Ba ngày sau.
Nguyễn Tinh Vãn thắt lại cà vạt cho Chu Từ Thâm, ánh mắt chăm chú nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng:
“Mọi thứ hãy cẩn thận. Kết quả ra sao không quan trọng, em chỉ muốn thấy anh trở về an toàn.”
Chu Từ Thâm vòng tay ôm eo cô:
“Không sao đâu.”
Cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Chu Từ Thâm, anh phải nhớ rằng, chúng ta đã kết hôn. Em là vợ anh, là mẹ của con anh. Chúng ta là một gia đình. Bất kể anh quyết định ra sao, em đều ủng hộ. Mong muốn của em rất đơn giản, chỉ cần cả nhà mình sống bên nhau, thế là đủ rồi. Những chuyện đã qua, rồi sẽ ổn thôi.”
Anh chăm chú nhìn cô, đôi mắt đượm buồn.
Một lát sau, anh khẽ nói:
“Được.”
Sau khi Chu Từ Thâm rời đi, Nguyễn Tinh Vãn đến studio.
Cô thấy Bùi Sam Sam đang ôm một khung ảnh lớn bước vào, liền hỏi:
“Cái gì thế này?”
Bùi Sam Sam lắc đầu ngán ngẩm:
“Là do Daniel đấy. Anh ấy kể với ba mẹ mình về việc chúng mình chụp ảnh cưới. Mẹ mình nhất định bắt mình rửa một bức gửi về, mà phải cỡ lớn như thế này. Nhìn cứ như để trưng bày ở triển lãm ấy.”
Nguyễn Tinh Vãn bật cười, rót một ly nước trong phòng trà:
“Dì đã chờ lâu lắm rồi mới thấy cậu chụp ảnh cưới, vui một chút cũng phải thôi.”
Cô lại hỏi:
“Cậu định xử lý cái này thế nào?”
Bùi Sam Sam phủi bụi trên tay, thở dài:
“Mình đã đặt chuyển phát nhanh rồi, lát nữa họ sẽ đến lấy.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
“Thế cậu làm việc đi, mình vào vẽ bản thiết kế đây.”
“Ừ.”
Bùi Sam Sam bận rộn cả buổi sáng để gửi khung ảnh đi. Sau đó, một cô gái ở quầy lễ tân đưa tới một phong bì:
“Chị Sam Sam, đây là vừa nhận được.”
Cô tò mò hỏi:
“Cái gì thế?”
Vừa nói, cô vừa mở phong bì.
Bên trong là một tấm thiệp mời dự tiệc từ tập đoàn Chu Thị.
Cô cầm tấm thiệp, đi gõ cửa văn phòng của Nguyễn Tinh Vãn.
Lúc này, Nguyễn Tinh Vãn đang chống cằm nhìn ra cửa sổ, tâm trí như để ở nơi nào xa xôi.
“Tinh Tinh? Tinh Tinh!”
Bùi Sam Sam gọi mấy lần, cô mới giật mình tỉnh lại:
“Sao thế?”
Bùi Sam Sam ngồi xuống cạnh cô:
“Cậu nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu, khẽ thở dài:
“Không có gì. Chỉ là Chu Từ Thâm đi rồi… mình cứ cảm thấy bất an.”
Cô có linh cảm mọi thứ sẽ không suôn sẻ.
Bùi Sam Sam đặt phong bì lên bàn:
“Đây, cái này, studio vừa nhận được. Là thiệp mời dự tiệc.”
Nguyễn Tinh Vãn liếc qua, cầm phong bì lên mở ra.
Cô biết ngay, Chu Tuyển Niên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.
Anh chắc chắn sẽ tìm mọi cách lôi cô vào bẫy của anh.
Dòng chữ mạ vàng in logo “Chu Thị” hiện lên rõ nét, như những dây leo quỷ quyệt muốn cuốn lấy cô.
Nguyễn Tinh Vãn nhét lại tấm thiệp vào phong bì, định vứt vào thùng rác thì một thứ gì đó rơi ra từ bên trong.
Bùi Sam Sam cúi xuống nhặt lên, vừa nhìn thấy, đôi mắt cô mở to kinh ngạc.
Thấy vậy, Nguyễn Tinh Vãn cũng nhìn qua:
“Sam Sam, cái gì thế?”
Chưa kịp nghe hết câu, Bùi Sam Sam đã giấu món đồ ra sau lưng, ánh mắt bối rối:
“Không… không có gì…”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ nhíu mày, môi mím chặt.
Nếu món đồ này rơi ra từ thiệp mời của Chu Tuyển Niên, chắc chắn đó là thứ dùng để đe dọa cô.
Nhưng rốt cuộc, thứ gì có thể khiến Bùi Sam Sam lập tức biến sắc như vậy?
Cô giữ giọng bình tĩnh:
“Sam Sam, đưa mình xem.”
Bùi Sam Sam chần chừ:
“Tinh Tinh, tốt nhất cậu đừng xem…”
“Đưa mình đi. Mình đã trải qua bao sóng gió rồi, chẳng có gì khiến mình hoảng sợ được nữa.”
Cuối cùng, dưới ánh mắt kiên định của Nguyễn Tinh Vãn, Bùi Sam Sam mới miễn cưỡng đưa món đồ ra.
Chương 1868
Trong tay Bùi Sam Sam là một bức ảnh chụp lén Hứa Nguyệt và đứa bé.
Không khó nhận ra, bức ảnh được chụp từ khoảng cách xa, nhưng vẫn rất rõ nét.
Ý của Chu Tuyển Niên khi gửi bức ảnh này rất rõ ràng: anh đã biết được tung tích của họ.
Nguyễn Tinh Vãn siết chặt bức ảnh, bàn tay run rẩy, gương mặt căng thẳng, cả người khẽ run lên.
Bùi Sam Sam thấy vậy, vội vàng trấn an:
“Tinh Tinh, đừng lo lắng. Chu Từ Thâm đã cho người bảo vệ họ rồi, người của Chu Tuyển Niên chắc chắn chỉ chụp từ xa, không thể tiếp cận họ được đâu.”
Nguyễn Tinh Vãn nhắm mắt, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Cô lấy điện thoại ra, vừa như đang nói với Bùi Sam Sam, vừa như đang tự nhủ:
“Mình gọi cho mẹ một cuộc…”
Nhưng khi cô chuẩn bị bấm số, điện thoại lại đổ chuông. Một số lạ hiện lên trên màn hình.
Bản năng mách bảo cô rằng đó là cuộc gọi từ Chu Tuyển Niên.
Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng bắt máy, giọng lạnh lùng:
“Tôi đã nói rồi, có chuyện gì thì tìm tôi, đừng làm hại con tôi!”
Đầu dây bên kia, giọng nói của Chu Tuyển Niên mang theo vẻ ôn hòa, pha chút ý cười:
“Xem ra, em đã nhận được thiệp mời rồi.”
Trong đầu Nguyễn Tinh Vãn chỉ toàn là hình ảnh mấy kẻ chân tay của Chu Tuyển Niên đang rình rập xung quanh Hứa Nguyệt và đứa bé.
Họ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Sự tức giận và lo sợ đan xen khiến cô không thể giữ bình tĩnh, lý trí hoàn toàn bị đẩy lùi:
“Khi nào thì anh mới ngừng kéo người vô tội vào những trò hèn hạ của mình?”
Nhưng Chu Tuyển Niên lại né tránh câu hỏi, giọng điệu có vẻ bất lực:
“Tinh Vãn, anh chỉ muốn mời em tham dự buổi tiệc thôi, không có ý gì khác.”
Nguyễn Tinh Vãn siết chặt điện thoại:
“Tôi sẽ không đến. Đừng hòng lợi dụng tôi để đạt được bất kỳ mục đích nào của anh!”
Cô vừa định cúp máy thì nghe Chu Tuyển Niên khẽ thở dài:
“Tinh Vãn, chẳng lẽ Từ Thâm không nói với em rằng cậu ấy gần đây luôn tìm kiếm manh mối về Amanda sao? em có nghĩ rằng, nếu Amanda đã chết, tại sao cậu ấy vẫn phải bỏ ra bao nhiêu công sức để cử người đến Canada tìm kiếm di vật của cô ấy?”
Không để cô kịp phản ứng, Chu Tuyển Niên nói tiếp:
“Em thật sự nghĩ rằng Từ Thâm là người toàn năng, việc gì cũng không làm khó được cậu ấy sao? Thật đáng tiếc, có lẽ sẽ không thể thấy ngày con hai người lớn lên.”
Nguyễn Tinh Vãn cắn môi, đôi mi run rẩy dữ dội, giọng nói khản đặc:
“Chu Tuyển Niên, đừng nguyền rủa một đứa trẻ bằng những lời độc ác như vậy!”
“Hành động đó mà cũng gọi là độc ác sao? Anh chỉ muốn tặng em một món quà, coi như tấm lòng của một người bác.”
Giọng Chu Tuyển Niên chậm rãi, không vội vã.
“Anh sẽ cho em hai phút để suy nghĩ. Hy vọng chúng ta có thể gặp nhau tại buổi tiệc.”
Sau khi cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn đập mạnh điện thoại xuống bàn, lồng n.g.ự.c phập phồng, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Bùi Sam Sam cuống quýt vỗ nhẹ lưng cô, an ủi:
“Tinh Tinh, anh ta cố tình khiêu khích cậu đấy. Đây rõ ràng là một cái bẫy. Cậu nhất định đừng…”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn cô, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Sam Sam, cậu thành thật nói với mình, chuyến đi Canada của các cậu, thật sự chỉ là để chụp ảnh cưới thôi sao?”
Bùi Sam Sam vừa vỗ lưng cô, vừa tránh ánh mắt, lộ rõ vẻ lưỡng lự, không biết phải trả lời thế nào.
Nguyễn Tinh Vãn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng nói gấp gáp:
“Sam Sam, thời gian không còn nhiều. Cậu nói cho mình biết đi.”