Mẹ Bùi gật đầu:
"Cháu và Sam Sam suốt ngày ở cùng nhau, quen cậu ấy cũng không có gì lạ."
Nói xong, bà chuyển chủ đề:
"Tinh Vãn à, cháu giúp dì một việc, để ý Sam Sam chút, nếu thấy họ gặp nhau thì gọi điện báo cho dì nhé."
Bùi Sam Sam không vui nói:
"Mẹ! Mẹ đừng có làm loạn nữa."
Ba Bùi cũng phụ họa:
"Đúng vậy, đang ăn cơm ngon lành, sao lại nói những chuyện vô lý này."
Mẹ Bùi liếc họ một cái, cảm thấy yêu cầu của mình có vẻ hơi quá, nhưng vì con gái không khiến bà yên lòng, nên cũng không phản bác lại.
Không lâu sau, Daneil trở lại.
Bữa ăn cũng gần xong.
Khi Mẹ Bùi và Bùi Sam Sam tranh nhau đi thanh toán, lại được phục vụ thông báo:
"Quý khách hóa đơn này thanh toán trước rồi."
Cả hai mẹ con quay đầu lại, nhìn Daneil, anh ngay lập tức tìm được cơ hội:
"Dì, lần trước cháu đến nhà làm phiền nhiều, lần này hai người đến Nam Thành, cháu xin được đón tiếp ạ."
Mẹ Bùi khẽ hừ một tiếng, nhưng cũng không khách sáo, thu lại điện thoại.
Ra khỏi nhà hàng, Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Sam Sam, cậu đưa chú và dì về nghỉ ngơi trước đi."
Bùi Sam Sam gật đầu, vừa định lấy điện thoại gọi taxi, thì Daneil đã lấy chìa khóa xe, bấm mở chiếc Porsche bên cạnh:
"Lên xe của cháu đi."
"Không cần đâu,......."
Ba Bùi kéo Mẹ Bùi và Bùi Sam Sam đi về phía trước:
"Đi xe của Daneil đi, sao phải tốn thêm tiền."
Lần này, Mẹ Bùi cũng không nói gì, Bùi Sam Sam bị kéo đi không thể từ chối.
Daneil nhân cơ hội mở cửa ghế phụ, nghiêng đầu về phía cô, môi cong lên cười.
Bùi Sam Sam làm mặt quỷ với anh, cúi người lên xe.
Nụ cười trên mặt Daneil càng tươi hơn, đóng cửa xe, đi vòng qua chỗ ghế lái.
Tới căn hộ, Ba Bùi nhìn căn phòng của Bùi Sam Sam, thở dài nói:
"Thật sự là hơi nhỏ, con gái, chúng ta đâu thiếu tiền, tìm chỗ lớn hơn mà ở."
Mẹ Bùi ngồi trên sofa:
"Nhỏ cái gì, con gái ở đây rất vừa vặn, tôi thấy tốt lắm, ở lớn quá lại không thoải mái."
Bùi Sam Sam cũng nói:
"Không nhỏ đâu, không nhỏ."
Cô thậm chí không thay giày, chỉ để đồ của họ lên bàn trà:
"Ba mẹ, con còn phải làm việc, không thể ở lại với ba mẹ lâu, mãi tối mới về. Mật khẩu là sinh nhật con, trong nhà này có gì cần dùng thì ba mẹ cứ dùng, con tối mới về được."
Ba Bùi nói:
"Ừ, con đi đi, tiểu Đan còn đợi con dưới lầu đấy."
Mẹ Bùi đánh ông một cái, vẻ mặt không vui:
"Để cậu ấy đợi thì có sao, Sam Sam, mẹ nói con này..."
Bùi Sam Sam lập tức chạy ra ngoài:
"Mẹ, con đi trước, tối nói sau!"
Cô nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn không cho mẹ cô tiếp tục nói.
Mẹ Bùi nhìn cửa, quay sang Ba Bùi:
"Ông đừng suốt ngày gọi là tiểu Đan, người ta có tên đàng hoàng, là Daneil."
Ba Bùi phản bác:
"Gọi tiểu Đan có sao, gọi thế nghe thân mật."
Hai người cãi nhau một lúc, Mẹ Bùi không muốn để ý nữa, đứng dậy dọn dẹp phòng của Bùi Sam Sam, vừa dọn vừa lầm bầm bảo như ổ lợn.
Bùi Sam Sam mấy hôm trước chuyển đến Lâm gia, đi vội quá nên nhà cửa lộn xộn, chỉ mang mấy bộ quần áo theo mùa, còn lại thì ném hết lên giường thành một đống.
Mẹ Bùi xếp lại từng bộ từng bộ, bỏ vào tủ quần áo, khi định đóng cửa tủ thì thấy trong ngăn kéo có một thứ gì đó.
Mẹ Bùi mở ngăn kéo, một cuốn sổ hồ sơ của bệnh viện khoa phụ sản hiện ra trước mặt.
Mẹ Bùi trợn tròn mắt, cầm cuốn sổ lên.
Thời gian lập hồ sơ là cách đây nửa năm.
Tên trên cuốn sổ là Bùi Sam Sam.
Chương 1794
Trên đường về studio, trong xe rất yên tĩnh.
Daneil vài lần lén nhìn Bùi Sam Sam, muốn nói nhưng lại mà ngừng.
Cuối cùng, Bùi Sam Sam không kiên nhẫn nổi nữa:
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Daneil dừng xe, một tay nắm lấy vô lăng, quay đầu nhìn cô:
"Mẹ em có mắng em không?"
Bùi Sam Sam đáp với giọng không vui:
"Còn cần hỏi sao? Bà ấy không chỉ mắng tôi mà còn muốn tôi biến mất, như thể chưa từng sinh ra tôi vậy!"
Daneil chân thành nói:
"Xin lỗi, tối nay tôi sẽ về cùng em, nói rõ ràng với họ."
"Anh đừng đến, anh đến rồi thì tôi lại không thể nói rõ được."
Daneil cảm nhận rõ ràng sự xa lánh từ cô, khác hẳn với thái độ lúc ở khách sạn, anh giải thích về chuyện trước đó:
"Tôi không cố ý muốn lừa mẹ em, tôi thấy em quá vội vàng, nên mới... Tôi thề là trước giờ tôi chưa bao giờ làm thế với bất kỳ cô gái nào khác."
Về chuyện này, Bùi Sam Sam chỉ liếc anh một cái rồi mỉm cười xã giao, không hề tin tưởng.
Cách nói chuyện này rõ ràng là kinh nghiệm đầy mình, một chiêu xử lý phụ huynh dễ dàng.
Daneil: "..."
Anh tiếp tục: "Tôi..."
Bùi Sam Sam chỉ về phía trước:
"Đèn xanh rồi."
Daneil đành phải ngừng lại, tiếp tục lái xe về phía trước.
Chưa đầy hai phút sau, điện thoại của Bùi Sam Sam lại vang lên, lần này là cuộc gọi từ mẹ cô.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi nhận điện thoại:
"Mẹ, con..."
"Bùi Sam Sam, bây giờ lập tức về nhà cho mẹ! Ngay lập tức!"
Chưa kịp để Bùi Sam Sam nói gì, mẹ cô lại tiếp tục:
"Dẫn cả Daneil về cùng, nhanh lên!!!"
Nghe thấy tiếng la hét đầy uy lực, Bùi Sam Sam bị giật mình, cả người run lên.
Trong trí nhớ của cô, dù mẹ có đánh hay mắng cô, cũng chưa bao giờ giận đến mức này.
Cảnh tượng này có thể so với sự kiện "Sao Hỏa đ.â.m vào Trái Đất".
Bùi Sam Sam chưa kịp trả lời, mẹ cô đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng tút tút.
Cô ngây người một lúc, mãi mới nói:
"Mẹ bảo chúng ta về..."
Daneil đã quay đầu xe, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Bùi Sam Sam, anh tỏ ra hết sức bình tĩnh:
"Tôi đã nghe thấy rồi."
Hai mươi phút sau, xe lại dừng dưới tòa nhà chung cư.
Đứng trong thang máy, Bùi Sam Sam nắm chặt tay, trực giác mách bảo cô hôm nay có lẽ sẽ không thể sống sót mà ra ngoài.
Daneil thấy vậy, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô:
"Đừng sợ, có tôi ở đây."
Bùi Sam Sam: "..."
Có anh ở đây mới là đáng sợ đó.
Về đến nhà, Bùi Sam Sam thử gọi: "Mẹ?"
Cô vừa mở miệng, đã bị kéo mạnh vào trong.
Khi bàn tay sắp rơi xuống người cô, Daneil lập tức nghiêng người, đỡ lấy vai cô.
Cái tát của mẹ cô, tự nhiên rơi vào lưng anh.
Bà dùng hết sức, tiếng tay tát rất rõ ràng.
Có thể thấy là đánh rất mạnh.
Mọi người trong nhà đều không ngờ sẽ có tình huống như thế này, ngay cả Mẹ Bùi cũng sững sờ.
Daneil lại vô cùng bình tĩnh, chỉ kéo Bùi Sam Sam ra sau lưng mình:
"Dì ơi, có gì thì nhắm vào cháu, đừng đánh Sam Sam."
Mẹ Bùi hoàn hồn lại, cười nhạt một tiếng:
"Cậu nghĩ là chuyện này không liên quan đến cậu sao? Ta hỏi hahi đứa, hai đứa quen nhau từ khi nào?"