Chương 103: Trở lại Siêu Loại
Chẳng cần phải nói cũng biết Thiên Bình và Duệ một mực ngăn cản Chương đi, những giọt nước mắt không rõ thật giả đến đâu liên tục lăn trên gò má hai cô gái. Chương lấy khăn thấm hết nhưng vẫn không thay đổi ý định. Cậu hứa sẽ trở về, dù gì cũng chỉ là đi làm thuê cho người khác chứ có phải lên núi đao, nhào vào biển lửa đâu.
-Cần phải biết rõ ý định của cô ấy, không vào hang cọp sao bắt được cọp? Anh có đem theo thần khí, danh tính không lộ thì ai thèm để tâm đến kẻ như anh?
Chương trấn an hai cô gái.
-Chúng ta muốn có Siêu Loại thì cần phải hiểu nơi ấy. Khuất phục họ bằng sức mạnh không phải khó nhưng cần phải biết thêm về họ. Thân phận cô gái này chắc chắn không phải người thường, tên cũng có thể làm giả. Bấy lâu nay bọn Nguyệt trà trộn bên ấy nhưng cũng chỉ nắm tình hình chung, thừa cơ kích động dân. Tuy nhiên chỉ có hơn chục người là ít, trong thời gian anh không ở quân doanh, chúng ta nên đưa người qua bên ấy.
Chương nói trường hợp cậu phải ở lại Siêu Loại một thời gian thì Nguyệt sẽ đầu mối chuyển tin tức qua lại. Thời cơ tốt, có chỗ đứng hoặc tuỳ tình hình thực tế, Chương muốn đưa một số tinh binh sang lót ổ nằm chờ.
-Sau chúng ta có đánh Siêu Loại thì còn có nội ứng. Hai em phải biết, trước đây chúng ta thắng Vũ Ninh vương là trong thế thủ. Giờ ta chủ động đánh Lý Lệnh công cũng chả khác gì bịt mắt cậy sức. Anh muốn tận mắt thấy Siêu Loại, muốn biết họ bố phòng ra sao, binh lực đến đâu.
-Nhưng em muốn đi cùng. - Thiên Bình và Duệ cùng nói.
-Duệ đi ai quán xuyến công việc ở nhà? Nhiều việc anh chỉ biết nhờ ở em. Em là chỗ dựa của anh, em biết mà nhỉ?
Thiên Bình vội hỏi:
-Vậy em đi được đúng không?
-Em càng không, anh cần em ở lại rèn nữ binh cùng chị Xuân. Anh mà có chỗ trú chân vững bên ấy sẽ đón em đến sau.
Chương nói là vậy nhưng lý do chính cậu không cho Thiên Bình đi cùng là vì ánh mắt cô đã để lộ địch ý với Khuê. Tiểu tiết có thể làm hỏng đại sự. Thêm nữa, Chương mới chỉ biết Khuê rủ đi Siêu Loại chứ chưa rõ cụ thể công việc là gì, ăn ở nơi đâu, lấy lí do gì kéo bọn Thiên Bình theo?
Thấy Duệ và Thiên Bình cứ ấm ức khóc mãi chẳng thôi, thật Chương không đành lòng. Cậu tiến lại gần ôm một lượt hai cô gái vào lòng, gần như ngay lập tức hai cô nàng im bặt. Bản thân Chương cũng nôn nao.
-Hôm nọ anh bảo rồi, nơi này rồi sẽ chật. Ai rồi cũng lớn, Thiên Đức quân cũng thế. Anh hứa sẽ giữ mình, nhất định anh sẽ đuổi ông già họ Lý đi nơi khác. Có nhà cao cửa rộng anh mới tính cưới vợ được, vợ chủ tướng không thể ở trong mái nhà tranh như này mãi được.
Thiên Bình và Duệ đang ngây ngất nên chỉ gật đầu lia lịa. Chương nói thêm:
-Chúng ta dựng nhà cho mình, cho anh em nữa. Họ theo chúng ta, đâu thể để mọi người dựng trại nơi cánh đồng trống mãi được. Cái gì anh tìm được đều của hai em cả, nếu Uyển Như về nhớ chuyển lời với cô ấy. Sức anh thua người nhưng trí anh sẽ không thua ai, phải dùng trí xong mới dùng sức, nghe chưa?
-Ưm!
Lại là những cái gật đầu, có khi lúc này tên bay đạn réo ngoài cửa hai nàng cũng chả để tâm. Điều họ mong chờ bấy lâu nay chính là Chương thể hiện tình cảm với họ, giờ đây đang trong vòng tay người mình yêu thương thì có gì đáng sợ nữa.
-Chiếm… chiếm được Siêu Loại anh sẽ lấy chúng em chứ?
Chương cúi xuống nhìn Thiên Bình, cười:
-Cưới vợ phải có sính lễ nhỉ?
-Em không cần, em chỉ cần người! - Thiên Bình nói.
-Em cũng thế.
-Hai người muốn vậy còn anh thì khác, anh sẽ lấy Siêu Loại làm sính lễ, vậy mới to chứ.
-Anh muốn là được.
-Bây giờ anh phải về Ngũ Vạn, tạm thời chúng ta khó gặp. Nào, nhắm mắt lại anh tặng mỗi người một món quà.
Hai cô gái nhắm tịt mắt, giơ hai tay chờ cầm món quà nào đó như mọi lần nhưng không, Chương đã đặt lên môi mỗi cô gái một nụ hôn nhẹ. Khoảnh khắc môi chạm môi, Chương cảm thấy toàn thân bủn rủn, tim đập nhanh hơn, khắp người rạo rực.
Cậu vội vã rời đi, bỏ lại hai cô gái đứng như trời trồng giữa nhà, nét mặt ngây ngốc đỏ như gấc chín cùng hơi thở gấp gáp. Đây là nụ hôn đầu đời của hai cô thôn nữ. Chẳng biết hai cô nghĩ gì, cảm thấy thế nào, chỉ biết rằng hai nàng nhìn nhau cười ngượng ngùng rồi mỗi người trốn vào một góc gặm nhấm niềm hạnh phúc bất ngờ.
Chương đã phần nào tiếp nhận những gì bọn Trương Lôi, Cự Lượng cố truyền dạy, ấy là nam nhân năm thê bảy th·iếp không sao. Sau cứ xây cho mỗi cô một nhà lớn ở riêng là yên chuyện. Chương có hỏi Trương Lôi vì sao ông chỉ lấy một bà thì Trương Lôi bảo do… ông bận. Cự Lượng nại rằng nếu có ý cù cưa người khác thì Nguyệt sẽ từ mặt nên anh chàng chưa dám nhưng Lượng dư sức lấy mười vợ.
-Bọn ta còn phải đi tán tỉnh, thầy chỉ gật đầu là miếng ăn trước miệng. Ta lớn lên cùng cái Bình và cái Duệ, chúng nó có thể coi là cực phẩm của ba làng Vạn. Thầy thật tốt số. Thầy mà không biết nắm lấy thì phí của trời, ba quân tướng sĩ cũng mặc định mấy cô đấy là người của thầy. Thầy không sợ giặc sao có thể sợ đàn bà chứ?
-Anh mới có một mối nên anh chưa biết đâu. Đàn bà con gái trông mỏng manh yếu đuối là vậy nhưng… nhưng họ đẻ ra chúng ta đấy. Ta sợ là có lý của ta.
Với chàng trai hai mươi mốt tuổi đến từ thế giới một vợ một chồng thì cảnh một chồng nhiều vợ ở Vạn Xuân không phải Chương khó tiếp nhận. Mà cậu lo mình yêu cô nào hơn cô nào? Bọn họ có ghen? Ghen đến mức nào?
Đàn ông vốn tham lam, Chương tin trái tim mình đủ lớn để chứa được ba cô gái mỗi người một vẻ. Yêu thương rồi sau này sẽ thế nào? Ấy là điều lúc này, khi ngồi thuyền trở về Ngũ Vạn trong đêm khiến Chương suy nghĩ vẩn vơ.
Người Vạn Xuân nói chung hay các cô gái Vạn Xuân nói riêng đa phần đơn thuần, ngây thơ. Vài cô đáo để cũng chẳng so bì được với những cô gái cùng tuổi ở nơi Chương đến.
Các cô như Duệ, Thiên Bình hay Uyển Như, yêu thương chỉ biết yêu thương, phục tùng mà không đòi hỏi. Ngẫm đi ngẫm lại mới thấy mấy ông hủ nho lười lao động nghĩ ra được thuyết Tam tòng thật bá đạo.
Hạnh phúc là vậy nhưng Chương biết trách nhiệm của bản thân cũng theo đó mà nhân lên.
Theo lời hẹn, Chương mời Khuê ăn bánh đúc, cô nàng chỉ ăn chiếu lệ còn Chương đánh vèo một lượt hai bát.
-Cô Khuê tiếc tiền cho ta à?
-Ta chỉ ăn được nhường ấy.
-Cô Khuê phải ăn nhiều hơn một tí mới có sức đi buôn.
-Hôm nay anh sẽ làm gì?
-Lại ra bến sông.
Khuê đưa cho Chương hai mươi đồng và bảo:
-Ta thuê anh hai ngày, giờ anh về nhà nghỉ ngơi, hẹn anh chiều muộn ở chợ Thổ Hà này.
-Ta phải làm gì? - Chương cầm tiền và hỏi lại.
-Anh nhận tiền thì anh là thuộc hạ của ta, đúng chứ nhỉ?
Chương lùi ra sau vài bước, chắp tay lại nói:
-Cô chủ, chủ nhân! Thuộc hạ xin nghe theo sự sai bảo của cô.
-Cứ gọi ta là Khuê được rồi. Ta thuê anh chứ anh thực không phải thuộc hạ của ta. Nãy ta trêu anh vậy.
Trên đường về làng, chợt Khuê hỏi:
-Ta thấy anh lúc nào cũng đeo kè kè bên hông cái túi da, bên trong đựng thứ gì?
Chương mở nắp bao da lấy chó lửa cho Khuê xem và nói:
-Vật gia truyền bằng sắt chứ chẳng có gì đặc biệt. Thứ này ông nội để cho cha ta, cha ta đưa cho ta vì ta là con trưởng.
Khuê cầm chó lửa lật ngang lật dọc rồi trả lại.
-Nó bằng sắt nhỉ?
-Đa Hội rèn sắt mà cô. Nghe nói vật này do ông nội ta rèn thành, là vật đầu tiên khi làm thợ. Ta mang bên mình để cảm nhận gia tiên luôn theo phò trợ.
Từ ấy chẳng thấy Khuê hỏi về chó lửa cho đến khi thấy chó sủa.
Chương đeo tay nải một bên vai, bên còn lại khoác hộp gỗ đứng chờ nơi bến sông trước đây đã gặp Uyển Như. Khuê đến một mình, cô nàng chỉ có một tay nải nhỏ cùng một cây gậy gỗ khoảng năm trước thay cho đòn gánh. Cả hai lên thuyền nhỏ một mái chèo. Thuyền chậm rãi rời bến, men theo bờ sông nhắm hướng Đông mà chèo. Chương không thắc mắc, chỉ ngồi im, hai tay giữ chặt hai bên thành của thuyền.
Thuyền chèo chừng hai khắc thì rẽ vào một nhánh sông nhỏ, cỏ mọc um tùm hai bên bờ, thảng hoặc có con đò nhỏ chèo ngược lại. Dựa theo hướng, Chương đoán đây là sông Dâu, xuôi dòng sẽ ngang qua bến gia trang họ Nguyễn ở bên tả.
Thuyền cập vào bờ nơi có mấy tráng đinh cưỡi ngựa, vài người khác cầm cờ hiệu nhưng Chương không đọc được chữ. Cậu cũng không có ý thắc mắc. Kể từ bây giờ, cậu đã đặt chân vào vùng đất nghe xa xăm mà gần ngay bên cạnh.
-Người này tên Chương, anh ta về cùng ta.
Khuê nói với một người trung niên xuống đón cô lên bờ. Chương khom người cúi đầu chào trong con mắt dò xét.
-Ngươi người ở đâu? - Ông ta hất hàm hỏi Chương.
-Thưa ông, cháu người là Đa Hội.
-Hử? Ngươi bờ Bắc sông Thiên Đức, gần thành Bát Vạn, ngươi đến đây làm gì?
-Cháu theo cô Khuê, cháu không biết đây là đâu.
Khuê đã nhảy lên ngựa, nói vọng xuống:
-Anh ta đến xin nương nhờ Thiên Gia Bảo Hựu, ta vô tình quen biết, thấy dùng được nên dẫn theo anh ta về. Ông lo chỗ ăn ở cho anh ta trong phủ, ta còn cần dùng đến.
Đoạn Khuê thúc ngựa rời đi, Chương loay hoay lên bờ rồi đi cùng mấy người. Bọn họ đi chân đất, người nào cũng đi nhanh khiến Chương phải vất vả lắm mới theo kịp.
Người đàn ông khi nãy cưỡi ngựa tụt lại, có ý dò hỏi Chương thêm đôi điều.
-Đa Hội là làng rèn sắt, làng ấy thiếu gì việc? Thiếu việc gần ấy có thành Bát Vạn, cớ sao ngươi vượt sông?
-Dạ thưa ông, cháu không người gốc làng ấy, xưa ông cháu ở mạn ngược đến làng ấy làm mướn, mẹ cháu cũng không phải người làng. Cháu có em gái nhưng lạc mất, gia cảnh khốn khó nên mới vượt sông sang bên này cùng ba cô em gái họ bên mẹ. Cha mẹ chúng cháu đều mất cả.
-Ba người kia đâu?
-Dạ ở làng Ngũ Vạn, cô Khuê chỉ gọi cháu đi, cháu cũng không biết đi đâu, làm gì ạ. Ông cho cháu hỏi đây có phải Siêu Loại không?
-Đúng! Nãy tiểu thư nói ngươi tên gì nhỉ?
-Cháu tên Chương ạ.
-Ngươi có thể làm gì?
-Cháu… - Chương thật thà. - Cháu có sức khoẻ và…
Chương vội mở hộp gỗ lấy một ống trúc đựng bàn chải ra, dùng hai tay đưa cho người đàn ông.
-Cháu làm ra thứ này để đánh răng, cháu bán ở chợ Thổ Hà chẳng ai mua. Có khi sang đây bán lại đắt hàng. Cháu tặng ông.
-Thứ này dùng được ư?
-Cái này dùng để chải răng miệng, cháu bán 7 đồng ba cái. Bột đánh răng thì 5 đồng một ống. Đây ạ.
Chương đưa cho người đàn ông.
-Chốc nữa cháu chỉ cách cho ông dùng, thứ này rất tốt, người ta sẽ không cần dùng cau đánh răng mỗi ngày ông ạ.
-Thật à?
-Vâng.
-Ta là Bùi Như Lạc, gọi ta là chú thôi. Ngươi họ gì?
-Cháu họ Mạc tên Chương ạ.
-Mạc Chương? Nghe cụt ngủn. Mạc Văn Chương nghe xuôi tai hơn đấy.
-Dạ, từ nay ai hỏi cháu sẽ nói mình là Mạc Văn Chương.
-Ngươi quen tiểu thư ra sao?
Chương thực thà kể, cậu chẳng biết thân thế Khuê, chỉ thấy cô tốt bụng, bảo theo cô có tiền thì theo.
-Trịnh Lam Khuê là nghĩa nữ của Lý An, gia tướng của Lý Lệnh công.
Chương giật mình thất kinh.
-Sao, ngươi có gì mà sợ?
-Cô Khuê có thân phận như thế thì sang tá túc ở làng Tứ Vạn làm gì chú nhỉ?
-Ngươi chỉ biết thế là được.
Bóng chiều đã ngả, Chương bước thấp bước cao theo đám người về phủ đệ. Chương thấy tấm bảng lớn màu đen, chữ vàng gắn trên cửa chính song cậu chẳng để tâm vì mù chữ không nên ngó linh tinh.