binh còn bốn chục, kẻ nào kẻ nấy từ tướng đến quân đều lộ rõ vẻ kinh hãi như vừa từ cõi c·hết trở về.
Đến gần giữa Ngọ, Lý An được bẩm báo có thuyền cắm cờ trắng neo trên nhánh sông Dâu trước cổng thành nói là sứ giả Thiên Đức quân liền ra gặp.
-Ta là Trần Thông, nhận lệnh chủ tướng Thiên Đức quân, Thiếu uý Mạc Thiên Chương muốn gặp chủ tướng của các người.
-Ta là Lý An, Sứ tướng. Ngươi muốn nói gì?
-Chủ tướng của ta chuyển lời, thắng bại đã rõ. Sứ tướng, ngài mau cho quân đến thu dọn tử sĩ. Những kẻ b·ị t·hương chúng ta đang cứu chữa ngoài cánh đồng. Ngài cũng nên đến đưa về. Một nghìn hai trăm tù binh b·ị b·ắt sẽ nói sau.
-Hừ! Lũ khốn các người định giăng bẫy ta sao?
-Chủ tướng Mạc Thiên Chương có nói, nếu trong ngày hôm nay tử sĩ không được Lý Sứ tướng cho quân đem về mai táng thì trưa ngày mai sẽ đánh thành Luy Lâu.
-Chúng bay là cái thá gì mà dám lớn lối.
-Lý Sứ tướng, ngài đừng cả giận mất khôn. Chúng ta sao phải lừa ngài? Ngài thân là võ tướng, chủ tướng ta cũng là võ tướng, đều chung một tiếng nói. Binh sĩ c·hết trận đều người Vạn Xuân, không thể để họ nằm phơi xác cho quạ ăn được. Mong ngài hiểu cho. Nếu ngài còn chưa phục, muốn phân thắng bại luôn cho thoả thì hẹn ngài trưa mai ở thành Luy Lâu. Mạc chủ tướng hứa sẽ san phẳng thành này trong một canh giờ. Nếu ngài cho quân đến thu dọn tử sĩ ngay thì nhớ đem theo cờ trắng báo hiệu. Xin cáo từ!
Lý An giận run người định hạ lệnh xạ tiễn nhưng ông hãy còn đủ lý trí.
-Thằng khốn ấy là thần thánh phương nào mà cao ngạo đến vậy? Nó xem ta là trẻ lên ba à?
-Thưa Sứ tướng, mạt tướng thấy hắn ta nói phải.
Lý An nén giận hạ lệnh cho nghìn quân trong Luy Lâu thành bỏ lại binh khí, đem theo xe bò, ngựa, trâu và cả mấy chục thuyền. Lý An cũng huy động thêm vài trăm dân quanh thành đến bãi chiến trường giúp đưa tử sĩ về Luy Lâu ngay trong ngày.
Binh sĩ báo cho Lý An biết tất cả tử sĩ đều bị lấy hết binh khí và áo giáp. Những tử sĩ bị trúng tên cũng không thu nhặt được mũi tên nào, Thiên Đức quân đã dọn không để lại dấu tích.
-Còn quân sĩ b·ị t·hương thì sao?
-Hơn ba trăm binh sĩ b·ị t·hương được bọn chúng chăm sóc cẩn thận đã đưa về nghỉ trong doanh gần đó. Bọn họ như kẻ mất hồn nhưng có nói Thiên Đức quân không tra xét gì cả.
-Hừ! Kẻ chủ tướng này thật khiến ta tò mò. Hắn đánh khác người và… - Lý An cười đau khổ. - Hành xử cũng khác, rất anh hùng mã thượng. Đánh xong là xong, quân ai nấy dọn.
-Hoàng Đại tướng quân b·ị b·ắt, mạt tướng nghe nói chúng dẫn về làng Nhất Vạn. Bẩm chủ tướng, kẻ tên Trần Thông đó có nói với mạt tướng rằng chúng ta nên chở lương thực nuôi một nghìn hai trăm binh sĩ. Hẹn ba ngày sau cử người đến gặp bàn việc trao trả tù binh.
-Hử? Lại còn thế?
Lý An thở phì phò rồi phẩy tay:
-Theo yêu cầu của chúng nó, hẹn ba ngày sau ta sai sứ sang nói chuyện. Quân khốn nạn, chúng nó xem chúng ta như trẻ con.
Lý An lúc này thần trí cũng không được tốt, bản thân ông tự trấn an mình cần phải bình tĩnh hơn bao giờ hết. Dù là Sứ tướng, đã kinh qua trận mạc nhưng Lý An cũng là người, ông cũng sợ hãi khi phải đối mặt với những thứ ông không hiểu.