Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1885-1886




Hứa Nguyệt vừa đeo yếm cho cậu nhóc vừa nói:

“Mẹ đã đi thăm rồi, bác sĩ nói tình hình phục hồi khá tốt.”

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn sang Bùi Sam Sam, cô gật đầu xác nhận.

“Vậy bác sĩ có nói khi nào anh ấy tỉnh không?”

Bùi Sam Sam  lộ vẻ khó xử, vừa định mở miệng thì Hứa Nguyệt đã nói:

“Rồi cũng sẽ đến ngày Từ Thâm tỉnh lại thôi, sớm muộn gì cũng thế. Nghỉ ngơi nhiều một chút cũng tốt.”

Nói xong, bà nhìn Nguyễn Tinh Vãn:

“Canh nếu để lâu sẽ nguội đấy.”

Nguyễn Tinh Vãn khẽ “dạ” một tiếng, cúi đầu uống hết bát canh cá.

Bùi Sam Sam  đứng bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Thật không hổ là mẹ của Chu Từ Thâm, rất có cách giải quyết mọi chuyện.

Dường như tính cách cứng rắn và sự điềm tĩnh cũng được di truyền một phần từ bà.

Sau bữa trưa, cũng đến giờ cậu nhóc ngủ.

Cậu nằm bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, tay nắm chặt ngón tay cô, ngủ say sưa, m.ô.n.g nhỏ hơi vểnh lên.

Nguyễn Tinh Vãn nghiêng người nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Cô cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.

Đến tối, Nguyễn Tinh Vãn đề nghị Hứa Nguyệt đưa cậu nhóc về. Bùi Sam Sam  lo lắng muốn ở lại, nhưng cô nói:

“Sam Sam, mình cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Đừng lo, mình sẽ không đi lung tung đâu. Cậu về nghỉ ngơi đi.”

Bùi Sam Sam  đã ở đây chăm sóc cô mấy ngày liền, trông thấy rất mệt mỏi.

Bùi Sam Sam  còn muốn nói thêm, nhưng Nguyễn Tinh Vãn đã trấn an:

“Đây là bệnh viện, có gì mình sẽ gọi y tá ngay. Ngày mai cậu lại tới nhé.”

“Được rồi. Cậu mà thấy không khỏe thì phải gọi y tá ngay, đừng cố chịu đựng.”

“Mình biết mà.”

Trước khi rời đi, Bùi Sam Sam  sắp xếp tất cả những thứ cần thiết ở bên cạnh Nguyễn Tinh Vãn, để cô có thể dễ dàng lấy được khi cần.

Khi cửa đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Nguyễn Tinh Vãn dựa vào đầu giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng.

Không biết bao lâu trôi qua, màn đêm hoàn toàn tĩnh lặng.

Cô kéo chăn xuống, đi vào phòng tắm, sau đó lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.

Cô đứng trước cửa phòng bên cạnh, qua lớp kính trên cửa, nhìn người đàn ông đang nằm bên trong, sống mũi cay cay.

Cô xoay tay nắm cửa, chậm rãi bước vào.

Trên giường bệnh, Chu Từ Thâm thở rất nhẹ, khuôn mặt sắc nét nhưng tái nhợt, gầy gò hơn trước, làm lộ rõ đường nét của gò má.

Nguyễn Tinh Vãn tiến lại gần, nắm lấy bàn tay anh, nước mắt không kìm được rơi xuống:

“Đã ba ngày rồi, sao anh vẫn chưa tỉnh? Không phải anh nói với em là anh sẽ không sảy ra chuyện gì sao?”

Đáp lại cô chỉ là sự im lặng.

Cô áp mu bàn tay anh lên má mình, nghẹn ngào:

“Họ không dám nói với em anh bị thương nặng thế nào, nhưng em làm sao mà không biết được? Em thấy anh chảy rất nhiều máu… Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu em toàn là hình ảnh đó… Em thật sự…”

Giọng cô vỡ òa, không thể nói tiếp.

Trong ký ức của cô, Chu Từ Thâm luôn là người đối mặt với mọi việc một cách ung dung, bình tĩnh, tính toán chu toàn.

Cô đã quen với sự châm biếm của anh, quen với việc anh ngoài lạnh trong nóng, dù hay nói lời cay độc nhưng luôn âm thầm giúp cô giải quyết mọi rắc rối.

Những ký ức ấy ùa về, cô lau nước mắt, nhẹ nhàng nói:

“Em sẽ sinh đứa trẻ này thật tốt. Nếu đến lúc đó anh vẫn chưa tỉnh, em sẽ giao bọn trẻ cho mẹ, rồi đi theo anh.”

Nguyễn Tinh Vãn lẩm bẩm rất lâu, cuối cùng tựa vào giường bệnh và ngủ thiếp đi.

Trên giường, không biết bao lâu sau, Chu Từ Thâm chậm rãi mở mắt, cố gắng nhấc tay lên, đặt lên đầu cô.

Giọng anh khàn khàn, yếu ớt đến mức khó nghe rõ:

“Anh còn chưa thấy em mặc váy cưới… làm sao anh nỡ để em đi cùng anh đến một nơi xa lạ như vậy.”

Chương 1886

Sáng hôm sau, khi Nguyễn Tinh Vãn mở mắt ra, cô nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc.

Cô hơi ngẩn ra, nhìn anh hồi lâu mà không động đậy, nhất thời không rõ đây là hiện thực hay mơ.

Cho đến khi người đàn ông bên cạnh cất giọng khàn khàn:

“Chào buổi sáng.”

Giọng điệu như thể mọi sáng sớm bình thường, một lời chào giản dị.

Nguyễn Tinh Vãn lập tức ngồi dậy, không biết nên để tay ở đâu:

“Anh tỉnh rồi... em đang mơ phải không? Bác sĩ đâu, đúng rồi, em phải gọi bác sĩ…”

Chu Từ Thâm cong khóe môi, giữ lấy cổ tay cô:

“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.”

Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người nhìn anh, cuối cùng ngập ngừng đưa tay ra, véo mạnh vào eo anh một cái.

Chu Từ Thâm khẽ rên một tiếng, giữ lấy tay cô, giọng càng thấp hơn, khàn đặc:

“Sáng sớm mà em làm thế này, là muốn lấy mạng anh sao?”

Nguyễn Tinh Vãn lập tức vừa khóc vừa cười, nhào vào lòng anh:

“Em chỉ muốn chắc chắn… đây không phải là mơ.”

Chu Từ Thâm vòng tay ôm eo cô, nhẹ nhàng vỗ lưng:

“Yên tâm, không phải là mơ.”

Một lúc sau, khi cô đã bình tĩnh lại, liền đẩy mạnh anh ra:

“Anh tỉnh lại thì tốt rồi, em về đây.”

Chu Từ Thâm: “?”

Lại một lần nữa được trải nghiệm sự thay đổi thất thường của phụ nữ.

Cô vừa bước xuống giường, cổ tay đã bị anh giữ lại.

Chu Từ Thâm khẽ nói, nửa dỗ dành nửa an ủi:

“Anh tưởng em hết giận rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn không biểu cảm:

“Em giận anh lúc nào? Suốt ngày giận nhiều như thế, em sợ có ngày bị tức c.h.ế.t mất thôi.”

Nói xong, cô gạt tay anh ra, không ngoái đầu lại mà rời đi.

Chu Từ Thâm định đuổi theo, vừa nhấc chăn lên đã động vào vết thương.

Nghe tiếng kêu đau đớn của anh, Nguyễn Tinh Vãn lập tức quay lại, cau mày:

“Anh đừng làm loạn nữa, có thể nằm yên được không?”

Chu Từ Thâm xoa vết thương trên tay phải, nhìn cô:

“Em giận rồi, anh phải dỗ chứ.”

“Đừng ra vẻ đáng thương. Em nói rồi, em sẽ không tha thứ cho anh đâu. Anh cứ làm càn đi, đến lúc anh c.h.ế.t rồi, em sẽ tìm Trình Vị.”

Chu Từ Thâm bật cười:

“Không phải em nói sẽ đi theo anh sao?”

Nguyễn Tinh Vãn sững người, không ngờ rằng những lời cô nói tối qua anh đều nghe thấy.

Cô cố gắng lảng tránh:

“Anh nghe nhầm rồi, em không nói thế. Em nói là đợi đến khi…”

Câu sau cô không muốn tiếp tục.

Cô tức giận đe dọa:

“Từ giờ cho đến khi xuất viện, anh tốt nhất đừng bước ra khỏi phòng bệnh, cũng không được xuất hiện trước mặt em. Em không muốn nhìn thấy anh.”

Nói xong, cô đóng cửa rầm một tiếng rồi rời đi.

Chu Từ Thâm tựa lưng vào đầu giường, khẽ cười nhạt:

“Sớm biết thế này, đã không nên tỉnh lại.”

Chưa đến hai phút sau, cửa phòng bị đẩy ra. Giang Nguyên bước vào, lắc đầu:

“Tôi cứ tưởng vừa có vụ nổ hạt nhân xảy ra, cách xa như vậy cũng ngửi được mùi thuốc súng.”

Chu Từ Thâm nhàn nhạt đáp:

“Hay là cậu cho tôi thêm một viên đạn nữa?”

Giang Nguyên lắc đầu:

“Tôi không muốn làm cái việc vừa tốn công vừa chẳng được lợi gì đâu. Anh cứ ngoan ngoãn dưỡng thương đi. Đợi anh khỏi rồi, chắc cô ấy cũng nguôi giận thôi.”

Chu Từ Thâm cười khẩy:

“Cậu không có bạn gái là có lý do đấy.”

Giang Nguyên: “…”

Sao lại chuyển thành công kích cá nhân rồi?

Chu Từ Thâm tiếp tục:

“Miễn phí cho cậu một bài học. Con gái mà giận, không thể để cô ấy một mình. Nếu cô ấy hết giận, thì cậu cũng hết cửa.”