Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1857-1858




Daniel nhận ra ý định của cô, nắm lấy cổ tay cô:

“Sợ gì chứ? Anh đã nói rồi, có anh ở đây, em sẽ không ngã đâu.”

Bùi Sam Sam nghĩ cũng đúng, dù sao vẫn còn anh làm "đệm thịt".

Dù vậy, cô vẫn không nhịn được mà nói:

“Nhưng em sợ nếu ngã thêm vài lần nữa, anh không còn mạng mà làm đệm nữa.”

Daniel cười:

“Thực ra là em không tự tin vào mình. Dũng cảm một chút đi.”

Nói xong, anh lùi lại một chút, cúi chào theo phong cách quý ông, rồi đưa tay về phía cô, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng:

“Nào, công chúa của anh.”

Bùi Sam Sam: “…”

Lúc này, sân băng đã đông người hơn.

Hành động của Daniel thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.

Bùi Sam Sam ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đưa tay ra, nhỏ giọng giục:

“Đi nhanh lên, họ nhìn chúng ta cứ như đang nhìn mấy người kỳ lạ ấy.”

Daniel: “…”

Qua một khoảng thời gian không ngừng luyện tập, kỹ năng trượt băng của Bùi Sam Sam tiến bộ nhanh chóng. Không lâu sau, cô đã có thể tự mình trượt một đoạn xa mà không cần Daniel nắm tay.

Ban đầu, cô còn chút áp lực tâm lý, sợ đ.â.m vào người khác hoặc bị người khác đ.â.m phải. Nhưng trượt lâu dần, cô trở nên thành thạo và tự tin hơn.

Dù mất cả buổi sáng, nhưng cảm giác thành tựu từ việc học được kỹ năng mới khiến cô rất vui vẻ.

Lúc ăn trưa, Bùi Sam Sam ngáp dài, hỏi:

“Chiều nay chúng ta còn đi đâu nữa? Em mệt lắm, nếu không có việc gì quan trọng thì về ngủ đi.”

Daniel đáp:

“Quan trọng lắm.”

Anh liếc nhìn đồng hồ:

“Đi mất khoảng nửa tiếng, em có thể ngủ một chút trên xe.”

Bùi Sam Sam bĩu môi, không biết anh lại bày ra chuyện lớn lao gì nữa.

Lên xe, cô thật sự quá mệt, gần như nhắm mắt là ngủ ngay.

Khi cô mở mắt ra, xe đã dừng lại từ bao giờ, Daniel cũng không có trong xe.

Nhìn quanh, nơi đây vắng vẻ không một bóng người.

Cô cầm điện thoại, đẩy cửa xe, thử gọi vài tiếng:

“Daniel?”

Chỉ có tiếng vọng của chính mình đáp lại.

Phía trước là một hành lang dài.

Có vẻ như đây là con đường duy nhất ở khu vực này.

Cô bước vào, càng đi càng cảm thấy kỳ lạ, những cảnh tượng trong phim kinh dị cứ lần lượt hiện lên trong đầu.

Cô không khỏi nghĩ, cuối hành lang này có lẽ hoặc là một cánh cổng dẫn đến thế giới khác, hoặc là một đám quái vật đang chờ để xé xác cô.

Bùi Sam Sam nhíu mày, dừng bước, ngay lập tức từ bỏ ý định tiếp tục. Cô nghĩ tốt hơn là quay lại xe đợi.

Nhưng khi cô vừa xoay người, cánh cửa mà cô đã đi qua bỗng đóng sập lại.

Bùi Sam Sam: “…”

Xong rồi, có vẻ đây không phải phim nữa rồi.

Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên. Là Daniel gọi.

Cô lập tức bắt máy:

“Anh ở đâu? Em nghĩ rằng…”

Daniel hít sâu một hơi, cắt ngang lời cô:

“Đi tiếp vào trong. Anh đang chờ em ở đó.”

Bùi Sam Sam: “...Ồ.”

Lại bày trò gì đây?

Cô tự hỏi, liệu lần này có phải thực sự là chuyện quan trọng không?

Điều chỉnh hơi thở, cô nắm chặt điện thoại, tiếp tục đi về phía trước.

Khi trong đầu cô còn đang hiện lên những suy nghĩ rối bời, ngẩng đầu lên, cô thấy Daniel đứng ở cuối hành lang.

Anh mặc bộ vest đen chỉnh tề, đeo nơ ở cổ, hai tay đặt sau lưng, trông như đã chờ đợi từ rất lâu.

Chương 1858

Bùi Sam Sam nhìn quanh, rồi bước đến trước mặt Daniel, tò mò hỏi:

“Anh đang…”

Chưa kịp nói hết câu, cô thấy Daniel đột ngột quỳ một chân xuống. Bàn tay giấu sau lưng anh đưa ra, là một bó hoa hồng đỏ rực.

Cô sững người, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc và ngỡ ngàng:

“Anh làm cái gì vậy?”

Bàn tay cầm hoa của Daniel hơi run, có thể thấy anh đang rất căng thẳng.

Anh l.i.ế.m môi, yết hầu chuyển động lên xuống, giọng hơi lúng túng:

“Anh… anh lần đầu làm chuyện này, không giỏi lắm, em đừng giận. Nhưng anh  hy vọng… em có thể cho anh một cơ hội.”

Bùi Sam Sam tròn mắt, lùi lại hai bước:

“Cơ… cơ hội gì?”

Daniel nhìn thẳng vào mắt cô:

“Lấy anh.”

Vừa nói, anh lấy từ trong bó hoa ra một chiếc nhẫn kim cương, đưa trước mặt cô.

Bùi Sam Sam vẫn chưa hoàn hồn:

“Không phải chứ… đây rốt cuộc là phim kinh dị hay phim tình cảm vậy?”

Hoặc là, một bộ phim lãng mạn pha chút kỳ bí hài hước?

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc nhẫn trong tay Daniel, tâm trí cô dần trở lại. Cô há miệng, mãi lâu sau mới lắp bắp:

“Em… Em chưa chuẩn bị sẵn sàng… trước đây không phải đã nói rồi sao, đợi vài năm nữa hãy nói chuyện này.”

Daniel nhận ra sự khó xử trên gương mặt cô, hàng mi rủ xuống.

Vài giây sau, anh nở một nụ cười, chậm rãi đứng dậy, đặt bó hoa vào tay cô. Anh cầm lấy tay trái của cô, vừa định đeo nhẫn vào thì Bùi Sam Sam theo phản xạ rụt tay lại.

Daniel giữ tay cô, giọng thấp trầm:

“Hai ngày trước anh nhận được cuộc gọi từ Chu Từ Thâm. Anh ấy nói với cô Nguyễn rằng chúng ta đến Canada để chụp ảnh cưới.”

Bùi Sam Sam: “?”

Daniel tiếp lời:

“Vậy nên nếu chúng ta trở về mà không có gì, chắc chắn sẽ khiến họ nghi ngờ. Nhưng anh nghĩ, ngay cả khi chỉ là giả vờ, đã chụp ảnh cưới rồi mà không có một lời cầu hôn, thì thật không tôn trọng em.”

Bùi Sam Sam mở to mắt:

“Vậy nên vừa rồi anh làm tất cả… là diễn trọn vai?”

Daniel mỉm cười:

“Cứ coi như là luyện tập trước đi.”

Nói xong, anh từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.

Thực ra, chỉ cần cô đồng ý, lời cầu hôn này sẽ trở thành thật.

Chưa bao giờ có chuyện diễn tập hay đóng kịch.

Nhưng cô đã do dự, và anh không muốn nhìn thấy cô khó xử.

Anh biết quá khứ của mình không thể mang lại cho cô cảm giác an toàn, cũng không đủ để khiến cô sẵn sàng bước vào lễ đường cùng anh.

Bùi Sam Sam thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười:

“Sao không nói sớm, làm em hết hồn.”

Daniel nắm tay cô, nơi ngón tay vừa được đeo nhẫn:

“Đi nào, thử váy cưới thôi.”

Khi bước vào bên trong, Bùi Sam Sam có chút chần chừ.

Daniel quay đầu nhìn cô:

“Sao thế?”

Cô giữ nụ cười trên môi:

“Không có gì, vào thôi.”

Cửa lớn được đẩy ra, những bộ váy cưới lộng lẫy hiện ra trước mắt.

Người quản lý tiệm bước tới, nhiệt tình chào đón họ bằng tiếng Anh và hỏi Bùi Sam Sam thích kiểu váy cưới nào.

Cô đáp:

“Tôi thế nào cũng được, bạn cứ giới thiệu vài mẫu đi.”

Quản lý nhìn sang Daniel, anh gật đầu nhẹ.

Người quản lý nói vài câu với nhân viên rồi quay sang hai người:

“Mời hai vị theo tôi đến phòng thử đồ.”

Họ vừa bước vào phòng thử đồ, váy cưới đã được mang tới.

Người quản lý quay sang Bùi Sam Sam:

“Thưa cô, xin mời đi theo tôi.”

Cô đưa bó hoa hồng trong tay cho Daniel, rồi đi theo người quản lý vào bên trong.

Daniel đứng tại chỗ, nhìn cánh rèm của phòng thử đồ kéo lại. Anh thở hắt ra một hơi dài, đầu lưỡi chạm lên vòm họng, như đang cố lấy lại bình tĩnh.

Sau cánh rèm, Bùi Sam Sam có vẻ hơi lơ đễnh. Người quản lý gọi cô vài lần, cô mới giật mình phản ứng lại.