Cảm giác mách bảo cô, Ôn Thiển xuất hiện vào lúc này không chỉ đơn giản là để Tạ Vinh nhận tội thay cho trợ lý của Chu Tuyển Niên.
Hơn nữa, như Mộng Thư vừa nói, cuộc gọi của Ôn Thiển gọi đến cho Tạ Vinh là từ một thời gian trước.
Nhưng trợ lý của Chu Tuyển Niên bị bắt chỉ mới hai ba ngày.
Ôn Thiển căm hận cô như vậy, nếu cô ta đã xuất hiện, thì chắc chắn không phải chỉ đơn giản là đến để gặp Tạ Vinh mà thôi.
Khi Nguyễn Tinh Vãn đang ngẩn ngơ nhìn những vết m.á.u trên mặt đất, thì đằng sau cô, có tiếng bước chân.
Trần Bắc lập tức quay lại, tay sờ vào khẩu s.ú.n.g trong người.
Mấy giây sau, một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang và kính râm xuất hiện trước mặt họ.
Mộng Thư nhìn cô ta, nhíu mày:
“Cô là…”
Người phụ nữ không để ý đến Mộng Thư, mà nhìn thẳng vào Nguyễn Tinh Vãn, cười khinh bỉ:
“Không ngờ cô lại thật sự đến đây, tôi đã đánh giá thấp mối quan hệ của hai người rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn không muốn vòng vo, lạnh lùng nói:
“Nói thẳng đi, cô muốn làm gì?”
Người phụ nữ nhìn về phía Trần Bắc và Mộng Thư:
“Bảo họ ra ngoài, tôi muốn nói chuyện riêng với cô.”
Trần Bắc nói: “Phu…”
Đối với vị khách không mời mà đến này, Mộng Thư cũng không yên tâm.
Nguyễn Tinh Vãn lại nói:
“Mọi người đợi tôi ở ngoài đi.”
Thấy thái độ kiên quyết của Nguyễn Tinh Vãn, Trần Bắc đành phải nuốt lời vào trong, dẫn theo Mộng Thư ra khỏi sòng bạc, nhưng không đi quá xa, chỉ dừng lại ở góc cầu thang, cầm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay.
Chỉ cần có động tĩnh gì, anh có thể bảo vệ an toàn của Nguyễn Tinh Vãn ngay lập tức.
Sau khi họ rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn người phụ nữ:
“Giờ có thể nói rồi chứ?”
Người phụ nữ bước đến gần cô:
“Lâu rồi không gặp, chúng ta không nên nói chuyện thêm một chút sao?”
Nguyễn Tinh Vãn cười nhạt:
“Nói gì đây, nói về việc cô g.i.ế.c Lý Phong, hay nói về việc cô trở thành người của Chu Tuyển Niên?”
“Lý Phong vốn dĩ phải chết!”
Giọng người phụ nữ đột nhiên trở nên sắc nhọn hơn:
“Một người như hắn, dù tôi không g.i.ế.c hắn, hắn cũng phải c.h.ế.t ngàn lần, vạn lần!”
“Nhưng một mình cô chắc không thể xử lý t.h.i t.h.ể của hắn, cho nên là Chu Tuyển Niên đã giúp cô.”
Ôn Thiển cười nhạt, không trả lời.
Cô ta đã nghĩ rằng, đêm cô ta vô tình g.i.ế.c Lý Phong, cả cuộc đời mình sẽ kết thúc tại đó.
Nhưng không ngờ, hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện, không nói một lời mà giúp cô ta xử lý thi thể.
Ngay sau đó, họ đưa cô ta rời đi.
Trên xe, cô ta mất hết ý thức.
Khi tỉnh lại, trước mắt cô là người đàn ông mà cô đã từng gặp ở Chu gia.
Anh ngồi trên xe lăn, mỉm cười nhìn cô ta:
“Đừng sợ, tất cả rắc rối tôi đã giúp cô xử lý rồi.”
Ôn Thiển quỳ gối trên đất, toàn thân run rẩy.
Anh cúi người, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô ta, thở dài:
“Nhưng gần đây cô đã gây quá nhiều phiền phức. Nếu vẫn dùng khuôn mặt này, chắc cô không thể thoát khỏi vòng xoáy được đâu. Nếu cô đồng ý đi theo tôi, tôi có thể cho cô một cuộc sống mới.”
Lúc đó, Ôn Thiển đã tuyệt vọng, còn người đàn ông này thì luôn dịu dàng, như thể có một phép thuật nào đó khiến cô không thể không tin, không thể không tiến lại gần.
Vậy là sau đó, cô ta có một khuôn mặt mới, với danh nghĩa một người nổi tiếng trên mạng, thuê căn hộ dưới tòa nhà của Chu Từ Thâm, tạo ra một vụ hỏa hoạn.
Giúp Chu Tuyển Niên thực hiện kế hoạch của anh.
Sau khi chuyện đó kết thúc, cô lại có một khuôn mặt thứ hai.
Ôn Thiển nhìn vào khuôn mặt trước mặt này, khuôn mặt mà cô ghét nhất, giọng đầy căm phẫn:
“Tất cả đều vì cô, tôi mới trở thành như thế này! Nguyễn Tinh Vãn, tôi tưởng cô cao quý lắm, nhưng hóa ra cũng chỉ là đồng lõa với Tạ Vinh, cô nói xem, nếu người khác biết mối quan hệ của các người, liệu họ có nghĩ rằng, chính cô là người đã ra lệnh cho Tạ Vinh g.i.ế.c Lý Phong không?”
Nói rồi, cô ta cười lớn:
“Cô đừng quên, trong cuộc thi thiết kế, cô và Lý Phong đã có mâu thuẫn lớn đấy.”
Chương 1814
Nguyễn Tinh Vãn im lặng nhìn cô ta, hóa ra họ đã có kế hoạch này.
Một vài giây sau, cô mới tiếp tục nói:
“Vậy các người đã thuyết phục Tạ Vinh nhận tội như thế nào?”
Nghe vậy, tiếng cười của Ôn Thiển lập tức trở nên quái dị, cô ta lùi lại vài bước:
“Cô sẽ biết rất nhanh thôi.”
Khi Ôn Thiển vừa quay người định rời đi, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên lên tiếng:
“Tôi hiểu là cô không muốn bị nhận diện, đeo khẩu trang và mũ, nhưng ở đây ánh sáng tối thế này, cô đeo kính râm, sao có thể nhìn rõ được?”
Bước chân của Ôn Thiển dừng lại, cô ta quay đầu, ánh mắt đầy thù hận xuyên qua kính râm nhìn Nguyễn Tinh Vãn, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng rời đi.
Cô ta đi rồi, Nguyễn Tinh Vãn cũng theo sau rời khỏi sòng bạc ngầm.
Trần Bắc hỏi:
“Phu nhân, có cần chặn cô ta lại không?”
Nguyễn Tinh Vãn khẽ mím môi, nhìn theo bóng dáng của cô ta.
Ở đầu con hẻm, có vài người đàn ông đang đợi.
Khi Ôn Thiển đến gần, một người trong số họ đã mở cửa xe.
Nguyễn Tinh Vãn lạnh nhạt nói:
“Cô ta dám đến đây, thì chắc chắn đã chuẩn bị xong mọi thứ.”
Mộng Thư lưỡng lự mở miệng:
“Em gái, người này là…”
Nguyễn Tinh Vãn thu ánh mắt lại, nói với Mộng Thư:
“Không sao đâu, người không quan trọng. Chị về khách sạn đi, khi nào có tin tức về Tạ Vinh tôi sẽ báo cho chị.”
Mộng Thư gật đầu:
“Vậy cô cũng phải cẩn thận.”
“Ừ.”
Trên đường về, Nguyễn Tinh Vãn dựa vào ghế sau, nhìn những con phố lướt qua bên ngoài cửa sổ.
Chẳng bao lâu sau, trời bắt đầu mưa nhỏ, những giọt mưa trượt dài trên cửa kính ô tô.
Mặc dù Ôn Thiển nói rằng muốn đổ tội cái c.h.ế.t của Lý Phong lên đầu cô, nhưng càng nghĩ, Nguyễn Tinh Vãn càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Chuyện như thế này, chỉ cần hỏi thẳng Tạ Vinh và kiểm tra lịch trình của cô ta khi Lý Phong chết, tất cả lời đồn sẽ sớm bị bác bỏ.
Hơn nữa, nếu chuyện này bị lật lại, chắc chắn nghi ngờ của Ôn Thiển sẽ càng lớn hơn.
Nếu mục đích chỉ là để đẩy cô vào cơn bão dư luận trong một thời gian ngắn, rồi sau đó gây thêm phiền phức cho chính cô ta, thì dù Ôn Thiển có ngu ngốc đến đâu cũng chưa chắc làm như vậy. Chu Tuyển Niên chắc chắn sẽ không làm điều đó.
Vậy họ rốt cuộc muốn làm gì?
Nguyễn Tinh Vãn nhấn tay di di thái dương, cảm thấy đầu hơi choáng váng, không khí trong xe cũng trở nên ngột ngạt.
Cô hạ cửa sổ xuống một chút, để những giọt mưa lọt vào.
Không khí trong xe dễ chịu hơn nhiều.
Vì đang là giờ cao điểm lại cộng thêm trười đổ mưa, con đường phía trước đã tắc nghẽn, cả nửa tiếng không di chuyển được một bước.
Trong lúc Nguyễn Tinh Vãn đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ, điện thoại bỗng reo lên, là cuộc gọi của Nguyễn Thầm.
Nguyễn Tinh Vãn nhấc máy: “Tiểu Thầm, sao thế?”
Ở đầu dây bên kia, giọng Nguyễn Thầm rất yên tĩnh:
“Chị, em sắp đi London rồi.”
Nguyễn Tinh Vãn ngạc nhiên một chút, không khỏi siết chặt điện thoại:
“Bây giờ? Vội thế sao?”
Nguyễn Thầm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng:
“Sáng hôm nay em nhận được phản hồi từ Đại học Oxford, em muốn đi ngay.”
“Em đang ở sân bay nào, chuyến bay mấy giờ? Chị…”
“Chị không cần tiễn em đâu, cứ chăm sóc bản thân mình cho tốt.”
Nguyễn Thầm lại nói:
“Em sẽ tự lo cho mình.”
“Tiểu Thầm …”
Nguyễn Thầm nói:
“Yên tâm, em rất ổn, chỉ đi hai năm thôi, thời gian trôi qua rất nhanh.”
Sau vài giây im lặng, cậu lại nói:
“Em đi đây, chị.”
Nguyễn Tinh Vãn nhìn những chiếc đèn đường lần lượt sáng lên bên ngoài, khóe môi bất giác nở một nụ cười:
“Được, đi đường bình an.”
Trong ký ức của cô, Tiểu Thầm từ khi vào cấp ba đã rất ít khi gọi cô là “chị”.
Cậu luôn là người đàn ông bảo vệ cô từ đằng sau.