Chương 113: Nước mắt trùng phùng
Trịnh Lam Khuê về Lý phủ mà thần trí vẫn còn mơ hồ. Hình ảnh Chương cầm thứ binh khí gia truyền tạo ra âm thanh cùng tia lửa khiến cô sợ bảy phần, ba phần còn lại, cô luôn tự hỏi Chương là ai? Tại sao anh ta như trở thành một con người khác, xuống tay không chút lưu tình.
Lam Khuê tận mắt nhìn thấy kẻ địch ngã vật xuống ruộng như cây bị đốn chỉ trong vài tích tắc.
Hình ảnh Chương gào thét rồi hạ gục một kẻ định chém cô, vệt máu loang trên vai, hai cái tát và cả một nụ hôn đầu đời. Tất cả hình ảnh ấy trộn lại khiến Lam Khuê bối rối, sợ đến mức run lẩy bẩy.
Ba tháng biết Chương, trong Lam Khuê, Chương là chàng trai hiền lành, hay cười, thân thiện và thường làm ra những thứ kỳ lạ.
-“Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai chứ?!”
Câu hỏi này lởn vởn trong đầu Khuê từ lúc bên bờ sông đến giờ.
Trời đã tối từ lâu.
Bùi Như Lạc hấp tấp trở về phủ báo rằng không thấy bọn Chương, đám c·ướp bỏ lại hơn hai chục thây.
-Mười kẻ trong số đó, những kẻ bị thằng Chương hạ trên người đều có một lỗ thủng, máu từ đó trào ra.
-Anh… anh ấy đâu?
-Bọn thuộc hạ không tìm thấy, có thể nó đã chạy theo lối khác để về đây.
-Ông… ông có nhìn thấy anh ta cầm thứ gì trên tay không? Đó là thứ gì?
-Thuộc… thuộc hạ cũng không biết. Thứ đó nó luôn đeo bên mình cả ngày lẫn đêm, không ngờ lại là binh khí kinh sợ đến vậy.
-Chúng ta mất mấy người?
-Mười hai binh sĩ và mấy gia nô, có năm người b·ị t·hương nặng đang được cáng về ạ. Tiểu thư hãy nghỉ ngơi.
Gần nửa đêm Lý An cùng vài chục thuộc hạ cưỡi ngựa trở về phủ. Ông nghe tin nghĩa nữ gặp c·ướp nên lập tức trở về. Bùi Như Lạc thuật lại mọi chuyện.
-Vậy thằng Chương đó là ai?
-Thuộc hạ không rõ, nó và mấy đứa gia nô mới đến ở lại chặn hậu. Những binh lính thoát c·hết đều nói nó không khác gì Diêm Vương. Thưa lão gia, nó chỉ kẻ nào kẻ nó lập tức vong mạng chỉ trong tích tắc. Ba đứa con gái là em họ của nó dùng phi đao, hạ đến gần chục kẻ.
-Vậy là bấy lâu nay chúng ta nhìn lầm nó ư? Một cao nhân ở ngay trong phủ mà không ai hay biết!
-Bẩm lão gia, nó không có ý hại chúng ta. Chính nó đã cứu tiểu thư.
-Hừ! Một lũ ăn hại. Bây giờ nó cũng biệt tăm, chả biết sống c·hết ra sao. Tiểu thư thế nào?
-Dạ, thần trí của tiểu thư vẫn còn hoảng loạn vì những gì đã chứng kiến. Lão gia, thứ binh khí lạ kỳ trong tay thằng Chương quả là kinh kh·iếp, mỗi khi có tiếng oàng là một kẻ toi đời. Lão bộc… lão bộc cũng sợ đến nỗi… ướt quần ạ.
-Vô dụng.
Lý An mau chóng đến phòng của Trịnh Lam Khuê, cô nàng ôm chầm lấy Lý An khóc rống lên như thể bấy lâu chịu ấm ức vậy. Lý An lựa lời an ủi, thấy Lam Khuê không có v·ết t·hương nào thì ông yên lòng.
-Anh ấy đã cứu con, con chẳng biết anh ấy là ai thưa cha. - Anh ấy như một con người khác, chỉ loáng một cái đã hạ cả chục tên mà không cần động thủ.
-Con ngoan của ta. Nó không có địch ý, là nó muốn bảo vệ con thôi.
-Con muốn tỏ tường mọi chuyện, có khi nào anh ấy bị bọn c·ướp s·át h·ại rồi không?
-Như những gì lão Lạc thuật lại thì thân thủ của nó và mấy đứa kia không tầm thường, rất khó để bị hạ. Chả biết chúng là ai. Chẳng lẽ là hiệp khách hành tẩu giang hồ?
Trịnh Lam Khuê cứ vậy mà nấc nghẹn một hồi, cả đêm hôm ấy cô nàng không chợp mắt, luôn đứng tựa cửa chờ ngóng tin tức, mong đêm khuya có tiếng người gọi ngoài cổng phủ.
Hình bóng chàng trai hay cười, nhỏ nhẹ trộn với nét mặt cương quyết, giận dữ tát Lam Khuê hai cái rồi… nụ hôn đầu đời như còn vương lại vị mặn trên môi khiến Lam Khuê rơi vào tương tư nhiều ngày. Lắm khi cô tức giận vì bị Chương lừa rồi sau lại tự bào chữa rằng Chương chưa làm gì hại mình kể từ ngày gặp mặt. Lúc nguy nan lại xả thân cứu giúp, v·ết t·hương nơi bả vai liệu có nặng lắm không?
Chương như bóng chim tăm cá khiến Lam Khuê ngày nhớ đêm mong, muốn gặp lại để hỏi rõ ngọn ngành.
Vài đêm Lam Khuê giật mình tỉnh giấc vì mơ thấy Chương b·ị b·ắt đi, thậm chí b·ị s·át h·ại bằng những cách kinh khủng nhất. Những khi ấy Lam Khuê cảm thấy lòng đau nhói, nước mắt lã chã rơi. Cô gái mười chín tuổi lần đầu vướng vào lưới tình, bể khổ mà không biết lối nào ra.
Chương xuất hiện lặng lẽ và biến mất như một cơn gió, chính cậu cũng chẳng ngờ ngày gặp lại là ngày mà Lam Khuê muốn lấy mạng cậu.
Chương ẩn náu trong Nguyễn gia trang đã năm đêm vì Lý An tăng cường rà soát thuyền bè đi lại trên sông. Già trẻ lớn bé trong gia trang đều đến gặp Chương để nhìn rõ mặt kẻ năm trước cầm đầu đảng c·ướp bây giờ lại là chủ tướng mà Nguyễn Gia Miêu cùng gia chủ nguyện lòng đi theo. Dáng vẻ hiền lành, bộ dáng thư sinh nho nhã của Chương gây được thiện cảm. Cậu luôn miệng tạ lỗi vì đã từng khiến mọi người kinh sợ.
Sáng sớm ngày thứ sáu, bọn Chương giả làm thuộc hạ của Cả Lụa lên thuyền nhỏ luồn lách trong các nhánh nhỏ ra đến sông Dâu nhắm hướng Bắc mà đi, đến ngã ba sông Chương mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại nói Thiên Bình, Duệ, Lâm Uyển Như, Cự Lượng và vài người khác khi nghe tin Nguyệt báo về, Chương đã m·ất t·ích khi áp tải lương thảo cùng người trong Lý phủ. Nghe đâu gặp c·ướp, nhiều gia nô trong phủ đã t·hiệt m·ạng, vài kẻ b·ị t·hương nặng được đem về không biết sống c·hết ra sao. Toàn bộ đội trinh sát hơn ba chục người cùng với người của Bỉnh Di dò la mấy ngày trời cũng không nghe được tin gì về Chương.
Ba cô gái khóc ngất đến mấy lần vì lo sợ người trong mộng, phu quân tương lai đã quy tiên tổ. Phạm Tu vội vã đến hỏi chuyện ngay trong đêm sau, nhìn mấy cô gái mặt mày hốc hác, mắt sưng húp, giọng khàn đặc mà ông không khỏi nhói lòng. Sau khi nghe Cự Lượng thuật rõ sự tình thì Phạm Tu lại thở phào:
-Chúng bay có nín đi không? Não hết cả ruột! Thằng Chương chắc chắn chưa c·hết, chúng bay phải trấn tĩnh mà nghiền ngẫm chứ.
Ba cô gái như kẻ c·hết đ·uối vớ được cọc, nhào đến bấu víu Phạm Tu. Phạm Tu cười khổ, xoa đầu từng cô gái còn chưa trải mấy khổ đau.
-Ba đứa đi cùng nó có phải hạng xoàng không? Chúng đều là gái làng Vạn, do cái Xuân chọn làm thân quân cho thằng Chương. Mỗi đứa đều có mười hai phi đao giắt bên người, trong số kẻ bị t·hiệt m·ạng có nữ nhân?
-Đúng là không có ạ, em Nguyệt nói đã dò hỏi kỹ, gần ba chục người t·hiệt m·ạng khiêng về chợ Diên Ứng sớm hôm sau toàn nam nhân.
-Con bé Cái Hĩn cũng mất dạng, nó theo thằng Chương. Nếu như thằng Chương b·ị b·ắt thì cả năm phải b·ị b·ắt, mà với tính cách ba đứa con gái làng Vạn, ta sợ là g·iết chúng còn dễ hơn bắt đi. Bình à, Duệ à! Chả phải thằng Chương có đem theo thần khí bên mình sao?
-Đúng ạ, anh ấy có đem theo nhưng… nhưng cháu vẫn lo.
-Chúng bay đây thân toang là đầu lĩnh, cả cái ông Lôi kia nữa. Chủ tướng chưa biết sống c·hết ra sao mà đầu lĩnh mặt mày ủ rũ như nhà có tang thì lòng quân sẽ loạn. Chỉ một toán c·ướp, liệu được bao nhiêu tên?
-Ở nhỉ? Khi đi anh ấy có đem theo mấy chục viên như kẹo màu đồng. Anh ấy bảo thứ đó sẽ bảo vệ anh ấy an toàn. - Duệ sực nhớ ra. - Bình, em… em là người tận mắt thấy thần khí của anh ấy toé ra lửa phải không?
Thiên Bình vội lau nước mắt, chớp chớp vài cái rồi như ngộ ra điều gì liền đứng bật dậy.
-Quên mất, thần khí đó mà phát ra âm thanh thì bất cứ kẻ nào cũng kinh sợ! Nếu nguy hiểm đến tính mạng nhất định anh sẽ dùng.
-Nếu thế, ta nghĩ đến một khả năng. - Phạm Tu nói. - Nó đã nhân cơ hội ấy trốn luôn không về Lý phủ. Vụ c·ướp ít nhiều gây r·úng đ·ộng bởi nghĩa nữ của Lý An bị nhắm đến. Ta đoán không lầm, Lý An sẽ bố phòng cẩn mật. Thằng Chương không phải kẻ dại, nó ắt tìm chỗ ẩn nấp chờ yên mới về được chứ. Ta đoán nội trong mười ngày nó sẽ về. Chúng bay cứ tin ở ta, nó không dễ c·hết thế đâu. Kẻ phúc lớn mạng lớn, nghĩ kĩ trước khi hành sự trừ phi nó muốn c·hết mới c·hết được.
Lời của Phạm Tu khiến bao kẻ yên lòng, ông bỗng là chỗ dựa tinh thần cho bao người vào lúc này. Phạm Tu còn bảo, nếu Chương đột ngột trở về nhìn thấy ba cô gái bộ dạng tàn tạ như này sợ là nó sợ quá mà c·hết ngất.
Nói thì nói vậy nhưng cả ba cô gái mấy đêm liền không thể chợp mắt, cứ nằm ôm nhau thút thít, dù tin lời Phạm Tu nhưng vì thế mà nỗi nhớ người trong mộng trở nên da diết hơn bao giờ hết. Ban đêm thì khóc là vậy, ban ngày ba cô gái như kẻ mất hồn với nỗi nhớ mong khắc khoải ngóng trông bóng dáng quen thuộc đã xa mấy tháng trời.
Sớm hôm ấy, cả ba còn uể ngoải ngồi bên thềm nhà đầu tóc rũ rượi, thần sắc nhợt nhạt trệu trạo cố nuốt củ khoai lang luộc lót dạ thì ngoài cổng có quân sĩ hớt hải xô cửa tre chạy vào hét toáng lên:
-Chủ tướng về rồi, chủ tướng về rồi!
Rồi xoay người chạy ngược ra cổng vừa chạy vừa hét toáng lên. Thiên Bình, Duệ và Uyển Như quay ra nhìn nhau, đánh rơi củ khoai xuống đất, chẳng cô nào bảo cô nào, nhất loạt đứng bật dậy chạy ra cổng. Vừa hay một binh sĩ khác chạy đến, thở hổn hển nói ngắt quãng:
-Chủ tướng… chủ tướng về… về ở bến Huyết ạ.
Ba cô gái túm lấy binh sĩ hỏi dồn dập:
-Anh ấy có lành lặn không?
-Anh ấy có bị làm sao không?
Binh sĩ cố lắm mới thở được, nhăn nhó đáp:
-Không sao ạ, lành lặn ạ.
Ba cô gái lại nhìn nhau rồi ù té chạy vào nhà tìm lược chải đầu, ngó mặt vào vại nước soi xem mặt mày ra sao, quýnh quáng tìm quần áo để thay nhưng đang cuống nên rối tung rối mù, đến khi Chương vào đứng giữa cửa, tay chống nạnh nói:
-Giờ này còn ngủ cơ à? Anh về rồi đây.
Những giọt nước mắt cứ vậy tuôn rơi, ba cô gái cùng nhào đến ôm chặt lấy Chương rồi cứ thế mà khóc mãi không ngừng. Bọn Cự Lượng kéo nhau vào đến cổng thấy cảnh ấy vội âm thầm kéo nhau quay ngược trở ra.
Chương cứ đứng im như vậy rất lâu, cậu cũng không biết nên làm gì vào lúc này, sau cùng cậu cũng nặn ra được một câu:
-Anh xin lỗi nhé, để mọi người phải lo lắng đến vậy đều là do anh.
Cô thì rúc vào ngực, hai cô còn lại hai bên, thật may vòng tay của Chương có thể ôm đủ ba người.
-Thôi nào, đừng khóc nữa. Bọn anh chèo thuyền từ sớm, dù đã ăn rồi nhưng anh muốn mau chóng về để ăn cơm ở nhà mình. Cứ đứng thút thít thế này thì bao giờ anh được ăn.
Bấy giờ ba cô gái mới rời ra một chút, Chương nhìn quanh nhà một lượt rồi ngồi xuống ghế, ba cô gái vây quanh kiểm tra đầu tóc cậu một lượt và cuống quýt khi nhận ra vai trái hãy còn đang băng bó bằng vải trắng.
-Mũi đao vô tình vung phải thôi, anh tiễn mười đứa về chầu trời, chúng nó sợ kh·iếp vía.
-Mấy ngày qua anh ở đâu?
-Sao anh về bằng lối sông?
Thiên Bình và Uyển Như hỏi, giọng hai cô khản đặc. Chương ngước lên nhìn Duệ, cô nào mắt cũng sưng cả.
-Họ tìm kỹ quá nên bọn anh trốn ở nhà ông Cả Lụa, hôm nay bớt lục soát nên bọn anh mới về được. Đừng lo, anh không sao mà. Anh hứa về là anh sẽ về.
Duệ nói:
-Lần sau bọn em không cho anh đi thế nữa, nếu đi thì chúng ta cùng đi, mấy ngày vừa qua bọn em còn khổ hơn là c·hết. Anh ác lắm.
-Anh sai, thôi, vui lên. Còn biết bao nhiêu việc. Mà anh mới đi có mấy tháng sao các nàng tiên nữ hạ phàm lại ăn mặc như hành khất thế này?
-Tại anh cả. - Uyển Như đổi giọng. - Giờ anh về thì phải đền cho bọn em chứ.
Chương thấy tình hình không ổn liền đứng dậy ra cửa vươn vai nói vu vơ:
-Về nhà bao giờ cũng là tuyệt nhất, có ba cô tiên khóc nhè.
Đoạn quay lại nói thêm:
-Ba cô tiên lo thay y phục rồi nấu một bữa thịnh soạn. Bây giờ anh phải vào quân doanh họp đã, họp xong anh sẽ dẫn mọi người về ăn cơm cùng. Mà này, nhìn tiên nữ nào hai mắt cũng thâm quầng, nhớ phải ngủ bù nhá.
Đền đáp lại những giọt nước mắt trùng phùng, Chương thơm nhẹ lên trán các cô gái rồi thong dong chắp tay sau lưng đi ra cổng.