Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 102: Cắn câu?




Chương 102: Cắn câu?

Thêm hai ngày nữa trôi qua, Chương vẫn vêu mỏ ngồi bán bàn chải. Hai cô gái từng mua mỗi người ba bàn chải đến mua thêm ba cái nữa. Mỗi ngày một cô, đây chính là hai thuộc hạ của Khuê. Chương giới thiệu bột đánh răng, mỗi cô mua một ống trúc.

Chương có thêm vài nhận xét về cô gái tên Khuê, xinh đẹp thì rõ rồi, dù cô ta cố làm bản thân xấu đi. Vẻ ngây thơ, không giấu được cảm xúc nhất thời chỉ là vì cô nàng mới vào nghề.

-“Cô này rồi sớm muộn cũng thành cáo nhưng xinh đẹp chính là nhược điểm. So với Nguyệt thì cô vẫn phải xách dép.”

Ngày tiếp theo, Khuê gặp Chương lúc sáng sớm khi cậu vừa bày hàng, đang thả hồn vào nắm cơm có vài hạt ngô chấm với muối vừng do chính tay Thiên Bình làm. Trà hãy còn ấm, cũng do Bình tự tay ủ. Càng ngày Chương càng cảm thấy mình như bị liệt tứ chi vì chẳng phải làm gì nặng. Ngay việc ăn cơm, nếu cậu không càu nhàu sợ rằng Thiên Bình sẽ bón giúp. Con gái Vạn Xuân, như lời Xuân từng rỉ tai Chương, một lòng một dạ với người mình thương.

Chương không thích những ông hủ nho, chính các ông ấy đã tuyên truyền tư tưởng “Tam tòng” tư tưởng này đã ăn sâu bén rễ nhiều đời. Cái gì mà tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Cái học thuyết này chỉ lợi cho các ông, bằng chứng là giờ đây Chương vô cùng tận hưởng nhưng cậu không muốn thế.

Khuê hỏi thăm dăm câu ba điều rồi đi chợ, lúc về còn cho Chương mấy cái bánh dày. Chương để dành đến trưa. Thiên Bình cho người lượn qua bảo rằng thứ bánh ấy có độc nhưng Chương vẫn chén ngon lành.

Cô gái cho Chương biết cô tên họ đầy đủ là Trịnh Lam Khuê. Tên của cô gái được đưa đến cho Nguyệt cùng với mô tả hình dáng. Nguyệt cũng được đưa vào làng Tứ Vạn để nhận mặt Khuê. Nguyệt khẳng định rằng ở Siêu Loại không có gia tướng nào của Lý Lệnh công mang họ Trịnh, bởi vậy nhận định của Chương về xuất thân của Khuê lung lay. Chương thoáng lo bản thân đã sai ở đâu đó song ngẫm đi ngẫm lại cũng chẳng thấy sơ hở hay vô lý ở điểm nào.

Chương đổi nghề, cậu xin làm cửu vạn ở một chợ nhỏ nơi bến sông. Mỗi sáng Chương rời làng khi trời hãy còn tinh mơ đều bị một trong hai cô gái theo dõi. Thiên Bình cho người khéo léo nhắc, thân thủ của hai kẻ đó cũng không tầm thường. Vì bị theo dõi nên Chương phải làm việc rất nghiêm túc. Cậu vác những thùng, bê những sọt từ thuyền lên bờ, cùng vài người khác khiêng đến làng nọ làng kia theo yêu cầu của chủ. Công một ngày như vậy được 4 đồng, thêm bữa trưa cùng một nắm gạo.

Thiên Bình, Duệ và các nữ binh tận mắt thấy cảnh chủ tướng ăn mặc nhếch nhác làm gia nô thì tức muốn phát điên song chẳng thể làm gì. Tối về, Chương lại được ngâm mình trong nước nóng với đủ thử lá do các cô gái bỏ vào. Chẳng biết những lá ấy có phải thảo dược hay không nhưng Chương cảm thấy rất dễ chịu. Đang tuổi tráng niên, chỉ sau một giấc ngủ là sáng hôm sau Chương lại khoẻ mạnh như thường.

Thuyền buôn dỡ hàng do chính Duệ sắp xếp, vậy nên trong vài ngày, Chương dẫn hai cái đuôi hết chỗ nọ đến chỗ kia. Những người làm cửu vạn với Chương thực ra đều là quân Thiên Đức giả trang cả. Diễn như thật là vì thuyền buôn đều của Uyển Như, cô nàng để lại một số thuyền nhỏ phục vụ cho quân mua sắm những thứ cần thiết cho ba làng mới.

Quả nhiên Khuê mắc mưu. Cô nàng tìm cách chạm mặt Chương nhiều hơn và hỏi về mấy làng mới. Chương thực thà kể tên ba làng, dân đều từ bờ Bắc. Quân Thiên Đức kiểm soát khu vực ấy rất chặt, lơ ngơ là bị túm luôn.

Khuê hỏi về Thiên Đức quân, Chương cũng bon mồm nói đám ấy toàn tráng đinh, trên dưới ba nghìn quân ăn vận tạp nham. Kỳ hiệu vẽ đầu hổ sừng trâu, doanh trại được quây bằng rào tre, trâu húc là đổ. Chương khẳng định đã khiêng ngũ cốc giao đến tận quân doanh và gặp mặt chủ tướng.

-Anh ta trông thế nào? - Khuê tò mò.



-Chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ là kẻ hữu dũng vô mưu, cao khoảng năm thước rưỡi, tướng tá bặm trợn, chả khác gì đầu trộm đuôi c·ướp. Trong quân doanh còn có đến trăm cô gái hầu cận để giải khuây.

-Ta không thích những kẻ như hắn.

Chương tiện thể bôi thêm tro, trát thêm trấu lên hình dạng chủ tướng Thiên Đức và dặn Khuê phải cẩn thận, đừng để rơi vào tay đám du thủ du thực ấy. Chính Chương cũng không ngờ, những lời có phần nói quá của cậu đã khiến cậu suýt m·ất m·ạng. Bản chất Khuê là cô gái tốt bụng, cô nàng muốn diệt một tên chủ tướng cặn bã.

Thật là ếch c·hết tại miệng.

Khuê hỏi gì Chương cũng đáp, thấy gì lạ cũng kể nên chỉ vài ngày sau đã nhận được sự tin tưởng của Khuê. Hai cô gái không còn theo đuôi Chương nữa. Chương lấy làm mừng vì thoát phận cu li. Sáng rời làng ra bến sông, nhìn trước ngó sau tót lên thuyền có Duệ chờ sẵn chèo thẳng về quân doanh.

Nhờ Chương mà Khuê nắm được tình hình của quân Thiên Đức và đôi chút quân tình của Thiên Gia Bảo Hựu. Khuê và thuộc hạ tận mắt thấy vài điều nên tin rằng những gì Chương thu thập được, thực thà kể đều đúng. Chương cho Khuê biết Thiên Gia Bảo Hựu không tuyển người lạ vào trong đội nữ binh bốn trăm người. Nữ binh thuộc đội ấy phải là người trong ba làng Vạn hoặc bằng cách nào đó họ tuyển vào chứ chưa ai từng xin gia nhập thành công.

Chương lặn không sủi tăm một hơi trong mấy ngày liền. Khuê cho thuộc hạ vào tìm trong làng Ngũ Vạn, gặp em họ của Chương. Cô em họ cho biết Chương đã theo thuyền buôn, phải vài ngày mới về. Nghe nói thuyền ấy neo ở bến gần làng Nung.

Khuê cho thuộc hạ đến chờ, bản thân Khuê cũng đến nhưng không lộ mặt. Chương quả thật trở về từ thuyền buôn cùng những cửu vạn khác, mặt mày tươi rói khoác tay nải nhảy chân sáo về làng Ngũ Vạn vào một chiều muộn, theo sau là hai cái đuôi.

Đang ngồi dãi thẻ ngay trước bậc thềm chia quà cho mấy cô em họ và bạn của em họ thì Khuê tìm đến. Cô đem theo giỏ cá làm quà, nói rằng mới mua ngoài bến sông. Chương mời Khuê ăn bánh nhưng cô nàng chỉ nhận nhưng không bóc ra ăn. Đoán chừng cô nàng đang sốt ruột nên Chương khéo léo lấy cớ dẫn Khuê ra cổng làng.

-Cô gái vận y phục đỏ sẫm là thế nào với Chương?

-À… chả thế nào. Cô ấy ở cùng, bắt đầu quen thân với mấy cô em họ của ta thôi mà.

-Ồ! Có vẻ không đúng lắm! Ta đến tìm anh, nói chuyện với anh mà ánh mắt của cô ta đầy địch ý. Xem ra cô ta nhắm đến anh.

Chương gượng cười:



-Cô Khuê có nhầm không? Ta tứ cố vô thân, có gì đáng để một cô gái nhắm đến chứ?

-Mấy hôm không gặp anh, ta tưởng anh ốm nên tìn đến thăm.

-Ta ốm sao được.

Chương lấy trong người ra một túi vải nhỏ có mấy miếng vá, cởi nút thắt ra khoe với Khuê:

-Ta đi theo thuyền bốn ngày được họ trả công những bốn chục đồng cô ạ. Ngày mai phiên chợ Thổ Hà, cô Khuê có đi không? Ta muốn mời cô ăn thứ gì đó vì thời gian vừa qua cô Khuê tốt với ta quá.

-Anh cực khổ mấy ngày được chừng ấy nên cất đi phòng khi hữu sự.

-Biết là vậy nhưng chỉ là một bữa ăn, dăm ba đồng mà đâu phải lúc nào cùng có dịp.

-Anh theo thuyền đi đâu thế?

Chương nói dối là theo thuyền đến gần kinh thành khá cặn kẽ. Những thông tin này đều do thuộc hạ của Uyển Như nói cho Chương. Thuyền chở vải từ bến Nung đi bán ở vùng tên Long Biên, sau đó mua ngũ cốc bán lại cho một bến khác thuộc quyền kiểm soát của Vũ Ninh vương.

Khuê tin thật. Cô nàng không hỏi thêm về những nơi Chương kể. điều này khiến Chương kiên định với nhận định Khuê từ Siêu Loại mà đến.

-Anh Chương có muốn đến nơi khác kiếm kế sinh nhai không?

-Ở đâu kiếm được tiền đường hoàng thì đi chứ cô.

-Ta có việc tính sang Siêu Loại một chuyến, muốn rủ anh đi cùng.



-Siêu Loại à? - Chương ngẩn người. - Nơi ấy có xa không? Chúng ta đi làm gì?

-Ta tính buôn bán thứ gì đó mà một thân một mình e không tiện. Ta thấy anh là người thực thà, đáng tin lại có sức khoẻ.

-Đúng! Ta rất khoẻ, cô Khuê cần bê vác gì?

-Đến đấy có gì hay thì mua về bán ở chợ Thổ Hà, ta thấy làm thương nhân mau khấm khá hơn dùng sức khuân vác đấy.

-Cô nói phải. Vậy bao giờ chúng ta đi? À… ta có thể đem theo bàn chải để bán không?

-Tuỳ anh thôi, có điều làm ăn buôn bán cần kín đáo không kẻ khác biết mối lái. Anh phải kín miệng, ai hỏi anh cứ bảo là đi khuân vác.

-Ta hiểu mà. Chủ thuyền ta đi vừa rồi cũng vậy, chúng ta không biết người mua hàng là ai. Cô Khuê có việc gì cứ nói với ta, sáng mai ta mời cô ăn bánh đúc nhé?

Khuê nhoẻn miệng cười, nheo mắt nhìn thẳng, Chương không lảng tránh ánh nhìn này.

-Anh không thắc mắc lương bổng ra sao à?

Chương cười:

-Cô tốt với ta như vậy sao ta cần phải hỏi. Ta không tin cô Khuê trả công ta thấp hơn kẻ khác. Ta chỉ cần làm tốt, cô Khuê trả công hậu thì ta làm tiếp, nếu công không tương xứng thì ta từ chối cũng đâu muộn.

-Ở nơi như này anh thật khác người, với tính cách ấy ta tin ngày sau cuộc sống của anh sẽ có nhiều thuận lợi. Được, sáng mai ta sẽ ra chợ ăn bánh đúc anh mời nhưng ta ăn nhiều, sợ anh không đủ tiền trả.

-Cô Khuê có sức ăn thì ta có sức trả, ta có những bốn chục đồng cơ mà.

-Vậy hẹn anh sớm mai.

Thông tin Chương sẽ theo Khuê sang Siêu Loại mau chóng được báo cho Phạm Tu, Quang Phục, Đoàn Thượng và Bỉnh Di. Những người này không tránh khỏi lo lắng khi Chương sẽ đi một mình, hoàn toàn không có bảo vệ.

Bỉnh Di tuy không thể ngăn cản nhưng lập tức chọn ra hơn chục thân tín căn dặn kỹ càng rồi tung họ sang Siêu Loại ngay trong đêm. Nhiệm vụ của những người này là tìm hiểu xem Chương sẽ đi đâu và bảo vệ cậu khi cần.