Sau khi xuất viện, Nguyễn Tinh Vãn cùng cậu nhóc và Hứa Nguyệt trở về căn hộ mà cô từng thuê trước đây.
Hứa Nguyệt hoàn toàn không phản đối quyết định của cô, chỉ lặng lẽ sắp xếp những món đồ mang về từ bệnh viện:
“Con nói muốn đi dạo phố, đi đi. Mẹ ở nhà dọn dẹp một chút.”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Mẹ, mẹ đi cùng chúng con luôn đi.”
“Mẹ không đi đâu, các con cứ thong thả dạo chơi.”
Hứa Nguyệt cười:
“Một lát mẹ còn phải đi chợ mua ít đồ. Dù đã xuất viện, con vẫn cần bổ sung dinh dưỡng thật tốt.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Vâng, vậy chúng con đi đây.”
Hứa Nguyệt dặn dò:
“Đi cẩn thận, để ý dưới chân.”
Bùi Sam Sam đùa:
“Dì yên tâm, cháu sẽ trông chừng cô ấy cẩn thận, đảm bảo không để cô ấy làm bậy.”
Hứa Nguyệt cười vỗ nhẹ cánh tay cô:
“Tối nay đến ăn cơm nhé.”
“Dạ, cháu nghe Tinh Tinh nói dì nấu ăn rất ngon. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thưởng thức!”
Buổi chiều ánh nắng rực rỡ, chiếu sáng mọi vật xung quanh một cách lười biếng. Tuyết trên đường đang dần tan.
Cậu nhóc ngồi trong xe đẩy, vui vẻ vung vẩy đôi tay nhỏ, miệng líu ríu nói những điều khó hiểu.
Giờ đây, cậu đã nói rõ ràng hơn, nhưng phần lớn thời gian, Nguyễn Tinh Vãn vẫn phải đoán ý muốn của cậu.
Bùi Sam Sam ngửa đầu, thoải mái vươn vai:
“Chúng ta đi đâu dạo đây?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Đến trung tâm thương mại gần studio của mình. Tiện thể mình ghé qua studio một chút.”
“Được thôi, nhưng xa đấy. Có nên gọi taxi không?”
“Taxi làm gì, đi bộ cũng được. Trước đây chẳng phải mình vẫn đi bộ như vậy sao.”
Bùi Sam Sam cười:
“Mình chỉ sợ cậu mới xuất viện, sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Không sao đâu, đi chậm là được.”
Con đường này, họ đã đi rất nhiều lần.
Nhưng lần này, cảm giác lại khác hẳn.
Mọi thứ dường như chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế.
Nhờ ánh nắng mặt trời, người đi bộ trên phố đông hơn hẳn. Một vài người ngồi bên bồn hoa, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này.
Tuyết tan dần, lá bạch quả cũng bắt đầu lộ rõ.
Cả con phố dưới ánh mặt trời trông thật đẹp
Đến studio, các cô gái trong nhóm nghe Bùi Sam Sam nói Nguyễn Tinh Vãn bị bệnh, vốn định đến hỏi thăm. Nhưng khi thấy cô đẩy xe đẩy vào, ánh mắt lập tức bị cậu nhóc thu hút, xúm lại chọc cười cậu.
Cậu không hề sợ người lạ, nhanh chóng bị các cô trêu chọc đến mức cười khanh khách.
Thấy vậy, Nguyễn Tinh Vãn nhờ họ trông con giúp một lát. Cô vào văn phòng, lấy sổ phác thảo cùng một số tài liệu và giấy tờ, cho vào túi.
Hai ngày tới, cô muốn dành thời gian ở nhà chơi với con.
Chương 1890
Bùi Sam Sam xử lý xong công việc tồn đọng mấy ngày qua, đến khi họ tới trung tâm thương mại đã là một tiếng sau.
Ban đầu, Nguyễn Tinh Vãn chỉ định mua vài bộ quần áo cho cậu nhóc, nhưng không ngờ Bùi Sam Sam còn cuồng nhiệt hơn cả cô. Chỉ cần nhìn thấy quần áo cậu có thể mặc, cô mua hết sạch.
Nguyễn Tinh Vãn giữ tay cô lại:
“Đừng mua nữa, quần áo của thằng bé thật sự rất nhiều rồi.”
Bùi Sam Sam cười sung sướng:
“Mấy cái kia đều là đồ cũ, thằng bé lớn nhanh, chắc chắn không mặc vừa nữa.”
Vừa nói, cô vừa đưa thẻ cho nhân viên bán hàng:
“Đóng gói hết cho tôi nhé. Lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ, phiền bạn giao hàng giúp.”
Sau khi mua đồ cho cậu nhóc, hai người tiếp tục dạo quanh trung tâm thương mại.
Khi đi ngang qua một cửa hàng thời trang nam, Nguyễn Tinh Vãn bất ngờ dừng lại:
“Vào xem thử không?”
Bùi Sam Sam hỏi:
“Cậu định mua cho Chu Từ Thâm à?”
Nguyễn Tinh Vãn bật cười:
“Từ nãy đến giờ, cậu nhìn cửa hàng này cả chục lần rồi. Muốn mua cho Daniel thì cứ nói.”
Bùi Sam Sam lập tức tránh ánh mắt cô, ngượng ngùng:
“Mình đâu có…”
Nguyễn Tinh Vãn kéo tay cô:
“Thôi nào, chúng ta chỉ đang đi dạo, vào xem chút cũng được.”
Bên trong cửa hàng, Nguyễn Tinh Vãn cho cậu nhóc uống nước trong khi Bùi Sam Sam nghiêm túc chọn quần áo.
Từ khi quen biết đến giờ, Daniel đã tặng cô rất nhiều thứ, từ những món nhỏ như cốc, gối ôm, chậu cây, cho đến những món lớn hơn. Những bó hoa hồng được gửi đến studio cũng chẳng khác nào miễn phí, thường xuyên khiến mọi người trầm trồ.
Nhưng cô lại chưa bao giờ tặng anh món gì.
Sau khi chọn xong vài món, Bùi Sam Sam đưa chúng cho nhân viên bán hàng, rồi quay lại hỏi:
“Cậu thực sự không muốn để ý đến Chu Từ Thâm nữa sao?”
Nguyễn Tinh Vãn đang chơi với cậu nhóc, đáp:
“Anh ấy ở bệnh viện, mình để ý anh ấy làm gì?”
Bùi Sam Sam tặc lưỡi, ngồi xuống cạnh cô:
“Cậu không biết đâu, lúc anh ấy chưa tỉnh, mình sợ đến c.h.ế.t khiếp, mà không dám nói thật với cậu, sợ cậu lo lắng quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Nguyễn Tinh Vãn thản nhiên:
“Cậu yên tâm, với cái miệng của anh ấy, ngay cả Diêm Vương cũng phải phát phiền.”
Bùi Sam Sam bật cười:
“Khi ở bệnh viện, cậu đâu có nói thế, lúc đó cậu khóc còn nhiều hơn ai hết.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Nhân viên bán hàng mang túi đồ đến:
“Thưa cô, đây là quần áo và thẻ của cô.”
Bùi Sam Sam cảm ơn rồi cùng Nguyễn Tinh Vãn rời khỏi cửa hàng.
Đi ngang qua một cửa hàng thời trang nữ, Nguyễn Tinh Vãn hỏi:
“Cậu có muốn vào xem không?”
Bùi Sam Sam lắc đầu ngay:
“Không, nhãn hàng đó đắt c.h.ế.t đi được.”
Nguyễn Tinh Vãn: “?”
Cô quay lại nhìn cửa hàng thời trang nam ban nãy, không nhịn được trêu:
“Có đắt bằng một nửa chỗ kia không? Mình thấy lúc cậu chọn đồ cho Daniel, chẳng thèm nhìn giá, trả tiền cũng dứt khoát lắm.”
Bùi Sam Sam: “…”
Cô lắp bắp:
“À … tặng quà thì phải có tâm mà. Còn mình thì sao cũng được, chỉ cần thoải mái là được.”
Nói đến đây, cô hạ giọng lầm bầm:
“Cậu không biết đâu, nhìn bên ngoài Daniel có vẻ không câu nệ, nhưng thực ra trong ăn mặc, sử dụng đồ đạc, anh ấy kỹ tính muốn chết, còn hơn cả Chu Từ Thâm.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cười:
“Giờ mới thấy Chu Từ Thâm tốt chứ gì.”
Bùi Sam Sam gật đầu đồng tình:
“Nếu Chu Từ Thâm không mở miệng thì thật sự rất quyến rũ, đúng chuẩn sát thủ trái tim thiếu nữ.”
Nói rồi cô lại thở dài:
“Chỉ tiếc là… anh ấy lại có một cái miệng.”
Nguyễn Tinh Vãn cười càng tươi hơn:
“Chắc mình phải tìm cách làm anh ấy câm luôn.”
Bùi Sam Sam hào hứng:
“Ý hay đấy, ‘Ông chồng câm của tôi’ nghe cũng thú vị phết.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Vừa trò chuyện vừa đùa giỡn, họ đến khu vui chơi trẻ em.
Do đang mang thai, Nguyễn Tinh Vãn không tiện vào bên trong, nên Bùi Sam Sam đưa cậu nhóc vào chơi.
Nguyễn Tinh Vãn ngồi trên chiếc ghế bên ngoài, nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe mắt cong lên như vầng trăng khuyết.
Cuộc sống mà cô hằng mơ ước, cuối cùng cũng đến trong khoảnh khắc này.