Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 1799-1800




Chưa đi được mấy bước, điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn bỗng vang lên, là cuộc gọi từ Chu Từ Thâm.

Nguyễn Tinh Vãn nhấc máy, nhẹ nhàng hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy tiếng ồn ào ở bên này, Chu Từ Thâm hỏi:

“Không phải ở studio sao?”

Nguyễn Tinh Vãn vừa đi vừa đáp:

“Tiểu Thầm đã điền đơn xin trao đổi sinh viên, trường yêu cầu em đến ký chút giấy tờ.”

Với quyết định của Nguyễn Thầm, Chu Từ Thâm không hề cảm thấy bất ngờ, anh nói với Nguyễn Tinh Vãn:

“Anh gọi là để báo với em, Hứa Loan đã rời Nam Thành vào chiều nay.”

Nguyễn Tinh Vãn bất giác dừng bước:

“Cậu ấy đi đâu?”

“Có lẽ là đi quay phim, anh không hỏi thêm.”

Chu Từ Thâm tiếp tục:

“Nếu em muốn biết, anh có thể bảo Lâm Nam đi tìm hiểu.”

“Không cần đâu, cậu ấy chắc cũng không muốn chúng ta biết.”

Nguyễn Tinh Vãn tiếp tục bước đi, nhỏ giọng nói:

“Khi cậu ấy giải quyết xong tâm sự, sẽ trở lại thôi.”

“Chắc chắn sẽ trở lại, phần lợi nhuận của em ở studio cũng không phải con số nhỏ, cô ấy không phải ngốc đâu.”

Nguyễn Tinh Vãn: “…”

Chu...kẻ phá đám bầu không khí Chu Từ Thâm.

Nguyễn Tinh Vãn khẽ cười một tiếng:

“Nếu Chu tổng đã nói đây là một con số không nhỏ, em có thể hiểu là studio nhỏ bé của em, có thể cũng được anh để mắt tới rồi phải không?”

Ở đầu dây bên kia, Chu Từ Thâm nhướn mày một chút:

“Đúng là có hơi miễn cưỡng, anh đã giúp em đi bằng con đường tắt một chút.”

Lúc này là giờ tan học, xung quanh người qua kẻ lại, Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Không nói nữa, em vào gặp giáo viên chủ nhiệm của Nguyễn Thầm, tối về sẽ nói tiếp.”

“Được.”

Cúp máy, Nguyễn Tinh Vãn đi đến cửa phòng giáo vụ, nhẹ nhàng gõ cửa.

Trong phòng giáo vụ, trưởng khoa và giáo viên chủ nhiệm đang nhiệt tình nói về triển vọng và kế hoạch tương lai của Nguyễn Thầm.

Nguyễn Thầm ngồi im lặng, đầu cúi xuống, không phản hồi cũng không phủ nhận, cả người trông rất bình tĩnh.

Thấy Nguyễn Tinh Vãn đến, cả trưởng khoa và giáo viên chủ nhiệm đều vui vẻ, nhiệt tình kéo cô vào cuộc thảo luận về tương lai của Nguyễn Thầm.

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, nhưng khi quay sang nhìn Nguyễn Thầm, nụ cười trên mặt cô không tự chủ được mà giảm đi một chút, có phần lo lắng.

Ra khỏi phòng giáo vụ, Nguyễn Tinh Vãn lên tiếng:

“Tiều Thầm,  em có phải không muốn đi du học không?”

Nguyễn Thầm thản nhiên đáp:

“Không phải, đơn xin em tự điền, không ai ép em cả.”

“Em chỉ thiếu việc không viết lên mặt mấy chữ ‘có người dùng d.a.o ép em’ thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn dừng lại, kéo tay áo Nguyễn Thầm:

“Tiểu Thầm, chị luôn mong em làm những việc khiến em vui. Nếu em chọn đi du học là vì không muốn làm mọi người thất vọng, thì chị nghĩ em nên suy nghĩ lại.”

Nguyễn Thầm nhìn cô, môi mấp máy:

“Thực sự là em tự nguyện, em đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Hiện giờ em nên tập trung vào học tập, không phải chuyện tình cảm. Còn những thứ khác, cứ đợi đến khi tốt nghiệp nói sau, bây giờ nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:

“Cũng đúng, trước hết cứ hoàn thành học hành đã.”

Vừa dứt lời, khi cô ngẩng đầu lên, lại phát hiện William đang đứng cách đó không xa, nhìn họ.

Nguyễn Thầm cũng nhìn thấy.

Cậu thu ánh mắt lại, nhìn Nguyễn Tinh Vãn và nói:

“Dù là chị, hay là người khác, mọi người không nợ em gì cả, sống tốt cuộc sống của mình thôi. Em cũng muốn đi con đường mà em chọn, xem tương lai của mình sẽ ra sao.”

Nguyễn Tinh Vãn hiểu ý của cậu, không muốn bị quá khứ cản trở nữa.

Tương lai vẫn còn nhiều khả năng.

Cô mỉm cười:

“Em cứ đi theo con đường mình chọn, mọi người sẽ mãi ủng hộ em. Tiểu Thầm, em nhớ đấy, dù em đi đâu, chúng ta vẫn là người thân thiết nhất thế giới này, không thay đổi vì khoảng cách. Nhưng tình cảm gia đình sẽ càng thêm quý giá vì sự chia ly, nhớ nhung.”

Chương 1800

Sau khi Nguyễn Thầm rời đi, Nguyễn Tinh Vãn đi về phía William:

“Ba, Tiểu Thầm em ấy...”

William gật nhẹ đầu:

“Ta biết rồi, ta đã sắp xếp xong bên London.”

Nguyễn Tinh Vãn dừng lại một chút:

“Vậy ba có về Nam Thành không?”

“Công ty hiện đã chuyển một phần công việc sang Nam Thành, có Daniel phụ trách rồi. Những công việc còn lại mặc dù không nhiều nhưng lại khá vụn vặt. Trước đó ta định mỗi tháng qua một lần, nhưng hiện tại tình hình như thế này, vẫn đợi Tiểu Thầm hoàn thành việc học ở đó đã rồi tính sau.”

Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu:

“Vâng.”

Nguyễn Thầm ở bên đó một mình trong hai năm, cô thực sự không yên tâm.

Nếu có William ở đó, cô cũng không phải quá lo lắng.

Hy vọng trong hai năm này, họ có thể giải quyết được những hiểu lầm trong lòng.

William vỗ nhẹ lên vai cô:

“Về đi, ta đưa con về.”

“Con và Sam Sam đi cùng nhau, cậu ấy đang đợi con ở ngoài.”

“Vậy ta đưa con ra xe.”

Đi được một đoạn, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên lên tiếng:

“Ba, Daniel có tìm ba không?”

William đáp:

“Cậu ấy vừa gọi cho ta, nói là sẽ đến tìm ta sau.”

Nguyễn Tinh Vãn định nói gì đó, nhưng rồi quyết định thôi, để Daniel tự giải quyết chuyện này.

Trong xe, từ xa Bùi Sam Sam đã nhìn thấy William, lập tức co người lại. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt trong xe, cuối cùng khi họ đến gần, cô ấy quyết định xuống xe chào hỏi, một cách lắp bắp:

“Chú... chú ạ…”

William mỉm cười:

“Chào cháu, thời gian qua Tinh Vãn làm phiền cháu nhiều rồi.”

“Không có gì đâu, là cậu ấy chăm sóc cháu mà, cháu còn ở nhà của mọi người nữa, làm phiền quá.”

“Không sao, cứ ở, ở bao lâu cũng được.”

William vừa dứt lời, điện thoại của ông đột nhiên vang lên.

Bùi Sam Sam liếc mắt nhìn, là cuộc gọi của Daniel, cô lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguyễn Tinh Vãn.

Nguyễn Tinh Vãn mỉm cười, nói với William:

“Ba, ba bận thì cứ tiếp tục công việc ạ, chúng con đi trước đây.”

William gật đầu:

“Lái xe cẩn thận.”

Lên xe, tay Bùi Sam Sam nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, mồ hôi ướt đẫm, mắt liên tục quan sát phản ứng của William khi ông nhận điện thoại, đồng thời nhỏ giọng nói:

“Tinh Vãn, cậu nói xem ba cậu có vẻ không hài lòng về mình phải không?”

Nguyễn Tinh Vãn nhướn mày:

“Sao lại thế? Vừa nãy không phải rất tốt sao?”

Bùi Sam Sam có chút lo lắng:

“Lúc nãy mình chào ba cậu với tư cách là bạn của cậu, chắc chắn không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ...”

Nguyễn Tinh Vãn cười:

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều quá, để Daniel lo liệu chuyện này đi.”

Bùi Sam Sam hít một hơi thật sâu, thôi thì, chuyện gì đến sẽ đến.

Dù sao thì quan hệ của họ cũng đã rối rắm thế này rồi.

Sớm muộn gì... cũng sẽ có ngày như thế.

Về đến studio, khi Nguyễn Tinh Vãn định bước vào thì bất ngờ có một người phụ nữ xuất hiện chắn trước mặt cô.

Bùi Sam Sam lập tức đứng chắn trước cô.

Người phụ nữ đứng yên, dường như cảm nhận được sự cảnh giác và đề phòng của họ, bước lùi một bước rồi mở miệng, chỉ vào mình:

“Em gái, là tôi đây, cô không nhớ tôi sao?”

Nguyễn Tinh Vãn nghe vậy, bước ra khỏi sau lưng Bùi Sam Sam, nhìn kỹ một lúc mới nhớ ra cô là ai.

Chính là chị Mộng đã dẫn đường cho cô khi cô đi tìm Tạ Vinh nhờ giúp đỡ để tìm Amanda.

Chỉ có điều hôm nay cô không trang điểm, cả người trông có vẻ tiều tụy và mệt mỏi, không còn vẻ rực rỡ và chói lọi như ngày hôm đó.

Nếu không phải cô gọi “em gái” thì Nguyễn Tinh Vãn e rằng cũng sẽ chẳng nhớ ra.