Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1809-1810




Chu Từ Thâm nói:

“Bọn họ đã theo dõi Chu Tuyển Niên lâu như vậy, bất kể là chuyện Tần Vũ Huy được thả ra hay là sự cố của studio, có ai nhận được tin tức trước không?”

Lâm Nam im lặng, lập tức ngừng nói.

“Chu Tuyển Niên biết chúng ta đang theo dõi, nên kênh thông tin bên ấy sẽ ngăn cản chúng ta. Cứ giữ người ở đó thì có ý nghĩa gì nữa?”

“Tôi sẽ đi xử lý ngay.”

Chu Từ Thâm ừ một tiếng, cúp điện thoại, ánh mắt quay trở lại nhìn Nguyễn Tinh Vãn, sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh có phần dịu lại, môi mỏng khẽ nhếch lên.

...

Ở trong vườn, mãi đến khi Nguyễn Tinh Vãn đến gần, William mới phát hiện ra, ông thu lại suy nghĩ của mình:

“Con chưa ngủ à?”

Nguyễn Tinh Vãn ngồi xuống cạnh ông:

“Chưa thấy mệt, còn ba, không nghỉ ngơi sao?”

William đáp:

“Sắp rồi, chờ một chút nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn quay mặt lại:

“Ba, chuyện trên bàn ăn hôm nay, Sam Sam đã kể cho con rồi, cô ấy rất xin lỗi.”

Nghe cô nói vậy, William ngừng một chút, rồi mới mỉm cười:

“Không sao, chuyện này cũng là sự thật mà.”

Nguyễn Tinh Vãn hai tay bỏ trong túi, nhìn theo hướng mà William vừa nhìn.

Là chiếc xích đu bằng mây.

Cô khẽ lên tiếng:

“Thực ra, mấy năm qua, tiểu Thầm và con sống cũng rất ổn, mặc dù cuộc sống luôn có những cuộc cãi vã và khó khăn, nhưng ít nhất trong những năm tháng chúng con không biết gì, chúng con vẫn cố gắng sống tốt, và nhờ vào nỗ lực của bản thân, chúng con cũng có được phần thưởng xứng đáng.”

William im lặng một lúc rồi nói:

“Lẽ ra các con phải có một cuộc sống tốt hơn.”

Nguyễn Tinh Vãn cười:

“Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng như ý muốn, trước đây con rất muốn đến một nơi không ai biết mình, bắt đầu lại cuộc sống mới, lúc lên kế hoạch, cảm giác đó luôn dễ dàng và hấp dẫn, nhưng khi thực hiện thì lại rất khó, luôn có những chuyện vặt vãnh xung quanh kéo mình lại.”

Cô tiếp tục:

“Khi mới biết mình không phải là con ruột của Nguyễn Quân, tiểu Thầm luôn bảo con tìm ba mẹ ruột, con lại không muốn. Nhưng họ không biết con không muốn là vì lý do gì.”

“Con sợ, sợ bắt đầu một cuộc sống mới, sợ sự xuất hiện đột ngột của mình sẽ làm ba mẹ ruột của con cảm thấy khó chịu và ghét bỏ, sợ họ đã có một gia đình mới và thấy con là gánh nặng. Con không muốn lại trở thành người bị bỏ lại phía sau.”

Nguyễn Tinh Vãn quay đầu nhìn William, nở một nụ cười:

“Nhưng giờ thì không sao rồi, con biết, lý do con phải xa ba không phải vì con bị bỏ lại, mà là chúng ta lạc mất nhau, ba cũng không vì con xuất hiện mà ghét bỏ hay chống đối, cũng không cảm thấy con là gánh nặng. Với con, như vậy là đủ rồi.”

William nhìn cô, nhẹ nhàng cười, rồi đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô.

“Trong ký ức của ta, con mãi là cô bé hay khóc trong những cơn ác mộng giữa đêm, thế mà một cái chớp mắt, con đã lớn như thế này rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn ôm lấy cánh tay của ông, đầu tựa vào vai ông:

“Dù chúng ta đã xa nhau hai mươi năm, nhưng tương lai vẫn còn nhiều hai mươi năm nữa. Vậy nên ba à, chúng ta bắt đầu lại nhé.”

“Có ba, có con, và có tiểu Thầm.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Quên đi những chuyện không vui, để mọi thứ trở lại như ban đầu. Trước khi ba và tiểu Thầm đi London, chúng ta đi thăm mẹ đi, nói với bà rằng gia đình chúng ta đã đoàn tụ rồi, bà không cần phải lo lắng nữa.”

William nhìn những đóa hoa trong vườn, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Chương 1810

Chiều hôm sau, Bùi Sam Sam đã đưa ba mẹ Bùi đi làm thủ tục lên máy bay.

Mẹ Bùi nắm tay cô, nhìn quanh một chút rồi hỏi:

“Daniel không đi cùng con sao?”

Bùi Sam Sam trả lời:

“Conn không nói cho anh ấy, vì mấy hôm nay con cũng chưa kịp nói chuyện đàng hoàng với mẹ và ba, có anh ấy ở đây không tiện.”

Mẹ Bùi gật đầu, rồi nghiêm túc nói:

“Vậy cũng tốt, thật ra mẹ muốn nói chuyện riêng với con. Giờ con đã tìm được nơi mình thuộc về rồi, ba mẹ cũng yên tâm rồi. Mặc dù chúng ta vẫn phải làm từng bước một, nhưng thật lòng mà nói, các con cũng không còn nhỏ nữa. Nếu không thì... con thấy khi nào Daniel và ba cậu ấy có thời gian, chúng ta gặp lại, bàn chuyện kết hôn luôn được không?”

Bùi Sam Sam: “...”

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Mẹ không phải đã nói là không ép con kết hôn sao? Dù sao thì... giờ mẹ cũng thấy rồi đó, bọn con mới xác định quan hệ này, nói chuyện kết hôn thì quá sớm, mà con mới 26 tuổi, đâu có già gì đâu, con phải đợi đến 30 mới kết hôn!”

Mẹ Bùi không vui vỗ cô một cái:

“Con nói gì thế, bạn con, người ta không phải đều kết hôn rồi sao, còn có con cái nữa, ngay cạnh nhà mình cũng có người, năm ngoái đã sinh con thứ hai rồi. Con thì cứ là người chậm nhất, còn dám nói nữa à.”

Bùi Sam Sam cúi đầu, không nói gì.

Lúc này, Ba Bùi bước ra để làm hòa:

“Thôi đi thôi, con lớn rồi, tự có suy nghĩ riêng. Con với Daniel mới quen nhau chưa lâu, yêu thêm một thời gian có sao đâu, bà cứ ép kết hôn làm gì.”

Nói xong, ông lại quay sang Bùi Sam Sam:

“Sam Sam, ba nói con nghe, có những người đàn ông khi yêu và khi kết hôn hoàn toàn khác nhau, nên con cứ tận hưởng thời gian yêu nhau đi, đừng nghe mẹ con, yêu thêm vài năm rồi tính chuyện kết hôn, lúc nào con cảm thấy sẵn sàng thì kết hôn.”

Mẹ Bùi đẩy ông một cái:

“Chỉ có mình ông là hiểu, tôi thấy ông đúng là kiểu trước và sau khi kết hôn khác hẳn, gặp phải ông coi như tôi xui xẻo rồi, đi làm thủ tục đi.”

Rất nhanh, Ba Bùi bị đuổi đi.

Mẹ Bùi tiếp tục nắm tay Bùi Sam Sam, thở dài:

“Sam Sam, mẹ biết những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, con không muốn nói với chúng ta là vì sợ chúng ta lo lắng, nhưng dù thế nào, con cũng là con gái của mẹ, có khó khăn gì, chúng ta phải đối mặt cùng nhau. Vậy nên, lần sau có chuyện gì đừng giấu mẹ nhé.”

Nghe vậy, Bùi Sam Sam không kiềm được mà hơi rưng rưng, tiến lên ôm mẹ: “Mẹ…”

Mẹ Bùi vỗ nhẹ lên lưng cô:

“Dù lúc nào, chỉ cần con không muốn ở lại Nam Thành nữa, lúc nào cũng có thể quay về, có mẹ và ba con ở đây, là có gia đình.”

Bùi Sam Sam gật đầu, nhưng nước mắt không ngừng rơi.

Lúc này, ba Bùi cầm vé máy bay quay lại, ngạc nhiên:

“Sao đột nhiên lại khóc rồi, có phải bà lại mắng con bé không?”

Mẹ Bùi trừng mắt nhìn ông.

Bùi Sam Sam chui từ trong vòng tay của mẹ ra, lau nước mắt:

“Không đâu, ba mẹ, hai người vào trong đi, về nhà gọi điện cho con, đợi đến Tết con sẽ về thăm hai người.”

Sau một lúc chia tay, Bùi Sam Sam tiễn ba mẹ đến cửa kiểm tra an ninh.

Mẹ Bùi vẫy tay với cô:

“Con về đi, đừng để công việc bị trễ.”

Ba Bùi nói:

“Sam Sam, có ba lo cho mẹ con rồi, con cứ yên tâm làm việc đi, đừng lo nghĩ gì khác.”

Khi họ sắp rời đi, giọng Daniel vang lên:

“Chú, dì.”

Bùi Sam Sam quay đầu lại:

“Anh sao lại…”

Daniel mỉm cười với cô, đưa ra một món quà:

“Đây là quà cháu mua cho chú dì, chúc chú dì sức khỏe, bình đi đường bình an.”