Nguyễn Tinh Vãn rời khỏi bệnh viện, thấy không có việc gì bận rộn liền đưa cậu nhóc đến xem studio mới.
Bùi Sam Sam đang bận rộn sắp xếp đồ trang trí, quay đầu nhìn thấy cô liền vui vẻ chào:
“Tinh Tinh, cậu tới rồi!”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu, quan sát khung cảnh sáng sủa, sạch sẽ xung quanh:
“Dọn dẹp xong hết rồi à?”
Bùi Sam Sam đáp:
“Xong rồi, nhưng vài ngày tới vẫn còn thiết bị máy ảnh và mấy thứ lặt vặt nữa chuyển đến. Khi mọi thứ hoàn tất, chắc phải dọn dẹp thêm lần nữa.”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ cười:
“Cảm ơn cậu, vất vả rồi.”
Bùi Sam Sam cười hì hì:
“Vất vả gì chứ! Nghĩ đến việc đây là studio trong mơ của mình, mỗi ngày mình đều có động lực làm không hết việc, hơn nữa còn có Daniel giúp nữa, không thấy mệt chút nào.”
Nguyễn Tinh Vãn tò mò:
“Daniel cũng ở đây à?”
Bùi Sam Sam chỉ về phía trong:
“Có, anh ấy đang bận sắp xếp giá hàng.”
Nói xong, cô đẩy xe đẩy của cậu nhóc, kéo Nguyễn Tinh Vãn ra ngoài:
“Trong đó vẫn còn mùi hóa chất, cậu đừng ở lâu, cứ ngồi ngoài này đi.”
Nguyễn Tinh Vãn đứng ở khoảng đất trống trước Studio, mỉm cười.
Ánh mắt cô vô tình dừng lại ở bức tường trước mặt, nơi ghi tên của những công nhân xây dựng đã không may thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn trước đó.
Dường như chỉ mới đây thôi, nhưng lại có cảm giác như đã rất xa xôi.
Tiếng của Bùi Sam Sam vang lên, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ:
“Đúng rồi, Tinh Tinh, hôm nay cậu đưa cậu nhóc đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói thế nào?”
Nguyễn Tinh Vãn bật cười:
“Kiểm tra gì chứ, chỉ là Chu Từ Thâm và Giang Nguyên bày trò lừa mẹ con mình qua đó thôi.”
Bùi Sam Sam bật cười “chậc chậc”, đúng như cô dự đoán, sau bài đăng trên mạng xã hội tối qua, chắc chắn có người không ngồi yên được.
Ngồi ngoài trò chuyện một lúc, Bùi Sam Sam đứng dậy nói:
“Mình vào làm tiếp đây. Cậu về nhà đi, ngoài này lạnh lắm.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Được.”
Cô rời khỏi Studio, đưa cậu nhóc về căn hộ. Thời tiết ngày càng lạnh, cô sợ cậu bé sẽ bị cảm nếu ở ngoài quá lâu.
Buổi chiều, khi Hứa Nguyệt đang nấu cơm trong bếp, cậu nhóc chơi trong phòng khách. Nguyễn Tinh Vãn đứng ở cửa bếp, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ, mẹ nấu thêm một chút đi.”
Hứa Nguyệt quay lại hỏi:
“Con mời bạn tới ăn tối à?”
Nguyễn Tinh Vãn ấp úng:
“Không… chỉ là… con nghĩ nếu nấu dư, có thể mang cho Chu Từ Thâm.”
Hứa Nguyệt bật cười:
“Nó không thích ăn đồ mẹ nấu đâu, ở bệnh viện có cơm riêng dành cho nó, vừa bổ dưỡng vừa ngon hơn đồ mẹ nấu.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn không nhịn được nhớ lại lời Hứa Nguyệt kể trước đây, rằng hồi nhỏ Chu Từ Thâm từng nói thà ăn vỏ cây còn hơn ăn cơm mẹ nấu.
Một lát sau, tiếng của Hứa Nguyệt vọng ra:
“Mẹ nấu một nồi canh cá lóc, tối con mang cho nó đi.”
Nguyễn Tinh Vãn bất ngờ:
“Con?”
Hứa Nguyệt nhún vai:
“Con không muốn thì thôi, mẹ lười quản nó.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô thở dài:
“Được, để con mang đi.”
Buổi tối, khi Nguyễn Tinh Vãn đến bệnh viện, Lâm Nam đang báo cáo công việc với Chu Từ Thâm.
Thấy cô vào, cả hai đều ngạc nhiên.
Lâm Nam lập tức hiểu ý, vội nói:
“Chu Tổng, tôi đi trước đây.”
Chu Từ Thâm gật đầu, đưa tập tài liệu cho anh.
Khi Lâm Nam rời đi, Nguyễn Tinh Vãn đặt hộp giữ nhiệt lên bàn đầu giường:
“Anh thật là không chịu yên phận phút nào.”
Khóe môi Chu Từ Thâm nhếch lên, đưa tay kéo cô lại gần:
“Sao em lại đến đây?”
Cô giữ nét mặt bình thản:
“Mẹ bảo mang canh tới cho anh. Mang xong thì về.”
Cô định quay người rời đi, nhưng tay anh vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô, không chịu buông.
Chương 1896
Chu Từ Thâm khẽ siết tay, kéo cô lại gần thêm chút nữa:
“Mẹ bảo em tới, hay là em tự muốn đến?”
Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày:
“Anh nghĩ em giống kiểu người tự muốn đến lắm à?”
Ánh mắt đen láy của Chu Từ Thâm khóa chặt lấy cô, nở nụ cười nhàn nhạt:
“Rất giống.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Không thèm đôi co với anh, cô mở nắp hộp giữ nhiệt, múc canh cá lóc ra chiếc bát nhỏ:
“Uống đi, nguội rồi không ngon đâu.”
Chu Từ Thâm liếc nhìn cô, hỏi:
“Em uống chưa?”
“Em uống làm gì, cái này là để giúp lành vết thương.”
“Cũng là bổ sung dinh dưỡng thôi mà.”
Nguyễn Tinh Vãn vốn đã ngán cá lóc sau mấy ngày liền uống canh, hôm nay mẹ lại nấu canh sườn cho cô nên chẳng mấy hứng thú với món này.
Cô thản nhiên đáp:
“Anh uống đi, quan tâm em làm gì.”
Chu Từ Thâm nhướn mày, chậm rãi cất giọng:
“Bảo bối, tính tình càng lúc càng khó chiều nhỉ.”
Cô khẽ cười:
“Học từ anh đấy.”
Chu Từ Thâm: “…”
Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi, cả bầu trời trắng xóa.
Gió lạnh gào thét qua từng khe cửa, khiến không khí càng thêm giá buốt.
Nguyễn Tinh Vãn đi tới đóng cửa sổ lại, kéo rèm che kín. Quay đầu lại, cô thấy Chu Từ Thâm đã uống hết canh.
Cô nói:
“Em về đây. Anh ngủ sớm đi, bị thương thế này, không thể nghỉ ngơi nghiêm túc hai ngày được à?”
Chu Từ Thâm biết cô đang không vui vì thấy anh làm việc quá sức, liền nhẹ nhàng kéo cô lại khi cô định thu dọn hộp giữ nhiệt:
“Hay em ở lại đây giám sát anh? Tối nay đừng về nữa.”
Cô gạt tay anh, khó chịu:
“Anh là trẻ con chắc, mà còn cần người giám sát nữa?”
Chu Từ Thâm nhướn mày:
“Chỉ cần em ở lại, cái gì cũng được.”
Không để cô phản bác, anh lại nói tiếp:
“Tuyết rơi nhiều thế này, đường trơn lắm. Em đi về anh không yên tâm.”
“Vậy chẳng lẽ tuyết rơi thì không ai đi ngoài đường à?”
“Họ đi là việc của họ, chẳng liên quan đến anh.”
Cô thở dài:
“Những ngày này em đều ngủ với con, em không về thằng bé sẽ quấy khóc.”
Chu Từ Thâm không chút nao núng:
“Em mà về, anh cũng quấy.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Cô suýt bật cười vì tức. Người này đúng là càng ngày càng mặt dày.
Cánh tay anh vòng qua eo cô, chẳng có ý định buông.
Ngoài trời lạnh, cả ngày cô đã đi lại nhiều nơi, tuyết lại rơi khiến cô lười di chuyển. Cuối cùng, cô đẩy nhẹ anh:
“Dịch vào trong đi.”
Chu Từ Thâm lập tức nhích sang một bên, chừa chỗ cho cô.
Giường bệnh rộng rãi, đủ chỗ cho hai người nằm.
Anh ôm cô vào lòng, ngón tay mân mê tay cô:
“Nhẫn lại không đeo?”
Cô liếc nhìn anh:
“Bế con cả ngày, em sợ làm trầy da con.”
Rõ ràng anh không hài lòng:
“Làm gì mà cẩn thận quá thế.”
“Con không phải anh đẻ ra, tất nhiên anh không hiểu.”
Chu Từ Thâm sợ cô nói thêm, câu chuyện lại xoay theo chiều khó kiểm soát, liền giữ im lặng.
Cô ngẩng lên nhìn anh:
“Anh có cảm thấy tay em hình như hơi to ra không?”
“Không.”
Cô nghiêm túc nói:
“Thật đấy, em nghe nói phụ nữ mang thai hay bị phù tay, gần đây đeo nhẫn cảm giác hơi chật.”
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
“Em có phải bị hội chứng lo âu thai kỳ không? Sao cứ nghĩ mấy chuyện chẳng đâu vào đâu vậy?”
Cô mím môi, ngẫm lại thấy anh nói cũng có lý.
Từ khi mang thai, cô hay nghĩ ngợi lung tung, lo lắng đủ thứ chuyện kỳ quặc.