Hôm Chu Từ Thâm xuất viện, đúng vào đêm giao thừa. Trên đường phố, ánh đèn rực rỡ, dòng người xe cộ qua lại tấp nập.
Trên xe, Nguyễn Tinh Vãn cau mày:
“Giang Nguyên nói anh nên ở lại bệnh viện thêm một thời gian, vậy mà mới có mấy ngày…”
Chu Từ Thâm không để ý lắm, chỉ nắm lấy tay cô:
“Anh tự biết sức mình, không sao đâu.”
Nguyễn Tinh Vãn định nói “Biết cái gì mà biết!”, nhưng cuối cùng nuốt lời lại.
Anh đã nằm viện gần nửa tháng, nếu là cô, chắc cũng cảm thấy rất bức bối.
Huống hồ, Giang Nguyên cũng nói vết thương của anh hồi phục rất tốt. Hơn nữa, nếu về sống cùng gia đình, có gì bất thường cũng có thể xử lý ngay lập tức.
Chu Từ Thâm quay sang nhìn cô, khẽ nhếch môi cười, đưa tay véo nhẹ mũi cô:
“Anh không nỡ để em cứ phải chạy qua chạy lại.”
Cô không thèm đáp, gạt tay anh ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không xa đó, quảng trường thành phố như đang tổ chức đêm nhạc đón năm mới, mọi người tập trung đông nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Về đến căn hộ, Hứa Nguyệt vừa dỗ cậu nhóc ngủ xong.
Bà hỏi:
“Có muốn ăn gì không? Mẹ đi làm cho.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười nũng nịu:
“Có ạ, con đói rồi.”
“Một lát thôi, ngồi chờ nhé.”
Cô đáp:
“Dạ.”
Sau đó quay sang Chu Từ Thâm:
“Sao anh đứng đó làm gì?”
Chu Từ Thâm khẽ nhíu mày:
“?”
Nguyễn Tinh Vãn giải thích:
“À, quên không nói. Anh ngủ ở phòng bên cạnh nhé. Bùi Sam Sam và Daniel dọn đi rồi, em cũng đã thay hết đồ đạc bên trong, biết anh kén chọn mà.”
Anh bước tới, ngồi xuống sofa, giọng chậm rãi:
“Em nghĩ chu đáo thật đấy.”
Nguyễn Tinh Vãn nhướn mày, ngồi cạnh anh:
“Không phải ý em đâu, mẹ bảo anh nên suy nghĩ kỹ, vì sao lần này em mang thai lại khỏe hơn lần trước nhiều.”
Chu Từ Thâm: “…”
Môi anh khẽ động, như muốn phản bác, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.
Phụ nữ quả nhiên luôn có cách để lật lại những chuyện cũ vào bất cứ lúc nào.
Thấy anh định nói nhưng lại thôi, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, bước vào bếp giúp Hứa Nguyệt:
“Mẹ, để con phụ mẹ.”
Điện thoại Chu Từ Thâm chợt reo, anh liếc nhìn màn hình, thần sắc trầm xuống, rời khỏi phòng để nghe.
Đầu dây bên kia, giọng Giang Nguyên vang lên:
“Người của Chu Tuyển Niên ở Giang Châu đã được xử lý hết. Nhưng mà…”
“Nói kết quả đi.”
“Vẫn chưa thấy Hoài Tân đâu. Theo lời khai từ người của Chu Tuyển Niên , trước khi họ ra tay khoảng năm phút, Hoài Tân đã biến mất. Có vẻ như hắn đã nhận ra Giang Châu là một cái bẫy.”
Chu Từ Thâm trầm giọng:
“Hoài Tân là người được Chu Tuyển Niên tin tưởng nhất. Nghe tin Chu Tuyển Niên rơi xuống biển, hắn không thể bỏ chạy một mình. Hắn chắc chắn đã trở về Nam Thành.”
Giang Nguyên đáp:
“Vậy sáng mai tôi quay về.”
Kế hoạch của Chu Tuyển Niên dù đã hoàn toàn thất bại, nhưng mọi chuyện vẫn chưa thể coi là kết thúc.
Bất kể là Hoài Tân hay Kiều Ân đã trốn thoát trong hỗn loạn, cả hai đều là những kẻ khó đối phó.
Hơn nữa, Chu Tuyển Niên đã phá hủy dự án Tân Hải Ngạn, để lại một mớ hỗn độn cho Chu Thị.
Hiện tại, Chu Thị chẳng khác nào Lâm Thị ngày xưa bị diệt trong tay Lâm Chí An, thậm chí còn chịu ảnh hưởng nặng nề hơn.
Cúp máy, Chu Từ Thâm mím môi, ánh mắt nhìn xa xăm, trầm ngâm suy nghĩ.
Chương 1898
Nguyễn Tinh Vãn từ bếp bước ra, nhìn thấy phòng khách không còn bóng dáng Chu Từ Thâm, cô lại đi sang phòng ngủ cũng chẳng thấy anh đâu.
Hôm nay anh thật lạ, ngoan ngoãn nghe lời, đúng là hiếm thấy.
Tiếng của Hứa Nguyệt vọng ra từ bếp:
“Tiểu Nguyễn, ăn cơm thôi.”
“Dạ, con qua ngay.”
Cô đáp lời, kéo cửa phòng ngủ lại để không làm phiền cậu nhóc đang ngủ.
Nhìn bữa ăn trên bàn, cô nói với Hứa Nguyệt:
“Mẹ ơi, con ăn không hết nhiều thế này đâu. Mẹ chia một nửa vào hộp giữ nhiệt, con ăn xong sẽ mang qua cho Chu Từ Thâm.”
Hứa Nguyệt bật cười:
“Được.”
Bữa khuya hôm nay, Nguyễn Tinh Vãn ăn khá nhanh, rồi mang hộp giữ nhiệt qua căn hộ bên cạnh.
Vừa mở cửa, cô đã nghe tiếng Chu Từ Thâm đang nói chuyện điện thoại, loáng thoáng nghe thấy từ “Chu Thị”.
Nghe tiếng mở cửa, anh khẽ dặn dò thêm vài câu với đầu dây bên kia, sau đó cúp máy, ánh mắt chuyển sang cô, lại dừng lại ở hộp giữ nhiệt trong tay cô, đôi lông mày hơi nhướn lên.
Cô đặt hộp xuống bàn:
“Là mẹ sợ anh đói, bảo em mang qua đây, mau ăn đi.”
Chu Từ Thâm kéo ghế, ngồi đối diện cô.
Cô đưa đũa cho anh, chần chừ một lúc mới hỏi:
“Chu Thị bên đó, anh định quay lại sao?”
Động tác của anh hơi khựng lại, nhận lấy đũa:
“Sao em hỏi vậy?”
“Em tuy không rành tin tức tài chính, nhưng tình hình của Chu Thị gần đây càng ngày càng tệ, chắc chắn đó không phải điều anh muốn thấy.”
“Ngày anh rời đi, Chu Thị đã không còn liên quan gì đến anh nữa.”
“Dù nói vậy…”
Nhưng Chu Thị có được như ngày hôm nay, là nhờ anh từng bước gầy dựng nên.
Khi đó, sự áp chế từ Chu lão gia và những con sói rình mồi bên ngoài…
Trong tình thế vừa vừa đối nội vừa phải đối ngoại như vậy, anh đã hao tâm tổn trí bao nhiêu mới đạt đến ngày hôm nay, không ai hiểu rõ hơn chính anh.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn anh, tiếp lời:
“Chu Thị tuy mang họ Chu, nhưng nó đã không còn là Chu Thị như ban đầu nữa rồi.”
Giọng anh thấp, trầm ấm:
“Ừm?”
“Lúc em tiếp nhận đống hỗn độn của Lâm Thị, là anh đã toàn lực ủng hộ, bảo em cứ làm những gì mình muốn. Giờ em cũng nói với anh câu tương tự, bất kể anh làm gì, em đều sẽ ủng hộ anh.”
Anh khẽ cười:
“Anh không cao thượng như em nghĩ đâu, sống c.h.ế.t của người khác, chẳng liên quan gì tới anh.”
Cô cũng bật cười, đẩy hộp giữ nhiệt về phía anh:
“Ăn đi.”
Cô biết, anh nhất định sẽ quay lại, anh sẽ không để Chu Thị chìm đắm trong tình trạng như vậy.
Nhưng cô chỉ mong anh dưỡng thương cho tốt rồi mới tính đến chuyện khác.
Một lúc sau, cô liếc nhìn đồng hồ:
“Muộn rồi, em về ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.”
Vừa đứng dậy, tay cô đã bị Chu Từ Thâm nắm lấy:
“Đã đến đây rồi, thì ở lại đi.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô biết ngay mà, chẳng khi nào anh không tìm cách khiến cô bực mình.
Cô vừa định nói, anh đã kéo cô vào lòng.
Tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ vang lên, cùng với giọng nói trầm ấm, quyến rũ của anh:
“Năm mới vui vẻ, bảo bối.”
Cô thoáng ngẩn người, quay đầu nhìn ra ngoài, thấy những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời:
“Còn chưa qua giao thừa mà…”
Nhớ ra điều gì đó, cô hỏi:
“Là anh sắp xếp?”
Chu Từ Thâm ôm cô, nhìn ra ngoài:
“Xin lỗi em, anh phải tỏ chút thành ý chứ.”
“Nhưng trong thành phố chẳng phải cấm b.ắ.n pháo hoa sao?”
“Xin phép trước vài ngày, hôm nay là đêm giao thừa, được phê duyệt rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Có tiền đúng là tốt thật.
Anh quay đầu nhìn cô:
“Vậy, em có thể tha thứ cho anh không?”
Cô khẽ cong môi, ánh mắt dừng trên những chùm pháo hoa ngoài cửa sổ:
“Để xem tâm trạng em thế nào.”
“Vậy bây giờ tâm trạng em ra sao?”
“Bình thường.”
Anh siết chặt vòng tay ôm lấy cô, giọng trầm thấp vang bên tai:
“Hửm?”