Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1893-1894




Sáng hôm sau, khoảng 10 giờ, Nguyễn Tinh Vãn đưa cậu nhóc đến bệnh viện.

Giang Nguyên đón họ rồi bế thẳng cậu nhóc vào phòng bệnh của Chu Từ Thâm.

Trước mặt Nguyễn Tinh Vãn, anh hết véo má, lại nắn tay cậu nhóc.

Nguyễn Tinh Vãn: "…"

Hai phút sau, Giang Nguyên đứng thẳng dậy, phủi tay:

"Xong rồi."

Nguyễn Tinh Vãn hỏi:

"Đây là cái mà cậu gọi là kiểm tra còn thiếu sao?"

Giang Nguyên hất cằm về phía cô:

"Được bác sĩ riêng kiểm tra thế này, không phải ai cũng có cơ hội đâu."

Nguyễn Tinh Vãn chẳng thèm đáp lời, cũng chẳng cần hỏi thêm, cô biết rõ mọi chuyện là ai bày mưu dàn dựng.

Chu Từ Thâm ngồi trên ghế sofa, cả quá trình im lặng quan sát, khóe môi cong lên. Anh nhìn cậu nhóc đang đứng cạnh Giang Nguyên , dịu giọng nói:

"Lại đây."

Cậu nhóc chớp mắt nhìn anh, đầu nghiêng nghiêng, như đang cố nhận ra người lạ này là ai.

Chu Từ Thâm kiên nhẫn hơn, tiếp tục gọi:

"Lại đây, để ba bế con."

Nghe thấy từ "ba", cậu nhóc cuối cùng cũng bước từng bước loạng choạng về phía anh.

Nhưng ngay khi Chu Từ Thâm định đưa tay ra bế, cậu nhóc lại bất ngờ rút một bông hoa từ bình trên bàn trà, chạy vội về phía Nguyễn Tinh Vãn, ôm lấy chân cô, vui vẻ khoe:

"Mẹ ơi, hoa!"

Chu Từ Thâm: "…"

Nguyễn Tinh Vãn cười, xoa đầu cậu nhóc, nhận lấy bông hoa:

"Cảm ơn con yêu."

Cậu nhóc thấy cô thích, mặt càng rạng rỡ, lại quay về bình hoa, nhanh chóng lấy thêm một bông mang cho cô.

Nhưng đến lần thứ ba, cậu bé phát hiện bình hoa đã bị di chuyển. Lúc này, nó đang được đặt vững chãi trên tay ghế sofa, ngay bên cạnh Chu Từ Thâm.

Cậu nhóc chạy đến, nhón chân với lấy, nhưng dù cố gắng thế nào, vẫn không đủ cao để chạm tới.

Chu Từ Thâm ngồi đó, khoanh tay nhìn nhóc con trước mặt, nhàn nhã hỏi:

"Muốn ba giúp không?"

Cậu nhóc quay đầu lại, đôi mắt to tròn nhìn anh, như đang ngầm xin trợ giúp.

Chu Từ Thâm mỉm cười:

"Gọi một tiếng "ba" nào."

Cậu nhóc rõ ràng không muốn, mím môi, quay lại tự mình cố lấy bình hoa.

Thấy vậy, Chu Từ Thâm liền từ tốn đẩy bình hoa ra xa hơn.

Cậu nhóc rướn người, miệng phát ra tiếng ậm ừ đầy cố gắng.

Nguyễn Tinh Vãn nhíu mày, không nhịn được nói:

"Anh nhất định phải chọc tức con mới thấy vui sao?"

Chu Từ Thâm tỏ vẻ vô tội:

"Chọc gì chứ? anh hỏi nó có cần giúp không, mà nó không đáp. Anh còn làm được gì?"

Nguyễn Tinh Vãn bực mình, bước tới cầm bình hoa lên, đưa cho cậu nhóc:

"Đây, cầm lấy đi con."

Cậu nhóc ôm chặt bình hoa, khuôn mặt lại sáng bừng, nhanh chóng rút một bông ra. Nhưng vừa định chạy đến đưa cho Nguyễn Tinh Vãn, cậu ngạc nhiên thấy cô không còn đứng phía sau nữa, mà đã ngồi trên đùi Chu Từ Thâm.

Nguyễn Tinh Vãn cũng không ngờ Chu Từ Thâm lại trực tiếp kéo cô ngồi lên như vậy, nhất là khi cô đang mang thai. Sợ ảnh hưởng đến đứa bé, cô không dám cử động mạnh, chỉ nhẹ nhàng đẩy anh:

"Anh phiền thật đấy, hai mẹ con em phải về rồi."

Chu Từ Thâm giữ eo cô, giọng khàn khàn:

"Đừng động đậy, vết thương lại rách bây giờ."

Thấy anh nhíu mày, vẻ mặt không giống như đang giả vờ, cô cúi đầu nhìn xuống.

Cô chợt nhận ra, mình đang ngồi ngay trên đùi anh.

Đúng chỗ bị trúng đạn.

Chương 1894

Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu trừng mắt với anh:

“Đáng đời anh, biết rõ mình bị thương còn cố tình làm mấy trò này.”

Chu Từ Thâm nhàn nhạt đáp:

“Ai bảo em mấy ngày nay không thèm đến thăm anh.”

Nguyễn Tinh Vãn hít sâu một hơi, đứng dậy khỏi người anh. Khi thấy vết thương trên chân anh lại rỉ máu, cô quay đầu tìm Giang Nguyên để xử lý, nhưng phát hiện cậu đã biến mất từ lúc nào.

Chu Từ Thâm nói:

“Bên kia có bông băng và thuốc, chỉ cần thay là được.”

Nguyễn Tinh Vãn đi lấy đồ, đặt trước mặt anh:

“Tự thay đi.”

Cô vừa định rời đi, Chu Từ Thâm đã kéo cổ tay cô lại:

“Anh tự làm sao được.”

“Vết thương ở chân, chứ không phải…”

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt anh đã lướt qua tay phải đang treo trước ngực:

“Không cử động được.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Bên cạnh, cậu nhóc đang nằm bò trên ghế sofa, tò mò nghiêng đầu nhìn họ.

Nguyễn Tinh Vãn đưa đồ chơi cho cậu, để cậu ngồi ngoan chơi trên ghế. Khi quay lại, cô phát hiện Chu Từ Thâm đã rất tự nhiên cởi quần bệnh nhân.

Cô bực mình:

“Anh có thể làm người được không? con còn đang ở đây đấy!”

Chu Từ Thâm ung dung đáp:

“Chỉ là thay băng thôi, em đang nghĩ gì thế?”

“Thay băng cũng không cần cởi quần!”

Quần bệnh nhân rộng rãi, chỉ cần xắn lên là đủ. Cô không tin anh lần nào thay băng cũng phải cởi quần.

Chu Từ Thâm ngồi đó, thản nhiên nói:

“Đã cởi rồi thì làm luôn đi.”

Nếu không phải cậu nhóc đang ở đây, cô thật sự không muốn để tâm đến anh nữa.

Cô tháo lớp băng bị m.á.u thấm đỏ, từng vòng từng vòng gỡ ra.

Khi định bóc lớp băng dính ở vết thương, anh đột ngột nói:

“Chỉ cần quấn băng lại thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn ngẩng lên nhìn anh:

“Không phải anh muốn thay thuốc sao?”

Chu Từ Thâm thản nhiên:

“Lừa em đấy, thuốc mới thay rồi, chỉ cần thay băng thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn không tin. Vết thương đang chảy máu, chỉ thay băng thì có ích gì?

Cô vươn tay định kiểm tra, nhưng Chu Từ Thâm nhanh chóng cướp lấy đồ chơi của cậu nhóc.

Cậu ngừng lại một lúc, môi mím chặt, mắt bắt đầu ngân ngấn nước, nhìn về phía mẹ.

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Cô nhìn anh, cố gắng kiềm chế cảm xúc:

“Anh lại giở trò gì nữa đây?”

Chu Từ Thâm nói:

“Nó không chịu gọi anh là ba.”

“Anh bắt nạt nó như thế, nó chịu gọi anh mới lạ!”

Cô giật lại đồ chơi từ tay anh, quay sang dỗ dành cậu. Khi quay lại, cô thấy anh đã tự thay thuốc và đang quấn băng.

Không nói gì, cô ngồi xuống đối diện anh, nhận lấy băng để quấn giúp. Sau khi thắt nút, cô nghiêm giọng:

“Nếu muốn sớm xuất viện, thì đừng hành hạ bản thân nữa. Không thì bao nhiêu mạng cũng không đủ cho anh phá hoại đâu.”

Chu Từ Thâm nhìn cô, khóe môi nhếch lên:

“Lo lắng cho anh à?”

Không muốn dây dưa thêm, cô đứng dậy, dắt cậu nhóc từ ghế sofa xuống:

“Con yêu, mình về nhà nào.”

Cậu nhóc nắm lấy tay mẹ, nhảy xuống khỏi ghế.

Chu Từ Thâm nhìn theo họ, vừa định đứng dậy, Nguyễn Tinh Vãn đã quay đầu cảnh cáo:

“Nếu vết thương anh lại rách ra, em mặc kệ anh đấy.”

Anh ngồi xuống, nhíu mày.

Cô cúi xuống dặn cậu nhóc:

“Con yêu, chào tạm biệt ba đi.”

Cậu bé nhìn anh, vẫy tay nhỏ:

“Ba ba, bai bai~”

Nguyễn Tinh Vãn xoa đầu cậu nhóc, mỉm cười:

“Đi nào.”

Hai mẹ con chậm rãi rời khỏi phòng.

Chu Từ Thâm nhìn bóng lưng họ, từ từ ngả người ra ghế sofa, trong đôi mắt đen hiện lên nét cười dịu dàng.