Daneil không giấu giếm: "Rất lâu rồi ạ."
"Bao lâu rồi?"
Mẹ Bùi nghiêm mặt hỏi.
Bùi Sam Sam từ sau lưng Daneil ló đầu ra:
"Mẹ, chúng con không..."
Daneil tiếp lời:
"Cũng rất lâu rồi ạ."
Mẹ Bùi tức giận đến mức cười nhạo:
"Cũng rất lâu rồi? Có phải nửa năm rồi không?"
"Phải."
"Vậy thì được, chẳng phải là cậu không sai đâu!"
Mẹ Bùi lấy đồ trong túi ra, ném thẳng vào người Daneil
"Cậu nhìn xem, cậu làm ra cái trò gì vậy? Chưa kết hôn mà đã khiến con bé có thai, cậu là người sao?"
Bùi Sam Sam nghe thấy vậy, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dõi theo quyển sổ bị rơi xuống đất.
Daneil cúi xuống nhặt lên:
"Xin lỗi..."
"Xin lỗi thì có ích gì!"
Mẹ Bùi lại hét lên với Bùi Sam Sam
"Con của con đâu?"
Bùi Sam Sam nghẹn lời:
"Mẹ, con..."
Mẹ Bùi kéo cô lại gần:
"Con có biết mình đang làm gì không? Chưa kết hôn đã có thai thì thôi, giờ con có rồi mà lại mất đi, ta và ba con lại chẳng nhận được chút tin tức nào, con có còn coi chúng ta là ba mẹ nữa không? Con nói xem, mấy năm nay con ở Nam Thành làm gì? Hả?"
Bùi Sam Sam cúi đầu, bị mẹ mắng đến mức thu mình lại, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Daneil lại kéo cô lại, lần này anh đứng chắn phía trước cô, tay vươn ra che chắn:
"Dì, là lỗi của cháu, là cháu không chăm sóc tốt cho Sam Sam, dì muốn đánh muốn mắng cháu đều được, cô ấy đã rất buồn rồi, dì đừng mắng cô ấy nữa."
Mẹ Bùi tức đến run rẩy:
"Bây giờ cậu biết bảo vệ nó rồi ư, lúc trước cậu đã ở dâu? Nó đã mang thai lâu rồi, cậu vẫn cứ hờ hững với nó, rõ ràng là một kẻ không muốn kết hôn, vậy mà lại đi trêu chọc nó làm gì?"
"Thưa dì, trước đây cháu đúng là rất tệ, nhưng bây giờ cháu thực sự nhận ra sai lầm của mình. Cháu yêu Sam Sam, cháu muốn ở bên cô ấy, chăm sóc cô ấy suốt đời. Hôm nay chúa đến đây là muốn xin phép dì và chú, hy vọng dì có thể đồng ý gả Sam Sam cho cháu."
Mẹ Bùi đã mệt mỏi đến mức không còn sức lực, ngồi trên ghế sofa mà không nói gì.
Nhìn thấy mẹ cô thực sự tức giận đến mức không nói được lời nào, Bùi Sam Sam vội vàng kéo tay Daneil, ngồi xuống cạnh mẹ cô, xoa dịu:
"Mẹ, đừng giận nữa, nếu không mẹ sẽ làm hại sức khỏe đó..."
"Giận c.h.ế.t đi cho xong! Đỡ phải mỗi lần nhìn thấy con lại bực mình!"
Mẹ Bùi đáp:
"Nếu không phải ta bảo ba con ra ngoài tìm bạn bè, con có tin không, hôm nay có thể là xe cứu thương đến khiêng ba con đi rồi đó?"
Bùi Sam Sam mắt đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn rơi:
"Mẹ, đừng nói như vậy mà."
"Ta còn có thể nói sao?"
Mẹ Bùi thở dài:
"Mỗi lần ta hỏi con, con đều nói ở Nam Thành con sống tốt, bảo ba mẹ đừng lo, thế mà giờ thì sao? Con gặp chuyện lớn như vậy, lại không nói cho chúng ta biết, con làm chúng ta..."
Mẹ Bùi nói xong, giọng cũng bắt đầu nghẹn lại.
Bùi Sam Sam hiểu rằng, mẹ cô tuy giận dữ nhưng thực sự rất thương cô.
Nếu không, bà ấy cũng sẽ không khóc vì tức giận.
Bùi Sam Sam ôm mẹ, hít vào một hơi thật sâu:
"Mẹ, con thực sự ổn mà, đứa trẻ đó thực ra không nằm trong kế hoạch của con, con còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận nó. Con định đợi thêm một thời gian rồi sẽ nói với mẹ, ai ngờ... giờ nó không còn nữa thì thôi, có lẽ là con và nó không có duyên."
Mẹ Bùi vỗ nhẹ vai cô:
"Duyên phận gì, đừng có nói linh tinh, sau này con còn có thể có con nữa."
Daneil đứng bên cạnh, lặng lẽ gật đầu.
Mẹ Bùi liếc nhìn anh, buông Bùi Sam Sam ra, nói:
"Cậu lại đây."
Daneil lập tức bước tới, thái độ rất chân thành.
Mẹ Bùi để anh ngồi đối diện rồi nghiêm túc hỏi:
"Ta hỏi cậu lần cuối, cậu có nghiêm túc với Sam Sam không?"
Bùi Sam Sam kéo tay mẹ cô: "Mẹ..."
Daneil gật đầu:
"Cháu thề với mạng sống của mình, hoàn toàn nghiêm túc."
Chương 1796
Mẹ Bùi hít một hơi dài:
"Được rồi, ta tin cậu, nhưng sau này nếu cậu phụ lòng con bé, ta nhất định sẽ không tha cho cậu."
Ngay sau đó, bà lại hỏi:
"Ba mẹ cậu ở nước ngoài phải không? Khi nào có thể gặp họ một lần?"
Daneil lập tức trả lời:
"Ba cháu ở Nam Thành, tối nay cháu có thể đưa họ đến gặp."
Bùi Sam Sam: "......"
Bùi Sam Sam: "?"
Không đúng, tình huống này sao có vẻ hơi kỳ lạ vậy?
Khi họ rời khỏi căn hộ, Bùi Sam Sam vẫn còn đang trong trạng thái mơ hồ.
Nếu cô nhớ không lầm, lúc mới vào nhà, thái độ của mẹ cô hình như là muốn đuổi cô và Daneil đi đến tận cùng.
Sao giờ lại... đột nhiên muốn gặp gia đình Daneil rồi?
Khi cô còn đang loay hoay với những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, giọng Daneil vang lên bên cạnh cô:
"Tôi đưa em đến studio trước, rồi đến gặp William, nói với ông ấy một tiếng, tối tôi sẽ đón em, tôi đã đặt chỗ nhà hàng rồi, tôi sẽ gửi menu cho em, nếu có món gì mà ba mẹ em không thích, em bảo tôi để tôi đổi lại."
Trong khi nói, Bùi Sam Sam vô tình nhìn xuống và phát hiện ra mình đang bị anh nắm tay.
Quá lố, thật sự là quá lố.
Sau một hồi lắng nghe lời Daneil trong đầu, Bùi Sam Sam bỗng nhiên giật mình nhận ra:
"William? ba của Tinh Tinh?"
Daneil gật đầu:
"Ông ấy là ba nuôi của tôi, chuyện của chúng mình tôi đã nói với ông ấy rồi, ông ấy đồng ý. Mặc dù trong mắt mẹ em tôi không được tin tưởng lắm, nhưng khi bà gặp William, chắc sẽ yên tâm hơn một chút."
Bùi Sam Sam: "......"
Cô cự tuyệt ngay lập tức:
"Tôi không muốn! Quá kỳ quặc!"
Đó là ba của Tinh Tinh, mặc dù trước đây cũng đã gặp vài lần, nhưng đột nhiên gặp ông ấy với tư cách là ba chồng tương lai, rồi cùng ăn cơm với ba mẹ cô, cả bầu không khí thật sự vô cùng kì lạ.
Daneil nói:
"Em có thể lên nói với mẹ em là không muốn, nhưng lần này tôi e là sẽ không ngăn cản được."
Bùi Sam Sam hừ lạnh một tiếng:
"Ai thèm..."
Chưa dứt lời, cô nhìn thấy m.á.u đã bắt đầu thấm ra từ n.g.ự.c của Daneil.
Bùi Sam Sam ngẩn người, m.á.u thấm ra ngoài qua lớp áo dày như vậy, không biết anh đã chảy bao nhiêu m.á.u rồi.
Cô đẩy anh:
"Đừng nói nữa, nhanh đến bệnh viện đi, nếu trễ thêm nữa, xe cứu thương sẽ phải đến đấy."
Daneil nhếch môi cười:
"Vậy em đồng ý buổi gặp mặt tối nay rồi chứ?"
Bùi Sam Sam lắp bắp:
"Ai... ai đồng ý chứ, mà William lần này quay lại là vì chuyện của Tiểu Thầm, bên đó bận tối mắt tối mũi, không có thời gian để lo chuyện của anh đâu. Tối tôi chỉ cần tìm lý do để ứng phó với mẹ tôi là được, dù sao bà và ba tôi cũng sắp về rồi, đến lúc đó trời cao biển rộng, bà ấy cũng không quản nổi đâu."
"Không được"
Daneil nghiêm túc nói:
"Tôi là người giữ lời hứa, những gì tôi đã nói nhất định phải làm được."
Anh nhìn cô:
"Tôi nói muốn cưới em, chăm sóc em cả đời, đó là thật lòng."
Bùi Sam Sam có vẻ không ngờ anh lại đột ngột bày tỏ tình cảm như vậy, cô ngẩn người mất vài giây.
Daneil nắm tay cô đi về phía trước:
"Tôi biết, bây giờ tôi nói gì em cũng không tin, em sẽ nghĩ tôi đang dùng những lời ngon ngọt để lừa con gái, nhưng thời gian sẽ từ từ chứng minh."
Anh tiếp tục:
"Từ khi tôi mười tuổi, William đã nhận tôi làm con nuôi, ông ấy vừa là ba, vừa là ân nhân, cũng là ông chủ của tôi. Cho nên tôi sẵn sàng đứng trước mặt ông ấy, cam kết với em, nếu tôi có làm gì có lỗi với em, tôi sẽ mất tất cả."
Bùi Sam Sam há miệng, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Mới vài tiếng trước cô còn cùng Tinh Tinh than phiền về Daneil, cho rằng anh là một kẻ lãng tử tình trường, những lời thề non hẹn biển đều nói quen rồi, có thể lừa được ai đâu.
Nhưng qua lời thổ lộ chân thành này của anh, cô lại...