Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 108: Hiền tài




Chương 108: Hiền tài

Bộ cờ vua đầu tiên làm xong, gọi là cờ Lý Vạn Xuân, Chương đem biếu Lý An, chỉ cách chơi cho ông ta cùng hai con trai và Trịnh Lam Khuê mất non nửa ngày. Sự mới lạ của bàn cờ 64 ô hai màu trắng đen cùng những quân cờ hình thù ngộ nghĩnh khiến bọn Lý An mê tít.

Chương không biết từ lúc cậu đọc bài thơ Trịnh Lam Khuê đã sinh hảo cảm với cậu. Giờ thêm bàn cờ lạ lẫm khiến Lam Khuê bắt đầu để ý hơn nữa.

Chương làm thêm dăm bộ khác sau đó cùng Bùi Như Lạc đem bán ở gần làng Trống, Mái. Ngồi cả nửa ngày bêu nắng chỉ bán được dăm ba cái bàn chải nhưng nhờ đó Bùi Như Lạc biết chơi cờ Lý Vạn Xuân. Bùi Như Lạc mê cờ và sau người ta biết đến Như Lạc là kẻ chơi cờ Lý Vạn Xuân vào hạng có tên tuổi ở Siêu Loại. Chương là môn khách, vị thế cao hơn Bùi Như Lạc song chẳng có gì thay đổi so với khi cậu mới đến, Chương vẫn một câu chú Lạc, hai điều chú Lạc rất thân tình nên Bùi Như Lạc chả biết từ bao giờ đã xem Chương như con như cháu của mình.

Một nho sinh đến nói với Chương, thầy của anh ta, Thuyên tiên sinh, mời cậu đến uống trà đàm đạo thơ văn nhưng Chương bảo còn bận bán bộ cờ Lý Vạn Xuân, không thể đi.

Chừng hơn một khắc sau, Hàn Thuyên cùng nho sinh tất tả đến chỗ Chương bán hàng ngay dưới gốc cây trong tiết trời nắng gắt.

-Cậu Chương, ta nghe nói cậu làm ra bộ cờ Lý Vạn Xuân gì đó?

-Tiểu sinh đang chơi, tiên sinh có muốn thử không?

Chương có thiện cảm với người tên Hàn Thuyên này, nhờ ông ta mà cậu trở thành môn khách của Lý An. Thứ nữa, Hàn Thuyên là nho sĩ song có cái khí khái của kẻ cầm quân.

-Ổ, thứ này thật lạ, ta chưa nhìn thấy bao giờ.

-Tiểu sinh biếu Lý Sứ tướng một bộ, nay Thuyên tiên sinh đến thăm, đây… tiểu nhân biếu tiên sinh một bộ.

-Ta… ta… thứ này… ta không biết chơi.

-Không biết thì học chơi, chú Lạc chơi được chả lẽ tiên sinh lại không?

-Vậy ta mời cậu về tệ xá được chứ?

-Tiên sinh! Thật không phải tiểu sinh khó khăn gì mà từ chối ý tốt của ngài nhưng… tiểu sinh phải bán những thứ này.

Hàn Thuyên quay ra nói với nho sinh:

-Các trò, mau về làng bảo mọi người ai cần mua bàn chải đánh răng và bột đánh răng cho thơm miệng thì mau ra đây mua không hết.

Đám nho sinh chạy ù về làng, Hàn Thuyên nói với Chương:

-Học trò của ta đều là con nhà hào phú, trong hai làng đây thì những người hay chữ khi nói ra mọi người đều nghe.

-Ô! Thật sao ạ?

-Bây giờ cậu cùng ta về tệ xá, cứ để ông Lạc ở lại trông coi một chốc là bán hết thôi. Ta với Lý đại nhân có giao tình, ta có thể đảm bảo mọi thứ về cậu ta, có được không ông Lạc?

-Thuyên tiên sinh đã nói vậy thì mày mau đi đi, để tao trông cho.

Thế là Chương theo Hàn Thuyên vào làng Trống. Hàn Thuyên là nho sĩ có tiếng, dân trong làng gặp ông ta đều niềm nở cất tiếng chào. Chương theo sau thầm nghĩ, nếu nắm được tầng lớp nho sĩ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn sau này. Chỉ có điều hệ tư tưởng, chữ viết khác nhau là một rào cản lớn.

Gọi là tệ xá nhưng không tệ, Chương bước qua cổng chính làm từ gỗ tốt liền thấy một ngôi nhà mái ngói đỏ tươi, vách đều làm bằng gỗ. Qua khoảng sân rộng lát gạch, bước lên bậc tam cấp là vào nhà. Trong nhà mát rượi, trái ngược với cái nắng đổ lửa bên ngoài.

-Cậu ngồi uống nước nghỉ một chút, gia nhân bày cơm rồi ta ăn luôn nhé.



-Tiên sinh, tiên sinh không phải đối đãi với tiểu sinh trọng thị như vậy, thật ngại quá.

-Chả giấu gì cậu Chương, hôm qua Lý Sứ tướng Lý đại nhân cho người đem đến cho ta bài thơ “Thu điếu” do cậu tặng. Ta đọc và ngẫm, thấy đó là một bài thơ trác tuyệt. Người làm ra hẳn là một đại thi nhân. Cậu đã làm ra bài này?

-Tiên sinh nói quá, chỉ là một bài thơ thôi mà. Bài thơ này ta làm hồi năm ngoái, thi thoảng vẫn hay đọc, ai ngờ Lý Sứ tướng lại tâm đắc đến vậy.

-Cậu Chương, ta thú thật, ta còn chưa làm được bài thơ nào mà ý thơ miêu tả mùa thu hay đến nhường này. Ngâm thơ mà ta thực muốn bây giờ là mùa thu và ta muốn đi câu cá ngay.

-Tiên sinh thích mùa thu vậy sao?

-Ta… ta thấy bài thơ miêu tả mùa thu đẹp quá.

-Vậy tiểu sinh tặng cho tiên sinh bài thơ khác về mùa thu, tặng riêng ngài. Tiểu sinh không biết bình thơ, ý thơ có trong đầu thì tuôn ra. Còn… bình thơ chắc phải để tiên sinh giúp.

-Tặng… tặng cho ta sao?

Chương lại đọc bài “Thu vịnh”

“Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao,
Cần trúc lơ phơ gió hắt hiu.
Nước biếc trông như tầng khói phủ,
Song thưa để mặc bóng trăng vào.
Mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái,
Một tiếng trên không ngỗng nước nào?
Nhân hứng cũng vừa toan cất bút,
Nghĩ ra lại thẹn với ông Đào.”

Đọc xong thì bảo:

-Tiên sinh có thể thay “ông Đào” thành một văn nhân nổi tiếng nào đó mà tiên sinh biết vì ta chẳng biết ai nên bịa ra một cái tên mà thôi.

Hàn Thuyên chép lại bài thơ mắt sáng như sao, cơm dọn ra chẳng buồn ăn, ngồi bên trường kỷ mê mẩn bài thơ. Chương tủm tỉm cười ngồi đánh no căng một bụng.

-“Xem ra khuất phục kẻ sĩ Siêu Loại phải dùng văn thơ. Họ có tiếng nói trong dân và… ừ… cả mấy ông thầy chùa nữa. Tuyên truyền thông qua nhà chùa là dễ nhất. Đánh trận có cần làm marketing không nhỉ? Có khi nên, phải để dân Siêu Loại thấy Thiên Đức quân không phải đám c·ướp cạn. Chủ tướng quân Thiên Đức phải anh minh thần võ, hay chữ giỏi dùng binh may ra mới mị được họ.”

Bùi Như Lạc xách hộp gỗ và mấy bàn cờ theo chân nho sinh vào đến sân. Hơn trăm cái bàn chải đã bán hết veo. Hàn Thuyên mời Lạc lên nhà ăn cơm nhưng ông ta theo lễ không dám, xin được ngồi ăn dưới bếp.

Nho sinh của Hàn Thuyên đều dưới hai mươi, dáng vẻ người nào cũng khôi ngô tuấn tú. Chương rất muốn kết giao với những người trẻ có học thức bởi họ dễ tiếp nhận cái mới hơn so với người đã mấy chục năm theo lễ giáo.

Hàn Thuyên đọc cho học trò nghe bài thơ vừa mới chắp bút viết xong, ông này còn chưa kịp nói thơ do Chương tặng thì Chương đã mau miệng:

-Tiên sinh quả là hay chữ hơn người, chỉ một loáng đã có thể làm được bài thơ hay đến vậy, tiểu sinh xin chịu thua ngài.

Không để Hàn Thuyên kịp nói, Chương đã hai tay cầm lấy tờ giấy đưa cho một nho sinh:

-Thầy giỏi tất có trò ngoan, các cậu đây theo học Thuyên tiên sinh ắt có ngày công danh hiển đạt. Bây giờ cho ta xin được mượn Thuyên tiên sinh một lúc được không?

Nho sinh cầm thơ của Hàn Thuyên lui hết, bấy giờ Chương mới nhìn Hàn Thuyên, nét mặt ông này lộ rõ vẻ không hài lòng.

-Tiên sinh không bằng lòng cách làm của tiểu sinh cũng phải. Xưa nay nho giáo đặt thực thà lên đầu nhưng tiên sinh nho nhã, không nói dối mà là tiểu sinh.

Chương cung kính rót trà cho Hàn Thuyên, từ tốn nói:

-Tiểu sinh cũng biết đôi chút thuật tướng số, một nho sĩ như tiên sinh chẳng hay có để tâm?



-Xưa nay ta vốn không ưa các thầy xem tướng. Ta cho rằng sống trên đời này thành bại đều do chính mình, kẻ có học sao lại u mê tin vào những lời dị đoan được.

Chương gật gù:

-Tiên sinh nói quả không sai, thành bại do người cả.

-Ta dạy học trò thành thực, nay cậu làm vậy ta e là…

-Chả hay tiên sinh có thường đi xa khỏi Siêu Loại?

-Ta đã đến kinh thành đôi ba lần, những vùng lân cận cũng đã từng đi.

-Đi một ngày đàng học một sàng khôn, đi là đã hơn người. Tiên sinh đi nhiều biết nhiều, chẳng hay ngài có thấy dân Siêu Loại ta hãy còn khổ?

-Dân Siêu Loại không khổ, so với lân cận thì có phần nhỉnh hơn. Dân đông đến hơn năm vạn, thóc lúa đầy kho, trâu bò vài nghìn con.

-Tiểu sinh mạo muội hỏi tiên sinh, ngài là chỗ có giao tình với Lý Sứ tướng Lý đại nhân hẳn cũng biết, Siêu Loại gần đây đang bị nhòm ngó?

-Chẳng phải gần đây, vùng đất trù phú nào cũng bị dòm ngó. Nhiều năm trước, Vũ Ninh vương tràn sang nhưng may có Linh Sơn cửu đỉnh nên Siêu Loại vẫn chưa rơi vào tay ông ta. Ông ta đã từ bỏ ý định.

-Mới mấy tháng trước Vũ Ninh vương cho quân sang bờ Nam, tiểu sinh nhờ vậy mới có cơ hội ngồi đây với ngài.

Hàn Thuyên chau mày, Chương vội giải thích gốc tích của bản thân như đã từng nói với Sứ tướng Lý An.

-Thiên Gia Bảo Hựu chỉ là một đám giặc cỏ, nay mai chúng sẽ bị Sứ tướng diệt trừ. Chúng còn tồn tại được cũng là vì Lý Lệnh công cho tồn tại để làm phên dậu ngăn Vũ Ninh vương.

-Tiên sinh nói không sai, song ngài có từng tự hỏi, đám giặc cỏ ấy cớ sao lại có thể đánh bại Vũ Ninh vương chưa?

-Ta nghe nói Lý Lệnh công đã đem quân trợ giúp.

-Tiểu sinh lại nghe khác, dân bờ Bắc bây giờ sợ Thiên Gia Bảo Hựu và Thiên Đức hơn sợ cọp. Vũ Ninh vương quân đông gấp vài lần mà phải chịu đền bù tiền bạc, lúa gạo và cho mấy nghìn dân sang bờ Nam nhằm dàn hoà với đám giặc cỏ ngài nói.

-Đấy là do Vũ Ninh vương nhân đức chứ?

-Tiểu sinh lang bạt bên vùng ấy non tháng trời mới về đây, cái gì cần thấy đã thấy, cần nghe đã nghe. Tiên sinh, ngài sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm đến nơi đó xem xét.

-Ta thấy nơi ấy không có gì đáng để xem cả.

-Tiểu sinh lại cho là có, chính bởi chẳng ai để tâm đến dải đất nhỏ hẹp ấy mà nay mai khi binh biến, các sứ quân sẽ trở tay không kịp. Tiên sinh là người học rộng biết nhiều, có uy tín trong dân chúng, tài năng không thể gói gọn trong hai làng Trống, Mái. Như thế sẽ thiệt cho dân Vạn Xuân lắm.

-Cậu Chương, cậu thật kỳ lạ. Những gì cậu nói dường như muốn ám chỉ nay mai Siêu Loại sẽ gặp cơn biến loạn và… Thiên Gia Bảo Hựu chính là những kẻ gây chiến?

-Thiên Gia Bảo Hựu đã trở thành cái nhọt sớm muộn Sứ tướng Lý đại nhân cần trừ bỏ. Tuy nhiên cái nhọt đã quá lớn, chỉ sợ nó sẽ lan ra khắp cơ thể. Ngài là người hiểu biết, hẳn cũng thức thời nên tiểu sinh mách ngài như vậy.

-Cậu bây giờ là môn khách của Sứ tướng, cậu chả lẽ không nói cho ngài ấy mối nguy?

-Đến lúc ắt tiểu sinh sẽ nói. Gần đây La Lệnh công ở Tế Giang cũng q·uấy n·hiễu Sứ tướng. La Lệnh công quân đông nhưng chả phải mối nguy, họ nếu đã làm gì thì làm từ lâu, chẳng chờ đến bây giờ. Các sứ quân đều chỉ chăm lo cho dân trong phần đất cai quản. Như vậy, kẻ nào cảm thấy mình được ít lợi hơn cái họ đáng được hưởng ắt là kẻ đầu têu tạo ra nội loạn.



-Cậu nói không sai. Ta không nghĩ người mới tuổi đôi mươi như cậu lại có cái nhìn xa đến vậy.

Chương lấy ra một mảnh thép nhỏ hình chữ nhật đưa cho Hàn Thuyên.

-Trên mảnh thép này có khắc hình hoa đào, tiểu sinh quý mến ngài là bậc danh nho nên tặng ngài.

-Thứ này có tác dụng gì?

-Một cao nhân đã tặng cho tiểu sinh và dặn rằng chúng có tác dụng giúp công danh hiển đạt. Tiểu sinh đem theo người gần hai tháng nay, quả thật đường công danh gần đây có chút thăng tiến song vẫn chậm vì chả biết chữ nghĩa. Tiên sinh là người ơn của tiểu sinh, ngài giữ thứ này ắt sẽ có nhiều tác dụng hơn.

-Sao có thể? Nếu vật này mang lại cho cậu hoạn lộ thênh thang, cậu phải giữ lấy chứ?

-Một kẻ chữ nghĩa chả biết, võ nghệ phòng thân chẳng có như tiểu sinh thì ngài nghĩ công danh được bao nhiêu đường đất? Nếu tiên sinh tin ta, hãy thử đến dải đất do Thiên Gia Bảo Hựu kiểm soát xem nhân tình thế thái, nơi ấy quả thật cần những người như ngài.

-Cậu… cậu là gian tế của Thiên Gia Bảo Hựu?

Chương bật cười:

-Ngài có thấy gian tế nào như tiểu sinh chưa? Ngài đánh giá tiểu sinh cao quá rồi.

-Từ lần đầu gặp cậu ta đã đoán cậu không phải kẻ tầm thường, đến nay ta vẫn cho là vậy. Cậu không sợ ta thuật lời của cậu lại cho Sứ tướng?

-Tiểu sinh chưa nói gì quá phận, chỉ vì quý mến tiên sinh tài cao, lại là người thức thời nên bộc bạch với ngài. Ngài thông minh hơn người, chẳng lý nào lại kể những điều võ đoán đem dây buộc mình như thế. Nãy tiểu sinh nói tiểu sinh có thuật xem tướng, đường công danh của ngài vì Linh Sơn cửu đỉnh chắn lối nên chưa phát. Nếu ngài tin lời tiểu sinh, ngài có thể thử, dù gì ngài cũng đi nhiều, từ đây sang đó có bao xa? Đôi khi nhìn xa quá lại chẳng thấy ngay dưới chân mình có chỗ tốt.

Hàn Thuyên gật gù:

-Ta sẽ thử.

-Ngài nên đem theo thứ tiểu sinh tặng bên mình, ngoài việc công danh hiển đạt, nó có thể giúp ngài tai qua nạn khỏi nếu đến vùng đất ấy. Chính cao nhân tặng vật này đã nói với tiểu sinh như thế.

-Vật này thật có tác dụng đến vậy ư?

-Ngài ngao du sơn thuỷ, đi thêm một chuyến cũng chẳng thiệt.

-Ta vốn là kẻ tò mò, cậu lại đưa thứ này thật không đi không được.

-Bây giờ tiểu sinh sẽ chỉ ngài cách chơi cờ Lý Vạn Xuân.

-Ồ! Tại sao cậu lại đặt tên như vậy?

-Giang sơn này vốn của họ Lý nên tiểu sinh đặt như vậy.

-Sứ tướng Lý An hẳn rất hài lòng.

-Những người họ Lý sẽ hài lòng.

Lời của Chương vừa nói ra khiến Hàn Thuyên khẽ giật mình. Nheo mắt nhìn rõ chàng trai trước mặt bởi câu nói mang nhiều hàm ý song khó bắt bẻ. Thật Vạn Xuân này do họ Lý lập ra nhưng nay tan đàn xẻ nghé. Những người họ Lý mà Chương vừa nói ai chỉ đến ai? Thiên Gia Bảo Hựu cũng là khuông phò nhà Lý, kẻ này thực là ai?

-Cậu thật mang họ Mạc?

-Họ là do tổ tiên truyền lại, tiểu sinh nào dám thay.

Chương thản nhiên bày bàn cờ ra bàn và giải thích cho Hàn Thuyên mọi lẽ về cách chơi. Càng nghe Hàn Thuyên càng hứng thú, Thuyên không tin người đang ngồi đối diện chỉ là kẻ bán bàn chải ven đường.