Phần lớn các bức ảnh cưới không cần chỉnh sửa nhiều, chỉ cần điều chỉnh bộ lọc, biểu cảm khuôn mặt và tô đậm lớp trang điểm một chút là đủ.
Khi đang chăm chú chỉnh ảnh, ánh mắt của Bùi Sam Sam không khỏi dừng lại trên khuôn mặt của Daniel trong những bức hình. Cô buột miệng thốt lên:
“Đúng là người mẫu đẹp, chụp kiểu gì cũng đẹp.”
Đúng lúc đó, cửa phòng tắm phía sau mở ra.
Bùi Sam Sam vội thu nhỏ màn hình, rồi tùy tiện mở một bức ảnh khác. Đồng thời, cô quay đầu lại:
“Anh tắm xong rồi à?”
Daniel vừa lau tóc vừa bước tới gần cô:
“Tắm xong rồi. Còn mệt không? Ăn chút gì rồi ngủ tiếp nhé?”
Cô gật đầu:
“Được thôi.”
Sau một ngày bận rộn, cô cũng thấy hơi đói.
Daniel định lấy điện thoại để gọi đồ ăn, nhưng ánh mắt lại lướt qua màn hình điện thoại của cô. Anh khẽ nhướn mày.
Lúc này, Bùi Sam Sam đã quay đầu lại, không nhận ra biểu cảm thoáng qua trên mặt anh.
Cô định tiếp tục chỉnh ảnh thì nhận ra bức ảnh đang mở lại là bức chụp cảnh hai người hôn nhau.
Cô giật mình, định đổi sang ảnh khác thì Daniel đã đứng phía sau, giọng nói vang lên ngay bên tai:
“Chụp đẹp lắm.”
Bùi Sam Sam quay đầu lại, nhanh chóng tắt màn hình điện thoại. Cô cảm nhận được mùi hương nam tính quen thuộc tràn ngập trong không khí, mặt bất giác đỏ lên:
“Không phải anh định gọi đồ ăn sao? Em…”
Daniel không để cô nói hết câu, đã cúi xuống chặn môi cô bằng một nụ hôn. Sau một hồi, anh mới nói:
“Trong tủ lạnh còn đồ ăn, lát nữa anh nấu.”
Bùi Sam Sam: “?”
“Lát nữa?”
Daniel lại cúi xuống hôn cô, dùng hành động để trả lời câu hỏi của cô.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi họ đến Ottawa, cả hai có sự tiếp xúc thân mật đến vậy.
Sự mờ ám và những cảm xúc mãnh liệt tràn ngập không khí, khiến Bùi Sam Sam cũng bắt đầu đáp lại nụ hôn đó.
Khi cảm xúc lên cao, Daniel quay người mở ngăn kéo.
Trước khi cô kịp nói gì, anh đã nhanh chóng giải thích:
“Mới mua.”
Bùi Sam Sam: “…”
Anh học ở đâu cái kiểu trả lời trước cả khi bị hỏi thế này chứ.
Nhưng qua đó, cô có thể nhận ra anh rất để ý đến cảm nhận của mình.
Ngày hôm sau, buổi trưa.
Sau một tuần ở Ottawa, họ lên chuyến bay trở về Nam Thành.
Dù nói là ngủ dậy rồi đi, nhưng thực ra Bùi Sam Sam chẳng ngủ đủ. Cả người mệt mỏi, ê ẩm, lên máy bay là cô liền ngủ ngay.
Trong chuyến bay dài mười mấy tiếng, cô dành phần lớn thời gian để ngủ, nên không thấy khó chịu như lúc đi.
Khi tới Nam Thành, Daniel đưa cô đến cửa studio.
Anh nói:
“Anh phải đi gặp Chu Từ Thâm một lát. Chuyện bên cô Nguyễn, em…”
Bùi Sam Sam mỉm cười, đáp:
“Yên tâm, em quen rồi, sẽ không để lộ đâu.”
Daniel nói:
“Tối anh đến đón em.”
Cô xuống xe, vẫy tay:
“Đi nhé, tạm biệt.”
Vào trong studio, cô chia quà mang từ Canada về cho các cô gái làm việc ở đó, rồi bước vào văn phòng của Nguyễn Tinh Vãn, dang rộng tay ôm lấy cô:
“Tinh Tinh, mình về rồi đây!”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng cô:
“Chuyến đi này chơi vui không?”
Bùi Sam Sam duỗi tay duỗi chân, xoay xoay cổ:
“Đi chơi lúc nào cũng mệt hơn là vui. Còn sống trở về được coi như may mắn rồi.”
Chương 1862
Nguyễn Tinh Vãn nhìn dáng vẻ vui vẻ của Bùi Sam Sam, liền thử thăm dò:
“Cô với Daniel… hai người…”
Bùi Sam Sam nhanh chóng ngắt lời:
“Đúng rồi, suýt thì quên kể. Bọn mình đi chụp ảnh cưới rồi.”
Đôi mắt Nguyễn Tinh Vãn hơi mở to, rồi nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn:
“Thật á? Vậy là hai người chuẩn bị kết hôn rồi à?”
Bùi Sam Sam kéo cô ngồi xuống sofa, lúng túng đáp:
“Cũng… cũng là coi như vậy đi. Cứ coi như chụp ảnh nghệ thuật đôi thôi, chủ yếu là để mình trông xinh đẹp là được.”
Nguyễn Tinh Vãn: “…”
Lời có chút thô, nhưng lý lẽ thì không sai.
“Ảnh có rồi chứ? Để mình xem nào.”
Bùi Sam Sam mở điện thoại, đưa cho cô.
Nguyễn Tinh Vãn lần lượt xem từng bức, khóe môi luôn giữ nụ cười.
Không hổ danh là khoảnh khắc mà nhiều cô gái yêu thích nhất trong đời, ảnh cưới thực sự rất đẹp.
Cảm giác hạnh phúc và lãng mạn khi chụp ảnh cưới là điều mà những khoảnh khắc đời thường khó có thể đạt được.
Nguyễn Tinh Vãn xem một lúc, ngẩng đầu hỏi:
“Sao chỉ có ảnh chụp trong studio? Không chụp ở mấy chỗ khác à?”
Bùi Sam Sam nhận lại điện thoại, ho nhẹ một tiếng:
“Ở Ottawa lạnh quá, nên… chỉ chụp được thế thôi.”
Một tuần ở đó mà chỉ có ảnh trong studio thì đúng là hơi khó giải thích.
Để lấp liếm, cô vội nói thêm:
“Sau này còn nhiều cơ hội mà. Lần tới đến chỗ nào ấm áp hơn, bọn mình sẽ chụp thêm.”
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu đồng ý:
“Cũng đúng.”
Xem như đã qua được cửa này.
Bùi Sam Sam lấy ra món quà muốn tặng Nguyễn Tinh Vãn, là một món đồ lưu niệm hình điêu khắc băng từ kênh Rideau. Tinh xảo và trong suốt, trông như thật.
Nguyễn Tinh Vãn đặt nó lên bàn làm việc, cảm thấy không gian bỗng rộng rãi, sáng sủa hơn hẳn, ánh mắt cũng không tự chủ mà bị thu hút.
Bùi Sam Sam nói:
“Cũng được đúng không? mình biết chắc chắn cậu sẽ thích mà!”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Thích lắm.”
Ngay sau đó, Bùi Sam Sam lại lấy ra một hộp khác từ hành lý:
“Đây là tặng cho Chu tổng nhà cậu. Cái này với của cậu là một cặp, một lớn một nhỏ, chi tiết khác nhau một chút, coi như kiểu dành cho các cặp đôi.”
Nguyễn Tinh Vãn không ngờ Daniel còn chuẩn bị quà cho Chu Từ Thâm, nhận lấy rồi nói:
“Cảm ơn nhé. Anh ấy nhất định sẽ thích.”
Bùi Sam Sam khẽ thở dài:
“Thôi cậu đừng an ủi mình. Mình biết anh ấy kén chọn lắm, mà món này cũng chẳng đáng tiền, chỉ là đồ trang trí thôi.”
“Yên tâm đi. Anh ấy dù kén chọn nhưng cũng rất biết trân trọng tấm lòng người khác. Chu Từ Thâm ấy à, dù lời nói đôi lúc không dễ nghe, nhưng anh ấy chưa bao giờ phụ lòng ai.”
Nguyễn Tinh Vãn cất món quà đi:
“Được rồi, cậu bay lâu như vậy, về nghỉ ngơi đi.”
Bùi Sam Sam nằm dài trên sofa:
“Tôi không muốn động đậy. Trên máy bay ngủ mãi, giờ không buồn ngủ. Tối nay chúng ta đi ăn lẩu đi, cả tuần ở nước ngoài mình thèm c.h.ế.t rồi.”
“Được thôi.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn đồng hồ:
“Bây giờ còn sớm, cậu nghỉ ngơi một lát, rồi chúng ta đi.”
Nói xong, cô đứng dậy.
Bùi Sam Sam hỏi:
“Cậu ra ngoài à?”
Nguyễn Tinh Vãn đáp:
“Hiện tại mình không có việc gì, mang đồ cho Chu Từ Thâm luôn.”
“Thứ này nặng lắm, để mình mang ra giúp cậu.”
Bùi Sam Sam ôm món quà ra ngoài studio, giao cho trợ lý của Chu Từ Thâm là Trần Bắc.
Nguyễn Tinh Vãn quay lại hỏi:
“Hay cậu đi cùng mình luôn đi. Mình lên đưa đồ cho anh ấy xong, chúng ta đi ăn luôn.”
Bùi Sam Sam từ chối ngay:
“Mình không đi đâu, làm phiền hai người tình cảm ngọt ngào làm gì. Khi nào gần xong thì gọi cho mình, chúng ta gặp nhau ở chỗ ăn.”
Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười:
“Ngày nào cũng gặp nhau, có gì mà ngọt ngào chứ.”
Biết Bùi Sam Sam không muốn đi, cô cũng không ép:
“Vậy mình đi đây. Cậu vào trong đi.”
Bùi Sam Sam vẫy tay chào:
“Đi cẩn thận nhé!”