Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu:
“Vì vậy, chúng mình cho rằng nếu Chu Tuyển Niên đã tính toán đến mức này, mục đích của anh ta chắc chắn không chỉ đơn giản là lợi dụng Ôn Thiển để thao túng Tạ Vinh.”
Bùi Sam Sam vỡ lẽ, nói:
“Hôm đó khi Chu Tuyển Niên gọi điện cho cậu…”
Nguyễn Tinh Vãn cười nhạt, ánh mắt hạ xuống:
“Anh ta đã chuẩn bị để kéo tất cả xuống địa ngục rồi, làm sao có thể tha cho mình.”
Họ đã dự đoán trước rằng Chu Tuyển Niên sẽ tìm mọi cách ép cô tham gia buổi tiệc.
Nếu Nguyễn Tinh Vãn không đi, chắc chắn Chu Tuyển Niên sẽ có những nước cờ khác. Thay vì ngồi chờ đợi, họ quyết định lợi dụng cơ hội này, khiến Chu Tuyển Niên tin rằng mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta, để thuận lợi triển khai kế hoạch tiếp theo.
Vì thế, dưới sự kiên quyết của cô, Chu Từ Thâm đã sắp xếp để Tạ Vinh trà trộn lên du thuyền từ trước, xác định chính xác phòng của Chu Tuyển Niên .
Bùi Sam Sam nghĩ lại, cảm thấy lạnh sống lưng, nói tiếp:
“Nhưng hôm đó, sau khi Chu Tuyển Niên gọi điện, mình thấy phản ứng của cậu dường như không phải giả vờ. Còn chuyện của con cậu thì sao…”
Nguyễn Tinh Vãn nói:
“Chuyện con mình bị trúng độc, Chu Từ Thâm thực sự chưa từng nói với mình.”
Giờ đây, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện.
“Dù có biết thì sao chứ? Mình lo lắng cũng không thay đổi được gì, con cũng không thể lập tức khỏe lại. Đó chẳng qua chỉ là một chiêu khích tướng của Chu Tuyển Niên .”
Một lúc sau, bác sĩ đến kiểm tra cho Nguyễn Tinh Vãn, rồi dặn dò:
“Trong vài ngày tới cần nghỉ ngơi thật tốt. Nếu không cần thiết thì đừng xuống giường.”
Bùi Sam Sam đứng bên cạnh liên tục gật đầu:
“Tôi sẽ trông chừng cô ấy cẩn thận.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Bùi Sam Sam nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều:
“Tinh Tinh, cậu có muốn ăn chút trái cây không?”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu, rồi nằm xuống giường:
“Mình thấy mệt, muốn ngủ thêm chút nữa.”
“Được.”
Bùi Sam Sam kéo chăn lên cho cô, dịu dàng nói:
“Ngủ đi. Mình sẽ ngồi đây với cậu.”
Khi Nguyễn Tinh Vãn đã ngủ, Bùi Sam Sam ngẩng đầu, nhìn thấy bóng người ngoài cửa.
Cô nhìn Nguyễn Tinh Vãn, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Daniel hỏi:
“Anh nghe bác sĩ nói cô ấy…”
Bùi Sam Sam ra hiệu “suỵt” với anh, nhẹ nhàng khép cửa lại, kéo anh sang bên cạnh vài bước rồi nói:
“Cậu ấy vừa mới ngủ. Bên Chu Từ Thâm thế nào rồi?”
Daniel trầm giọng:
“Vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói mất m.á.u quá nhiều, tình hình không khả quan lắm.”
Bùi Sam Sam nhíu mày, lo lắng:
“Phải làm sao đây? em không dám nói thật với Tinh Tinh, sợ cậu ấy sẽ lo lắng.”
Daniel nói:
“Giang Thượng Hàn bảo tối nay Giang Nguyên sẽ đến.”
Bùi Sam Sam thở phào, vỗ vai anh:
“Anh quay lại đó đi. Nếu có tin gì từ Chu Từ Thâm, báo ngay cho em qua WeChat.”
Daniel nhìn quầng thâm dưới mắt cô:
“Em về nghỉ đi. Để anh ở đây trông chừng.”
Bùi Sam Sam lắc đầu:
“Em chỉ thấy yên tâm khi ở cạnh Tinh Tinh. Nếu buồn ngủ, em sẽ ngả lưng trên sofa.”
Khi cô định quay về phòng bệnh, Daniel bất ngờ ôm chặt lấy cô, không chịu buông.
Bùi Sam Sam sững người, khẽ nói:
“Anh làm gì vậy?”
Daniel siết chặt vòng tay hơn, giọng trầm thấp:
“Không có gì. Anh chỉ đang nghĩ, nếu người nằm trong đó là anh, em sẽ làm thế nào?”
Bùi Sam Sam nghiêm túc đáp:
“Lo lắng của anh hoàn toàn thừa thãi. Em sẽ lập tức tìm người khác thay thế.”
Daniel không nhịn được, bật cười khẽ:
“Vậy thì tốt.”
Giờ anh mới nhận ra, việc mình còn sống, còn có thể ôm cô trong tay, là một điều hạnh phúc và quý giá biết bao.
Chương 1884
Khi Bùi Sam Sam trở lại phòng bệnh, Nguyễn Tinh Vãn vẫn đang ngủ say. Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sofa, ngáp một cái.
Trên giường bệnh, Nguyễn Tinh Vãn vùi mặt vào chăn, nước mắt lặng lẽ thấm vào gối.
Chẳng mấy chốc, trời dần tối, màn đêm buông xuống.
Trong giấc ngủ mơ màng, cô cảm thấy như mình đang ở giữa một ngọn núi lửa, nóng rực và bỏng rát.
Bên tai là giọng nói cuống quýt của Bùi Sam Sam.
Trong cơn hỗn loạn, có bác sĩ đến kiểm tra, đo nhiệt độ và thay nước truyền.
Cô như luôn trong trạng thái tỉnh táo, biết họ nói gì và làm gì, nhưng đôi mắt không sao mở ra được.
Cô cứ trôi dạt trong thế giới mờ mịt, không ánh sáng.
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi ý thức dần quay lại, cô cảm nhận được một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy ngón tay mình, mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu.
Nguyễn Tinh Vãn lờ mờ mở mắt, trước mắt là một gương mặt nhỏ bé, bầu bĩnh.
Cậu bé thấy cô tỉnh dậy, lập tức cười tươi, để lộ hai chiếc răng nhỏ xinh, rồi reo lên:
“Mẹ~ mẹ~”
Cô vừa định ngồi dậy thì Bùi Sam Sam vội vàng bước tới, điều chỉnh giường cho cô, rồi sờ trán cô:
“Tinh Tinh, cậu cảm thấy thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”
Giọng Nguyễn Tinh Vãn khàn đặc:
“Cũng ổn… mình đã ngủ bao lâu rồi?”
“Còn nói nữa! Cậu bị sốt cao, ngủ li bì suốt một ngày một đêm, làm mình sợ muốn chết.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười với cô:
“Mình không sao.”
Nói xong, ánh mắt cô dừng lại trên cậu nhóc bên cạnh, nhất thời như lạc vào cõi mơ.
Một lát sau, cô ngước lên hỏi Bùi Sam Sam:
“Sam Sam, mình có phải đang mơ không?”
Bùi Sam Sam bật cười:
“Cậu thật sự bị sốt đến lú lẫn rồi. Đây là con trai cậu, không tin thì bóp thử xem?”
Vừa nói, Bùi Sam Sam vừa đưa tay bóp nhẹ vào má phúng phính của cậu bé.
Cậu bé lập tức đẩy tay cô ra, chu môi giận dỗi, rồi quay sang mách:
“Mẹ~ xấu lắm~”
Thấy vậy, Nguyễn Tinh Vãn nở nụ cười, lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong lòng.
Cô ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng:
“Bảo bối, mẹ nhớ con nhiều lắm.”
Cậu bé mềm mại, ấm áp trong vòng tay cô, khiến mọi thứ trở nên thật hơn bao giờ hết.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra, Hứa Nguyệt bước vào.
Bà nói:
“Tiểu Nguyễn tỉnh rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn đặt cậu nhóc xuống, hít sâu một hơi, lau nước mắt:
“Mẹ…”
Hứa Nguyệt đặt bình giữ nhiệt lên bàn, lấy bát ra:
“Mẹ vừa nấu cháo cá, con uống đi.”
Thấy vậy, Bùi Sam Sam không muốn làm phiền gia đình họ, định rời đi thì giọng Hứa Nguyệt vang lên:
“Sam Sam, cháu cũng uống một bát đi. Mấy ngày nay cháu chăm sóc Tiểu Nguyễn, vất vả cho cháu rồi.”
Bùi Sam Sam dừng lại, mỉm cười:
“Còn cả phần của cháu nữa ạ?”
Hứa Nguyệt múc một bát cháo đưa cho cô:
“Dì nấu nhiều lắm, ăn không đủ thì vẫn còn.”
“Cảm ơn dì ạ!”
Hứa Nguyệt cười hiền từ, rồi quay lại múc cháo cho Nguyễn Tinh Vãn.
Cô nhận bát cháo còn nóng, thổi nhẹ rồi hỏi:
“Mẹ, mọi người về Nam Thành từ bao giờ vậy?”
Hứa Nguyệt bế cậu nhóc đặt vào xe đẩy bên cạnh, chuẩn bị bữa ăn cho cậu, rồi đáp:
“Tối qua chúng ta mới về. Lúc đó con đang sốt cao, may mà không có gì nguy hiểm.”
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp:
“Vậy… mẹ đã đi thăm Chu Từ Thâm chưa? Anh ấy thế nào rồi?”